"Lão đại..bọn họ đến rồi!!"
Kiều Trinh giật bắn người nhìn nó rồi nhìn đám đàn em.Nó nhìn đám đàn em của Kiều Trinh mà bình thản.
"Ta đi thôi!!"Nó nói.
"Ờ."Kiều Trinh thở dài nói.
---
"Hắc Long đã đến rồi thưa bang chủ."
"Kiều Trinh nè....Lâu rồi mới gặp cô nhỉ?"Nam nhân nhìn về phía Kiều Trinh khinh khỉnh nói nhưng ánh mắt có đôi chút khó chịu khi nhìn về nó,một tia nhói lòng lại chợt đến với nam nhân kia.
Nó chỉ vừa nghe câu nói kia thì nó đã nhận ra người đó là ai rồi.Tại sao...tại sao...tại sao đối thủ của Kiều Trinh lần này là hắn?Tại sao cơ chứ?Tim nó nhức nhối quá.
"Quốc Minh...rất vui khi đối thủ lần này của tôi là anh.Mong hợp tác tốt."Kiều Trinh tuy lần này hơi hoang mang tột đỉnh nhưng khí chất lạnh lẽo của một bậc cấp cao vẫn tỏa ra nồng nặc.
"Chậc...thì ra cô là thuộc hạ của cô ấy sao?Tôi hiểu sao cô lại hại chết mẹ tôi rồi!!"Hắn nhìn nó khinh bỉ nói.
"Anh..."Kiều Trinh tức giận nhìn hắn quát nhưng lại bị nó nắm chặt cổ tay lại.Kiều Trinh ngừng lại nhìn nó đầy khó hiểu nhưng cái đáp lại cái khó hiểu từ nó là một cái lắc đầu như đang thể hiện câu nói "Đừng nói...tôi van xin cậu đấy!!" vậy.
"Chà...kẻ đáng thương kia....anh giờ mới có thể hiểu ra mọi chuyện rồi!! Phải...tôi hại mẹ anh là để giúp cậu ấy đấy...tôi giúp cô ấy bằng cách làm tổn thương tinh thần anh một cách đầy đau đớn nhưng xem ra anh vẫn vậy....Kiều Trinh à...kế hoạch của tôi với cậu không thành rồi!!"Nó nhìn hắn đầy khinh rẻ lạnh n=lùng nói.
"Phập..." lại có thêm một mũi dao đâm sâu vào tim hắn,hắn đau đớn quá,người con gái này lúc đầu hắn không nên thương cô ta mới phải.
"Lên và giết chết hết bọn đó cho tôi."Hắn nhẹ nhàng nói nhưng lời nói đó lại lạnh lùng vô đối.
-------Trận Chiến Bắt Đầu--------(Lão bà Tửng không rành miêu tả mấy cảnh đánh nhau nên chỉ nói qua loa thôi nha!)
Hai bên xông lên đánh,Kiều Trinh cũng không ngại mà chơi với lũ gà bọn họ vài chiêu duy nhất chỉ có nó và hắn thì không đánh.Nó chỉ nhìn hắn giữa bầy người kia còn hắn thì chỉ nhìn nó với ánh mắt đầy sự hận thù và khinh bỉ.
"Kiều Trinh nè....Tôi có thể giết hết bọn chúng?"Nó nhìn Kiều Trinh hỏi.
"Được chứ..."Kiều Trinh nhảy lên đá tên kia xong nói tay cô vứt về phía nó một thành kiếm "Nó có thể giúp một đỡ tốn sức phần nào...đừng lo phần tôi tôi có súng mà!"Kiều Trinh nói.
Nó chụp lấy thanh kiếm của Kiều Trinh,nó như là trở thành một người khác vậy,mở bao kiếm nó lạnh lùng vô cảm mà giết người kia,áo nó dính đầy máu,máu của bọn người kia và của nó.Hắn nhếch môi nhìn nó,đứng dậy và tiến về phía nó,nó như nhận thức được điềugì đó mà chĩa kiếm về phía hắn.
"Tránh ra nếu anh không muốn chết."Nó nhìn hắn lạnh nhạt nói.
"Ha..nực cười...nếu cô không muốn giết tôi thì tôi sẽ cho cô chết.."Hắn nhếch môi nói.
Nó vẫn nhìn hắn,hắn thì lại dùng sức khá nhẹ hất tay nó lên cây kiếm từ trong tay nó văng ra và đương nhiên là hắn chụp lại thanh kiếm đó.Hắn khá bất ngờ trong trường hợp này thanh kiếm đó đang ra vẫn phải nằm trong tay nó chứ hà cớ nào hắn chỉ dùng lực rất nhẹ mà....là nó cố tình?
"Mạng sống của tôi nằm trong tay anh...muốn chém muốn giết thì tùy anh vậy nhưng...bây giờ thì chưa phải lúc."Nó cười nhẹ xoay người bước đi nhưng.....
"Phập..."
"Đoàng.."
Vùng bụng nó chảy máu,rất nhiều màu và kẻ trước mặt nó cũng vậy.Hắn ta dùng dao đâm nó,hắn ta bị Kiều Trinh dùng súng bắn chết.
"Nhi Nhi...Cậu không sao chứ?"Kiều Trinh chạy lại chỗ nó lo lắng hỏi.
Nó cười nhạt tay rút con dao ra mà vứt xuống đất.
"Trò chơi lần này tôi thua rồi!!Tôi về trước....Tiểu Kiều,cậu ở lại nhớ bảo trọng."Nó khó nhọc nói chân hơi run mà bước đi ra khỏi nơi máu me đó.
Hắn nhìn nó không khỏi ngạc nhiên.Nó đang bị thương?Dù hắn hận nó nhưng tận sâu trong con tim vẫn có một nơi đang rất lo lắng cho nó.Hắn bước theo nó,đi theo người con gái hắn thương..à không đi theo con hắn từng..thương.
--------
Nó khó nhọc đi về khách sạn cũng may khách sạn nó ở cũng khá gần chỗ này.Bước vào trong nó bị nhiều người nhìn chằm chằm và đem ra bàn tán,nó mặc kệ vì họ không hiểu một góc nhỏ trong chuyện này.
"Cạch.."Nó mở cửa phòng cố lếch vào bên trong,chân nó dường như đã chịu không nổi nữa mà khuỵu xuống.Cố gắn thở để cầm cự cuộc sống nhưng mắt nó lại phản nó rồi.
"Quốc Minh...có thể....lần này em khó qua khỏi rồi!!Người e....em hiện tại rất...rất muốn gặp là....là anh...Hãy...tha lỗi cho em....em yêu anh...nhiều lắm..."Nó cố gắng nói ra những lời mà khi nảy nó rất muốn nói cho hắn biết.Nước mắt nó lại rơi....nhưng miệng nó lại cười...và cuối cùng "Phịch" nó đã rơi và một giấc ngủ sâu.