Chiếc xe buýt chạy đến 1 con đường rồi dừng lại tại đó .
nó bước xuống thị trấn đó rồi Alex cũng xuống theo .
Chiếc xe màu vàng vẫn bám theo 2 người nhưng lại ở 1 khoảng cách rất xa .
Từ phía đó Tiểu Mễ nhìn thấy Alex cứ bám theo nó và cứ giống như 1 kẻ định cướp giật nên liền xuống xe và chạy đến đó thật nhanh .
Đúng lúc Alex đang định động vào vai nó thì đột nhiên ăn trúng 1 chưởng'' giáng long thập bát chưởng '' của Tiểu Mễ
BỘP
'' Á ''
Nghe thấy tiếng thét nó liền quay lại thì chạm đúng mặt của Tiểu Mễ
'' ơ ...''
'' Xuân . là cậu thật sao ? cậu quay về VN rồi thì tốt quá ''
Có lẽ không che giấu nổi sự vui mừng Tiểu Mễ nắm lấy tay nó nhảy tưng tưng
'' Tiểu Mễ ? Sao cậu lại ??? ''
'' trời ơi , còn sao trăng gì chứ , mình nói chuyện 1 chút đi ''
'' này cô kia ...''
Vừa lúc tiểu Mễ kéo nó đi thì Alex liền vỗ nhẹ vào vai tiểu Mễ
quay lại với 1 vẻ hất hàm Tiểu Mễ hỏi
'' nàm thao ? ''
'' cô đánh tôi là có ý gì hả ? ''
'' đánh không đúng chắc , định móc túi người ta như anh tôi không đưa lên dồn cảnh sát thì thôi nhé ! ''
'' hả , móc túi ? ''
Lúc đó cả nó và Alex cùng ngạc nhiên nhìn Tiểu Mễ
'' không phải đâu , Alex là bạn mình khi học bên Pháp ''
'' bạn gì chứ ? bạn trai thì có ''
'' Bạn trai ? '' _ Tiểu Mễ ngơ ngác khi nge câu bạn trai thì có của Alex
'' uk ''
'' thôi đi nhá , Xuân có bạn trai rồi , hơn nữa còn đẹp trai hơn cậu gấp bội lần cậu ''
'' Tiểu Mễ thôi đi ...''
'' mình có chuyện riêng nói cậu , đi theo mình ...''
Kéo nó đi thật nhanh ra 1 quán cafe gần đó Tiểu Mễ gọi 2 cốc sinh tố rồi bắt nhanh vào chuyện
'' cậu...quay về với Long đi ,anh ấy hiện giờ đang rất đau khổ vì cậu đó ''
'' Tiểu Mễ à ...chuyện này nhất thiết là không thể nào đâu . Mình hiện giờ chỉ có thể là 1 bóng đã khuất với anh ấy thôi . cậu dừng nhắc nữa ''
'' uk , 1 cái bóng . Cậu là 1 cái bóng , vậy thay vì 1 cái bóng cậu hãy trở về 1 con người bình thường như ngày xưa đi ''
'' :) mình giờ thì còn gì chứ ? nhà không , tiêng không , gia đình không ''
'' Nhưng Xuân à ...''
'' Chuyện của Long đã trở thành quá khứ với mình rồi , hiện giờ mình chỉ có thể hướng tới tương lai mà bước tiếp thôi , tạm biệt Tiểu Mễ ''
Bước chân xa dần sau cánh cửa , nó đi với 1 tốc độ chầm chậm .
1 cảm giác u buồn bao lấy nó
ánh nắng của hoàng hôn làm cho bóng nó dưới lòng đường thật cô đơn
1 màu u ám trong mắt nó , con đường phía trước nó biết sẽ rất khó đi
con đường phía trước , nó biết rấ dài
và con đường phía trước nó biết sẽ còn nhiều đau thương nếu thiếu đi tình yêu và sự che chở của hắn
Bỗng nhiên...lệ trên mắt nó lại chợt lăn dài trên khuôn mặt
Đau buồn rồi sẽ qua đi ...trước kia nó cũng chưa phải là chưa chịu cảnh rời xa hắn bao giờ nên bây giờ chỉ có thể câm nín mà đi tiếp
Nó sẽ làm thật tốt ...làm tốt như khi nó lấy can đảm to lớn nhất của mình để rời xa hắn
Lúc đó ...nó đã phải cào xé đến nát con tim này
Cắn răng chịu đựng tất cả ...tình yêu này ...sẽ mãi mãi tồn tại trong tâm trí nó