-Hắc Hổ???? Ông còn nhớ tôi chứ???? À, mà cũng khó để quên đấy.Nực
cười, Ngày trước ông nói cả đời trung thành,sau một đêm ông đẩy Phiên
Phiên tôi xuống vực.Sau đó ông ôm gói đi làm chó sai cho Kim Vương...
Hahaha... Tôi thấy cả cuộc đời Mạc Phiên Phiên tôi ,điều ngu xuẩn nhất
mà tôi làm chính là năm đó đã cứu ông- khi nó vừa rời khỏi thì tại bãi
hoang, một sự thống hận cứ vậy bủa giăng lên.
Một người đau khổ,thù hận,giận dữ phải chăng chỉ vì một đầy tớ hay là... bên trong đó!! Có ẩn tình gì?
----------------
Biệt thự,
-Ciara.. cô cô!!!-vừa thấy bóng xe oto màu đen phóng vào cửa.Lục Vương Tề mừng rỡ lao ra kêu lên.
Lúc này, một cô gái dễ thương đáng yêu,trên người mặc bộ váy trắng công chúa điệu đà!
Cả người cô toát ra hơi thở ,tựa như thiên thần vậy.
Ánh mắt linh hoạt,lung linh mà sống động khẽ đong đưa rồi nhìn đến phía Vương Tề.
-Tề Ca Ca! Lâu quá không gặp! Aiz... xin lỗi mọi người vì bây giờ mới nói lời chào chân chính được..
-Aizzz.... Đúng vậy! Mà sao cô cô qua đây sớm vậy! Chúng tôi còn tưởng cô đang ở
Paris với Lâm đại thiếu gia chứ? Cô cô sang sớm hơn dự định,mà không nói với chúng tôi, có biết lần này không có Ciara thì cô sẽ gặp nguy hiểm
không?-Lục Vương Tề ánh mắt có chút đau lòng cùng trách cứ nhìn cô
gái.Bất quá trong đó chỉ có sự cưng chiều thôi...
-Tôi định làm mọi người bất ngờ.Vậy mà lại..... Haizz..-cô gái tỏ vẻ hối lỗi mà hơi cúi người xuống..
Một bộ dạng ủy khuất đáng thương....
-Vậy em có bị làm sao không?-Hân đứng nãy giờ mới lên tiếng...
Nghe hỏi vậy..cô gái khẽ lắc đầu...
-Thôi bỏ đi.. Việc gì cũng đã qua rồi.Không nhắc lại nữa.Chúng ta vào nhà
thôi!! -nó thấy tình cảnh vậy thì đành lên tiếng giải vây...
-Vào nhà thôi nào-Linh cũng hiểu ý mà thúc giục.....
Mọi người theo nhau vào trong nhà...
Ngồi nghe cô gái kể về chuyện bên Pháp....
-Cô cô.... ước gì tôi cũng được qua đó đi chơi như cô nhỉ??? Trước giờ qua
đó tôi toàn phải làm nhiệm vụ.... Không có đến một xíu cơ hội mà nhìn
cái Paris... -Vương Tề nghe vậy ánh mắt tỏa sáng lên.... Xong rồi lại tỏ vẻ trách cứ mà xoay sang nhìn nó...
-Lục Vương Tề.. Lâu quá cậu
không đi tập huấn có vẻ thể mềm ra thì phải. -nó đưa ánh mắt biếng nhác
mà liếc đến chỗ Vương Tề phun ra mấy chữ...
Cũng khiến cậu bé sợ đến rùng mình.....
-Ciara... Đệ đùa ấy mà!! Hì hì... chúng ta trước giờ toàn dùng nhiệm vụ làm niềm
vui chứ chơi bời gì... Mấy cái đó thật chỉ toàn nhảm chán...-ngoài cái
chiêu vỗ mông ngựa thật cũng hết cách mà Vương Tề sử dụng được ....
-Hừ.... May là cậu biết thức thời đó... -nó nghe vậy hừ lạnh một cái khinh thường...
-Thư Tâm!! Đại ca sao rồi....???- bỏ đi vẻ cợt nhả!! Nó nhìn cô gái mà nghiêm túc hỏi....
-Haiz... Lâm Đại Ca cũng có khá hơn một chút... Cái cần bây giờ chính là sự nỗ
lực của anh ấy.... Đáng tiếc mỗi lúc em muốn đến gần để kiểm tra anh
ấy.. Thì anh ấy nhất định không chịu phối hợp!!-Thư Tâm vẻ mặt có chút
phức tạp mà nói ra tình hình của Lâm Thiên Ân-anh trai nó.
Mi tâm nhíu chặt lại nó im lặng không nói gì nữa.....
Thấy vậy.. Thư Tâm lại tiếp tục
-Em nghĩ trong tất cả mọi người.Chỉ chị có thể khuyên anh ấy thôi... Hoặc
cho dù không khuyên được.. Cũng sẽ khiến anh ấy không lún sâu vào nữa...
-Bỏ đi. Nếu anh ấy muốn vậy thì kệ anh ấy. Em cứ tiếp tục bên cạnh anh ấy
chữa trị đi. Nếu được thì tốt còn không được thì đó là con đường anh ấy
chọn... -nó tỏ vẻ bất cần mà nói xong đứng dậy.. Nhấc chân bước lên
lầu....
Để lại mọi người với cái dấu chấm to đùng...
Lúc này Ngọc lên tiếng...
-Anh em nhà này thật là.. Rõ ràng rất quan tâm nhưng lại làm như sống chết mặc bay... Thật khó hiểu.!!!
-Thôi kệ đi! Những gì tốt cho mình thì em nghĩ anh Thiên Ân và chị Tiểu Vy rõ nhất!! Chỉ có điều em mong tình hình khả quan lên chút thôi-Thư Tâm nói những gì mình suy nghĩ ra...
-Cũng phải!!....Aiz.. mà thôi kệ họ
đi!! Chúng ta bây giờ đi làm một bữa đi.Thư Tâm!!! Lâu quá không ăn cùng em rồi! Hôm nay chúng ta phải không say không đi ngủ!!! Ha ha ha-cuộc
đời tươi đẹp nhất thì chỉ nói đến Linh Linh nhà ta....
Chuyện nhà người ta chưa bao giờ có ý kiến.. Mà cho dù có thì phải đợi ta ăn no đã.... Ặc... @_@