Thiếu Gia Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Siêu Quậy Đáng Yêu

Chương 93




Nó cũng chả hứng thú với vụ được lên sân khấu này mấy.Chỉ là hơi bất ngờ vì người trên sân khấu kia lại là Jonson thôi.

Cái này gọi là có "duyên" sao.

Lúc vừa đến Venice cũng gặp.Sau khi cãi nhau với hắn cũng gặp.Rồi bây giờ lại gặp nữa....

Không biết lần gặp này là phúc hay họa đây.

Trầm tư suy nghĩ nên nó không để ý.Bỗng....... lúc này lại thấy ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía mình.

Kinh ngạc ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt tươi cười của Jonson.

-Andiamo! Siete invitati sul palco con me!

(Nào!Mời bạn bước lên sân khấu cùng tôi nào!)

Chậm chạp suy nghũ vài giây nó mới tiêu hóa nổi là tình hình hiện giờ là như thế nào.Đến lúc hiểu rồi

-ME(Tôi)-nó trợn mắt lên chỉ tay vào mình mà hỏi lại.

Nhìn hành động quá khích của nó

-Oh no no! Invito la gente al vostro amante!

(Ôi Không không!Người tôi mời là bạn trai của bạn kìa!)-Jonson thấy ý của mình bị hiểu lầm thì lập tức xua tay mà giải thích lại.

Nhưng có vẻ câu sau này cìn khủng bố hơn cả câu trước

-HIS(Anh ấy)-lần thứ hai nó trợn mắt ngạc nhiên.Mà lần này còn kinh ngạc hơn cả lần trước

-Piuttosto!

(Đúng vậy!)-Jonson gật đầu chắc chắn.

Hắn nãy giờ im lặng nhìn cái màn đang diễn ra này cuối cùng cũng lên tiếng.

-Non voglio

(Tôi không muốn)-lập tức từ chối luôn không nói nhiều gì nữa xoay người kéo tay nó đi.

Nó mặc dù kinh ngạc chút nhưng lại....

-Khoan đã-không biết nghĩ cái gì đột nhiên kéo hắn lại không chịu đi.

-Cái gì nữa-hắn bực bội dừng cước bộ lại mà nhìn nó.

-Anh ấy đã chỉ anh thì anh lên sân khấu thử xem đi!

-Em đang muốn anh làm theo ý hắn?-nghe nó nói vậy thì đôi mắt hắn ánh lên lửa giận mà hỏi ngược lại nó.

Cơ hồ cảm nhận được sát khí phát ra từ hắn.Nó lập tức chuyển sang giọng khiêu khích

-Tôi không có ý đó.Nhưng tại sao anh lại không dám lên.Chẳng lẽ anh sợ thua kém anh ta sao?

-Em không cần phải khích bác anh-hắn nhìn thấu suy nghĩ của nó rồi.

-Tôi không khích.Cái đó là sự thật.Nếu không tại sao anh không dám lên.-nó bị người ta nhìn ra quỷ kế nhưng vẫn cố gắng cứng miệng.

-Em thật sự muốn anh lên?-nhìn thẳng vào nó.Hắn lên tiếng hỏi kiên định.Kiểu như "chỉ cần em muốn anh lên anh sẽ lên" vậy.

-Thật sự!

-Được-nghe câu trả lời của nó.Hắn lập tức buông nó ra.Xoay người hướng về phía sân khấu.

Jonson nhìn thấy hắn đồng ý lên sân khấu thì mỉm cười hài lòng.

-Ciao a te! Si può presentarsi un po 'con la gente?

(Xin chào bạn!Bạn có thể giới thiệu đôi chút về mình với mọi người không?)-mặc dù trước đó đã biết qua tên hắn nhưng Jonson vẫn hỏi một câu này tựa như để xã giao.

Nhận lấy micro,hắn chậm rãi đưa lên gần miệng mà phun ba chữ

- Duong Lanh Phong

Thấy hắn không có ý định muốn nói tiếp.Jonson lập tức thành thục mà chuyển sang chủ đề khác.

-Così ora qui si collochi al di sopra quello che le parole da dire alla mia ragazza?

(Vậy lúc này đứng ở trên đây bạn có lời gì muốn nói với bạn gái của mình không?).

Nghe Jonson hỏi vậy thì nó ở bên dưới vô cùng hồi hộp không biết hắn sẽ nói gì.

Còn hắn thì.....

Nếu những người đàn ông khác nhân cơ hội này trổ tài mồm mép mà nói hết văn này đến vẻ kia với bạn gái của mình.Thì Dương Lãnh Phong hắn là trường hợp ngoại lệ.

-Le parole per dire l'ho detto a lei, allora!

(Những lời muốn nói tôi đã nói hết với cô ấy rồi!)

Lời này của hắn nói ra không những làm Jonson khó xử vì có ai lên sân khấu mà trả lời thế này đâu mà còn làm nó thất vọng.

Hắn thật sự không muốn nói gì với nó cả!

Nói hết rồi?Chứ không phải những câu đó toàn là giả dối hết sao.

Lừa người.Đúng là lừa người.....Chỉ có mình Lâm Yến Vy nó trước giờ tự nhấn mình chìm sâu vào thôi chứ hắn-một câu giả dối cũng không muốn nói với nó trước mặt mọi người!