Linh Nhi nhìn hắn đầy nét sợ hãi.Hắn sao lại ở đây?
"Q..Quốc Minh..."Linh Nhi chột dạ lùi xuống vài bước.
"Con người cô quả đúng là hai mặt.Tôi thật không thể ngờ bao lâu nay là cô lừa tôi?"Hắn khinh bỉ nhìn Linh Nhi.
"Phải,là bao lâu nay em lừa anh nhưng những lời em nói cho anh nghe,nhưng cái quan tâm của em là thật.Em chỉ là lợi dụng anh để làm cho cô ta rời bỏ anh mà thôi!!"Linh Nhi nói.
"Cô quả là giỏi biện hộ."Hắn nhếch môi nói.
"Anh đến đây để làm cái gì?"Nó nhìn hắn hỏi.
"Nếu tôi không tới đây thì liệu em có toàn thây đi về?Nếu như tôi không tới đây thì làm sao tôi có thể nghe được những chuyện động trời đó!!"Hắn nhìn nó quát.
"Vậy là từ đầu anh đã ở đây?"Nó hỏi.
"Ừ,tôi từ đầu đã ở đây."Hắn nói.
"Ha...Linh Nhi,giờ thì ba mặt một lời.Cô nói gì thì cứ nói."Nó nhìn hắn khinh bỉ rồi nhìn Linh Nhi nói.
"Chỉ cần cô rời khỏi Quốc Minh để hai chúng tôi yên thì mọi chuyện sẽ rơi vào quỹ đạo cũ."Linh Nhi nói.
"Cô còn tư cách để nói?"Hắn quát.
"Không có tư cách?Chí ít em là vợ chưa cưới của anh.Em lấy tư cách một người vợ chưa cưới để nói với kẻ cướp đoạt tình yêu của em.Em làm vậy chỉ là muốn bảo vệ mối quan hệ này,bảo vệ tình yêu này,bảo vệ những gì em đang có thì liệu đó là sai à?"Linh Nhi quát lớn.
"Nhưng những việc cô rất quá đáng.Tại sao lại muốn cô ấy chết hả?"Hắn quát.
"Cô ta biến mất thì không ai có thể quấy rầy ta nữa.Anh xem lúc nào trong đầu anh đều hiện diện khuôn mặt cô ta cả.Anh nói xem anh cứ như vậy thì mẹ con em phải sống sao?"Linh Nhi quát lớn nước mắt chảy xuống.
Nó chỉ vừa nghe tới đây liền đứng hình.Linh Nhi có con với hắn?Cứ như sét đánh ngang tai,lòng nó đau nhói.Người luôn miệng nói yêu nó mà giờ lại có con với người khác...thật đáng khinh bỉ.
"Tin cô mạng thai quả thật là điều đáng mừng."Nó gương mặt không hồn lạnh lẽo nói.
"Ái Nhi em không thể nào tin được những lời nói dối đó của cô ta được."Hắn cầm tay nó giọng cứng đờ nói.
"Anh có thể nói được từ đó?Nếu anh không ăn nằm với cô ấy thì tại sao cô ấy có thể nói được câu đó?Anh nghĩ việc đó có thể nói đùa được à?"Nó trừng mắt nhìn hắn quát.
"Quốc Minh...em không ngờ anh lại nói được những từ đó!!ANH NGHĨ EM CÓ THỂ ĐÙA ĐƯỢC VỚI CHUYỆN ĐÓ À?"Linh Nhi đau lòng nói.
Hắn đờ người,chỉ là lầm lỗi lúc say rượu mà lại để lại một hậu quả lớn như thế này sao?Hắn nhìn nó,gương mặt nó lạnh lùng vô cảm.
"Linh Nhi là tôi không đúng tôi hứa với cô đứa bé sinh ra tôi sẽ nuôi nó."Hắn nói.
"Chỉ cần chúng ta cùng nhau nuôi con..."
"Tôi chỉ có trách nhiệm nuôi nó chứ không phải là cùng cô nuôi nó."Hắn nói.
"Anh..."Linh Nhi mếu máy nhìn hắn.
"Quốc Minh anh quá đáng lắm rồi!!Dù sao thì cũng là vợ chưa cưới của anh,tôi nghĩa hai người mau chóng kết hôn với nhau đi."Nó gượng cười nói rồi quay đi.
Hắn vội nắm tay nó.
"Ái Nhi.."
"Tôi và anh dù không có tình huống này xảy ra thì tôi và anh cũng không thể nào quay lại như thời điểm đầu...Vả lại tôi và Hạo Thiên cũng sắp đính hôn.Chúc hai người hạnh phúc...Tạm biệt!!"Nó rút tay về nói rồi quay lưng đi.Hiện tại không một ai có thể hiểu được lòng nó đang đau đớn đến mức nào.Tại sao lại đau như vậy?Thứ tình yêu này sao mà trái ngang đến thế??
----
Bước vào nhà đã thấy Hạo Thiên đứng đó.Anh thấy nó liền đi lại chỗ nó ôm nó vào lòng.
"Có phải là em đau khổ lắm không??Anh có thể hiểu được lòng em mà!!Khóc đi...khóc đi cho nhẹ lòng."Hạo Thiên ôn nhu vuốt tóc nó nói.
"Tại sao anh lại biết lòng em đang đau?"Nó hỏi.
"Anh thấy hết rồi.?"Anh nói.
"Anh cũng ở đó à?"Nó hỏi.
"K..Không chỉ là người của anh nói lại cho anh sơ lược mọi chuyện.?"Hạo Thiên nói.
"Em không đau khổ chỉ là hơi bất ngờ thôi.Mỗi khi em buồn anh luôn ở bên cạnh em còn em lại không thể biết được khi nào anh đau khổ.Mình kết hôn luôn được không anh?"Nó ngước mặt nhìn Hạo Thiên hỏi.