Thiếu Gia Lột Xác

Chương 79: 79: Y Y Tôi Có Chuyện Muốn Nói Riêng Với Em





“Ừm…”, Lâm Tử Bác hờ hững gật đầu.

Đối với những người có gia thế như Diệp Thiên Tường, quá lắm chỉ có thể nhớ tên mà thôi, còn chuyện quan tâm là không thể nào.

Lúc nhìn thấy cậu ta đến lấy lòng mình, trong lòng Lâm Tử Bác cảm thấy hơi chán ghét, gương mặt hắn rất lạnh lùng: “Nếu như không có việc gì đừng chặn đường tôi”.

“Có việc, có việc…”, trong lòng Diệp Thiên Tường thấy khó chịu, nhưng cậu ta có thể nhẫn nhịn hết tất cả mọi thứ để xử lý Trương Hàm: “Anh Bác, anh tìm cô Ninh sao?”
Đến bây giờ Lâm Tử Bác mới nhìn thẳng vào mặt Diệp Thiên Tường: “Cậu thấy cô ấy à?”
“Ở bên kia kìa, chỉ có điều…”, Diệp Thiên Tường chỉ tay về phía Ninh Y Y đang ở, cậu ta làm ra vẻ lúng túng.

“Chỉ có điều cái gì…”, Lâm Tử Bác nhíu mày, hắn gằn giọng.

“Em nhìn thấy cô ấy đang thân mật với thằng nào đấy, còn đút cho nhau ăn nữa”.

Còn chưa đợi Diệp Thiên Tường nói dứt lời, Lâm Tử Bác đã dẫn theo một đám hùng hùng hổ hổ đi tìm Ninh Y Y.

Vốn dĩ mấy người bạn của Ninh Y Y cảm thấy xem thường Trương Hàm, thế nhưng sau khi nói chuyện một lúc, ngoại trừ Tô Minh Vân, tất thảy đều thấy anh không tệ.

Vào lúc Trương Hàm nhiệt tình lấy dĩa trái cây từ bàn bên cạnh, Lâm Tử Bác sải chân bước đến, chặn Trương Hàm lại.

“Y Y, tôi có chuyện muốn nói riêng với em”.


Dường như trong mắt Lâm Tử Bác chỉ có mỗi mình Ninh Y Y thôi, hắn phớt lời cảm giác của tất thảy mọi người.

Ninh Y Y nhíu mày, trong lòng cảm thấy không vui.

Lâm Tử Bác và cô ta đã quen nhau từ lâu rồi, Ninh Y Y hiểu rõ tính cách con người của hắn, nhưng mà càng hiểu rõ, cô ta lại càng chán ghét lòng dạ đen tối của hắn.

Rõ ràng còn rất trẻ nhưng lại cố tình giả vờ già dặn, phô bộ dạng mưu mô cho mọi người xem.

Bởi thế, Ninh Y Y không đồng ý ngay mà hỏi một cách cứng ngắc: “Có gì thì anh nói ngay đi, nếu như chúng ta nói chuyện riêng thì tôi sợ người khác hiểu lầm”.

Lâm Tử Bác nhíu mày lại thật chặt, rồi sau đó, hắn phá ra cười lớn, nhìn quanh quất xung quanh.

“Mọi người tránh đi một lát đi, tôi có việc muốn nói riêng với Ninh Y Y”.

Thật ra câu nói này đã thể hiện mình là nhân vật trung tâm trong hội trường.

Đám người Diệp Thiên Tường và Lâm Tử Bác lùi ra xa thật xa, mặc dù mấy người bạn của Ninh Y Y bực bội trong lòng nhưng ngặt nỗi gia thế của Lâm Tử Bác quá khủng, bọn họ thầm mắng vài câu trong lòng rồi cũng bỏ đi.

Có điều Trương Hàm không quan tâm lắm thế, anh vẫn ung dung ngồi xuống.

Ánh mắt Lâm Tử Bác lập tức trở nên sắc bén, hắn nhìn Trương Hàm: “Không ngờ cậu lại chẳng nghe lời tôi”.


Trương Hàm cạn lời, cái tên này là ông trời hả? Mình nhất định phải nghe lời hắn sao?
“Mắc gì tôi phải nghe lời anh?”
“Cậu chính là người bạn trai của Y Y mà Diệp Thiên Tường đã nói à?”, Lâm Tử Bác nhìn người đàn ông trước mắt, quan sát anh hết một lượt, trong lòng cảm thấy hết sức khinh thường: “Trông cậu thế này mà cũng xứng sao?”
Trương Hàm cũng tức anh ách trong bụng, má, mình chẳng làm cái gì cả, hắn vừa đến đã tỏ thái độ với mình, thật sự xem mình là người tốt đó hả?
“Xứng hay không xứng không đến lượt anh nói đâu”, Trương Hàm cũng không quan tâm đến việc Ninh Y Y liều mạng nháy mắt với mình, anh chỉ nói một cách hờ hững.

“Ha ha ha… Ngon lắm, cậu dám nhận thật, lá gan cũng không nhỏ”, rồi sau đó, Lâm Tử Bác gằn giọng mà nói: “Cậu có biết tôi là ai không?”
Trương Hàm sững sờ, thầm mắng thằng ngu trong lòng.

Tại sao lúc nào cũng có người nhảy đến trước mặt mình nhe răng múa vuốt? Anh là ai, tôi cần phải biết anh là ai hay sao? Anh là ai có liên quan gì đến tôi hay không? Trương Hàm rất muốn hỏi thử có phải cái tên này bị bệnh hay không? Hay là ăn uống nhiều quá nên lấp hết cả não rồi?
“Tôi không biết cũng không muốn biết, với lại tôi đến đây trước, tôi không có nghĩa vụ phải nhường cho anh”, Trương Hàm nói một cách bình tĩnh.

“Hừ, dám đối đầu với tôi sao, cậu tìm đường chết đấy à!”, Lâm Tử Bác nổi giận, mặc dù gương mặt hắn không có chút cảm xúc nào, thế nhưng Trương Hàm vẫn có thể nhận ra thông qua giọng nói của hắn.

“Tôi mà muốn xử lý cậu cũng chỉ đơn giản như bóp chết con kiến vậy, hiểu không?”, giọng nói của Lâm Tử Bác đượm vẻ khinh thường, rồi sau đó hắn nói với Ninh Y Y: “Y Y, mắt nhìn người của em chẳng ra làm sao cả”.

Sau khi nói dứt lời, hắn giơ tay muốn kéo Ninh Y Y đi.

Ninh Y Y hoảng hốt, cô ta vội vàng lùi về sau hai bước, rồi sau đó đẩy Trương Hàm ra đằng trước: “Lâm Tử Bác, anh muốn làm gì?”
Trương Hàm đứng trước với vẻ khó chịu, đối đầu với Lâm Tử Bác, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, Ninh Y Y đúng là hóng chuyện không ngại làm lớn chuyện, nhưng thôi đi, dù gì mình cũng chẳng sợ gì hắn.


“Cút đi cho tôi!”, nước miếng của Lâm Tử Bác văng tung tóe, suýt nữa đã bay trúng mặt Trương Hàm.

Trương Hàm vẫn lười chẳng muốn để ý đến hắn, anh đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

“Mày mà dám đối đầu với tao, tao khuyên mày nên lựa chọn mộ phần trước đi!”
“Tao là cậu chủ của nhà họ Lâm, hạng người như mày có thể bì được hay sao? Tao đã nghe Diệp Thiên Tường nói, mày là cái thằng vô dụng nghèo kiết xác, giờ tao không muốn động tay động chân trước mặt đám đông mà thôi, tao khuyên mày nên tự biết người biết ta”.

“Tài sản của nhà họ Lâm của tao đâu chỉ hơn trăm triệu, trong mắt tao, mày còn không bằng một cọng lông nữa kìa, đêm nay tao muốn mày chết không có đất chôn thân!”
“Tao và Y Y là thanh mai trúc mã, loại người buồn nôn như mày dám chia rẽ tình cảm của bọn tao nữa hay sao.

Bây giờ tao rất tức giận, nhưng trước mặt người tao thích, tao có thể khoan dung độ lượng một lần, cho mày sống thêm mấy tiếng đồng hồ, sao hả?”
Sau khi nói dứt lời, hắn cười lạnh nhìn Trương Hàm: “Bây giờ mày còn cản tao nữa hay không?”
“Ờ”, Trương Hàm vò đầu gãi tai, dường như thấy khó chịu trước sự om sòm của Lâm Tử Bác.

Anh vẫn không dịch bước chân, đối đầu gay gắt với hắn.


Trương Hạo Long ngồi cách đó không xa, nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta cười lạnh rồi uống một ly.

“Gia thế của Lâm Tử Bác rất mạnh, mặc dù không bằng Ninh Viễn Khánh, thế nhưng lúc ấy vì sau lưng Ninh Viễn Khánh còn có một tập đoàn tài chính đứng sau lưng, chứ bằng không, chỉ dựa vào thực lực, thật ra nhà họ Lâm cũng ngang ngửa với Tập đoàn Tinh Thần”.

“Lâm Tử Bác rất nóng tính, hơn nữa còn không để lộ ra ngoài bề mặt, xem ra Trương Hàm không thể thấy nổi mặt trời ngày mai nữa rồi”.

“Hừ, ban đầu Lục Yên Vân tha cho cậu một lần, không biết hôm nay cậu có thể thoát khỏi kiếp nạn này hay không.

Có một vài thứ không thể đụng vào được, người nghèo ăn may được đôi chút thì kiêu ngạo quá đáng, chắc hẳn Ninh Viễn Khánh sẽ không bảo vệ cho cậu ta đâu”.


Anh ta đặt ly rượu xuống trước mặt, nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ quặc.

Ở bên kia, mặc dù đám người Diệp Thiên Tường đã bỏ đi, thế nhưng vẫn dòm cảnh tượng bên này.

Mấy người bạn của Lâm Tử Bác nói nhà Lâm ghê gớm thế nào thế nào với vẻ mặt ưu việt, khoe khoang đến nỗi những người không biết gia thế của Lâm Tử Bác ngẩn ngơ.

Càng chém gió thì mọi người tò mò về kết cục của Trương Hàm, bọn họ đều nhìn anh với ánh mắt vui vẻ khi thấy người khác gặp nạn.

Ninh Y Y nhìn thấy hai người trước mắt như sắp sửa đánh nhau đến nơi, cô ta cũng bắt đầu lo lắng cho Trương Hàm: “Lâm Tử Bác, anh đừng quá quắt, chưa đến lượt anh thích làm gì thì làm trong thành phố Thanh Sơn đâu”.

Lâm Tử Bác chỉ liếc nhìn Ninh Y Y: “Hừ, Y Y, đúng là mắt nhìn người của em chẳng ra làm sao cả, em không biết cái thằng này từng bị cắm sừng sao, ai ai cũng biết đấy!”
“Hơn nữa, đây là lần đầu tiên có người nói chuyện như vậy với tôi kể từ khi cha sinh mẹ đẻ đấy!”
“Tôi phải cho nó biết, người với người khác nhau như thế nào…”
Sau khi nói dứt lời, Lâm Tử Bác chuẩn bị dạy dỗ Trương Hàm một trận nhớ đời.

“Buổi đấu giá tối nay là do tổng giám đốc Lục và đại ca Lý của chúng tôi tổ chức, ai dám gây rối?”, vào lúc này, có tiếng người vang lên.

Một người mặc vest, đeo kính gọng vàng đi vào giữa đám đông.

“Đây là cấp dưới của Lục Yên Vân đúng không? Hình như tên là Vu Chính nhỉ?”
“Cậu nói đúng đấy, đấy là một người rất ghê sớm, nghe nói một địch mười mấy người còn được, ha ha, Hội thương mại Thanh Sơn cũng nhúng tay rồi, không biết Trương Hàm sẽ làm sao đây?”, có người quen biết Vu Chính bèn nói khẽ.

“Ha ha, chắc hẳn sẽ bị đuổi cổ ra ngoài”..