Nó trở về nhà,Hạo Thiên ngồi đọc sách thấy nó về liền vội đứng dậy đi lại chổ nó.
"Ái Nhi,hôm nay có ai gọi cho em không?"Hạo Thiên nhìn nó hỏi.
"Quốc Minh có gọi...có chuyện gì không?"Nó hỏi.
"À,không có gì!!Em chắc mệt rồi,lên phòng thay đồ đi.Sau này có ai lạ gọi em đừng nên nghe máy."Hạo Thiên nói rồi đi lại chỗ cũ để đọc sách.
Nó khó hiểu nhìn anh nhưng rồi cũng đành kệ và lên phòng.
Sau khi thay đồ xong,nó bước xuống nhà,Hạo Thiên hôm nay có vẻ khác lạ.
"Anh đang cầm gì vậy?"Nó đi lại chỗ Hạo Thiên hỏi.
"À...Sợi dây chuyền này anh tặng cho em.Monhmg em đừng bao giờ tháo nó ra nhé!"Hạo Thiên giơ sợi dây chuyền lên cười nói.
"Đẹp vậy!Cảm ơn anh nha!"Nói cầm sợi dây chuyền cười nói.
"Để anh đeo cho em."Hạo Thiên nói.
Nó trả lại anh sợi dây chuyền,anh đeo lên cổ nó.Sợi dây chuyền bạch kim sáng chói nhìn rất đẹp.
"Nhớ là không được thái ra.Phải giữ nó ở bất kì thời điểm nào,em nghe chưa?"Hạo Thiên nói.
"Sợi dây chuyền đẹp như thế này có chết em cũng không nỡ tháo ra được."Nó nhìn anh cười nói.
"Em nghe cho kỹ đây....Trong thời gian này tuyệt đối không dược đi ra ngoài....Kể cả ai gọi bảo em có việc gấp đến mức nào cũng không được ra ngoài."Hạo Thiên đặt hai tay lên vai nó nghiêm nghị nói.
"Em cũng không có việc gì bận để đi ra ngoài cả."Nó nói.
"Vậy tốt!Anh có việc phải về nhà,chắc khoảng một hai ngày anh về.Nếu có việc gì nghiêm trọng phải gọi báo anh gấp."Hạo Thiên nói.
Nó gật đầu,Hạo Thiên thở dài buông tay ra rồi đi lên lầu.Nó nhìn theo bóng anh.Quả nhiên hôm nay Hạo Thiên có chuyện gì đó giấu nó.
---Sáng Hôm Sau---
Hạo Thiên anh đã đi về nhà,nó chán nản ở trong một căn nhà lớn.
"Đing...Đong..." tiếng chuông vang lên,nó đi ra ngoài mở cửa.Là Linh Nhi?
"Cô đến đây để làm gì?"Nó cau mày nhìn Linh Nhi hỏi.
"Đến tìm Hạo Thiên."Linh Chi nhìn nó lạnh lùng nói.
"Anh ấy bay về Trung Quốc sáng nay rồi.Có chuyện gì quan trọng không?Tôi giúp cô nói lại cho anh ấy."Nó khoanh tay nói.
"Tôi có thể tự tay gọi cho anh ấy được không mượn đến cô.Cô đừng làm như tôi và cô rất thân với nhau vậy.Tôi cảm thấy tởm cô lắm!"Linh Nhi cau mày nói rồi quay đi.
Nó trố mất nhìn Linh Nhi,quả là không thể không ghét được.
"Vừa sáng đã ăn chửi??Mình ăn ở có tốt không nhỉ?"Nó tự hỏi rồi nhún vai đi vào nhà.
Hạo Thiên đang ở trên máy bay không lúc nào không khỏi lo lắng cho nó.Anh sợ là không có anh Linh Nhi sẽ hại nó.
"Chu Bình,ả Linh Nhi đó liệu có tâm làm gì Ái Nhi không?"Anh nhìn người ngồi bên cạnh hỏi.
"Với tính cách của cô ta thì không gì không thể cả nhưng mà trong mấy ngày nay cô ta không dám làm gì cô ấy đâu."Người tên Chu Bình nói.
"Mong là vậy!"Anh thở dài nói.
"Nhưng mà cậu cứ yêu đơn phương cô ấy mãi sao?"Chu Bình hỏi.
"Bộ...Tôi con cách khác để lựa chọn sao?"Anh hỏi.
"Trương tiểu thư cố là người rất hoàn hảo và dù gì cũng có hôn ước với cậu..."Chu Bình nói.
"Nếu cậu đặt hết 3/4 mạng sống của mình cho người đó và dành hết 1 trái tim cho người đó thì không còn ai có thể khiến cậu yêu thêm ai khác cả.Dương San là cô gái rất tốt nhưng tình cảm cô ấy đặt không đúng chỗ...Tôi về nhà cũng chỉ vì chuyện này,tôi phải nhanh tay để cô ana không phải vướng vaò lụy tình như tôi hiện tại.Nó khá đau đớn để một cô gái yếu đuối như cô ấy chịu đựng."Anh nói.
--
Chương này có sàm lâm không vậy?Mọi người ơi lâu rồi không chen chân vào chương con ai còn nhớ con tác giả này không?