Thiếu Gia Kiềm Chế Một Chút

Chương 81




Mười ba tiên khí dựa theo sắp xếp ban đầu, theo thứ tự là Chiếu Tâm Kính, Huyết Nhận, Lăng Vân Bích, Huyền Cốt Phiến, Thử Kiếm Thạch, Cửu Vân Vương Đỉnh, Phá Ma Xử, Tử Long Quan, Bạch Ngọc Vô Tự Thư, Cầm Trung Kiếm, Thông Thiên Bút, Âm Dương Song Sinh Nhãn, cái Âm Dương Song Sinh Nhãn(*) cuối cùng là một đôi, xem như hai cái.

Mấy thứ này nghe thấy ngầu vậy thôi thực tế cũng khá ngầu, nhưng đối với nhân vật chính thì mấy món tiên khí này chỉ có tác dụng hợp thành đầu mối cho truyện mà thôi, nói chung cả truyện là liên tục gom góp mảnh vỡ Càn Khôn Đồ rồi tiện đường thu phục tiên khí, sau cùng thì dùng bọn nó tô điểm cho ngầu chút, hồi tưởng lại cốt truyện, hình như Phá Ma Xử đúng là Minh Tu đại sư tự tay giao cho Sở Hàn Phi.

Quay mắt về phía ký chủ hiện đang giữ Phá Ma Xử soi mói một hồi, tâm tình Tề Thiên Dương rất phức tạp.

“Ngươi nói xem, người ta dầu gì cũng là một cao tăng, tâm cảnh có thể thông suốt đến độ, cái gì mà, bất nhiễm hồng trần không?” Tề Thiên Dương do dự một chút, hỏi.

Lăng Vân Bích dùng ánh mắt “Con mẹ nó ngươi đang đùa ta à” nhìn cậu, “Trừ phi không còn ở trên đời này, mới có thể không bị Tạo hóa hấp dẫn, dù tiên nhân có hạ phàm cũng thế thôi.”

Minh Tu đại sư có xuất trần thoát tục cỡ nào, y cũng là người, trên thực tế ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tề Thiên Dương, y đã phát hiện tâm cảnh mình dao động, chỉ là thanh tâm quả dục lâu ngày khiến y còn chưa nhận ra điểm này mà thôi.

Tuy phản ứng không kịp, nhưng bản năng, ánh mắt Minh Tu nhìn Tề Thiên Dương đã nhu hòa hơn rất nhiều.

Phía sau Tề Thiên Dương nổi da gà, cậu cố tình không để ý đến Minh Tu, muốn để lại cho y ấn tượng xấu, nhưng thân phận đã bị vạch trần, nhất cử nhất động của cậu đều đại diện cho nhà họ Tề, được rồi, điều quan trọng nhất là, đối với tiền bối đẳng cấp cao, thực lực tốt hơn mình mà không lễ phép, đâu không phải gia giáo không xong, mà là thiếu não.

Ở nơi đem thực lực ra nói chuyện này, đôi khi bối cảnh mạnh cũng vô ích, mấy thiếu gia công tử bột bị giết do chướng mắt hàng năm có thể xếp được một vòng Tu chân giới, lúc còn chưa xác định được thực lực phe mình, còn tùy tiện ra tay với đối tượng thực lực mạnh rõ ràng như vậy, chính là khiêu khích cường giả, mà tôn nghiêm của cường giả, chẳng phải để khinh nhờn. Vì sao gia chủ Trầm gia đã mất hai đứa con vẫn không ra mặt, gặp cậu còn phải thân thiết gọi một tiếng cháu ngoan? Đó là vì bọn họ đã khiêu khích nhầm người.

“Minh Tu đại sư, ngưỡng mộ đã lâu.” Tề Thiên Dương nhếch miệng, chắp tay, nỗ lực ra vẻ đàn ông một tí.

Trong mắt Minh Tu có ý cười lướt qua, “Tề công tử, ta cũng ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

Nghĩ cũng biết thanh danh của cậu không khá hơn tí nào, lòng Tề Thiên Dương hơi buồn bực, ban đầu cậu một lòng muốn thay đổi hình tượng làm một công tử thanh cao, kết quả truyền ra luôn là tai tiếng nhị thế tổ biến thái cuồng bầm thây, quả thực so ra còn ác hơn.

Quý Phong thấy hai người bắt đầu hàn huyên, trong lòng sốt ruột, vội xen ngang: “Chuyện khác về sau có thời gian hẵn nói, bây giờ việc quan trọng là cứu Dương Lân sư đệ.”

Tề Thiên Dương trong ngoài đều đồng ý, Minh Tu nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu.

Tình huống Dương Lân vẫn tốt, hắc xà gần như sắp hóa thành giao long, uy áp không như bình thường, yêu vật kia đã hoàn toàn bị khống chế, không cách nào tổn hại đến Dương Lân được nữa. Nhưng chính vì tấm lưới này, yêu vật bị nhốt bên trong không ra ngoài được, tương tự, người khác cũng không thể chạm vào yêu vật kia, pháp bảo đã nhận chủ, tuy Minh Tu tu vi kỳ Hợp Thể có thể cưỡng chế phá giải, nhưng sẽ làm kí chủ bị thương, nghe nói người ở ngay dưới chân núi, kêu lên một chuyến quả đúng là chuyện hợp lẽ.

Tề Thiên Dương sau khi nghe xong, thiếu chút nữa khóc ròng, cậu hết chuyện đi dùng cái lưới rách kia bắt yêu vật gì chứ, dùng xong cũng không biết đổi lại hả!

Cởi bỏ phong ấn của tấm lưới, Tề Thiên Dương ỉu xìu đứng sang một bên, trong lòng vô cùng hối hận, lúc này giọng Sở Hàn Phi từ trong tâm truyền đến, “Thiếu gia? Làm sao vậy?”

Nghe thấy chất giọng trong trẻo, nhưng lạnh lùng, lại pha chút ấp úng, ở giữa xen lẫn sự trong trẻo thuần khiết, Tề Thiên Dương rung động, đúng vậy, ông đây giờ đã là đàn ông có tiểu thụ (?)! Mọi chuyện đều có Sở Hàn Phi làm bia đỡ, ai sợ ai chứ? Cố Thiên Hàn không phải bị Sở Hàn Phi kích thích, mới tỉnh táo được đấy thôi?

Lấy sự kiêu ngạo của Minh Tu, có thích một người đi nữa cũng không cam lòng làm người thứ ba đâu? Đặc biệt Sở Hàn Phi còn có vầng sáng đại ca ở bên, dựa theo mạch truyện, Minh Tu phải là đàn em của hắn đó nha! Nếu có thể làm đàn em, ấn tượng ban đầu khẳng định không tệ! Nói không chừng đợi đến lúc Minh Tu gặp Sở Hàn Phi đã sợ vỡ mật rồi?

Càng nghĩ càng thấy đúng, tâm trạng Tề Thiên Dương tốt hẳn lên, truyền âm lại: “Không có việc gì, ở đây tạm thời không rời đi được, ngươi lên đây đi.”

Sở Hàn Phi dừng một chút: “Được.”

Tề Thiên Dương cảm thấy hài lòng bèn cắt đứt truyền tin, bắt đầu tính xem nên làm như thế nào để tiểu thụ nhà mình (?) phối hợp show ân ái.

Mà một mặt khác, vừa dứt lời, Sở Hàn Phi nhìn trên tay đột ngột xuất hiện một con rồng màu xanh nhỏ đang lột da lộ ra lớp vảy bên dưới, lại ngước mắt nhìn kiếp vân nháy mắt bao phủ cả bầu trời rộng lớn phía trên, trong lòng chỉ muốn chửi thề một trận.

Phật tu không dính thiên kiếp, chỉ có tâm ma kiếp, tham sân si hận, độ được tâm cảnh thông suốt, chỉ đợi đủ tu vi, là có thể thành Phật. Thân là thánh địa Phật tu, Linh Đài tự đã lâu chưa nghênh đón thiên kiếp quy mô như thế, trước khi kiếp vân hình thành, còn có tiểu sa di chưa trải sự đời ló đầu ra muốn xem cho rõ ràng, rất nhanh đã bị các sư huynh lớn hơn ôm về.

Sở Hàn Phi vừa xuống xe ngựa, đã cảm thấy có một luồng khí tập trung vào hắn, không kịp truyền âm cho Tề Thiên Dương, một tay ném rồng nhỏ vào túi yêu thú, lấy ra pháp bảo bày trận.

Gia sản của Sở Hàn Phi rất nhiều, đương nhiên phần lớn đều lấy được từ hạ giới và trung giới, sau khi đến thượng giới, hắn ngoại trừ đi theo Tề Thần Hiên tu hành, hầu như đều dành khoảng thời gian còn lại ở bên cạnh Tề Thiên Dương, nên tuy có nhiều đồ nhưng vẫn chưa đến mức làm người ta thèm muốn.

Nhìn của cải có hơi khiêm tốn, trong lòng Sở Hàn Phi có phần không thoải mái, bất kể kiếp trước hay kiếp này, hắn chưa bao giờ vì mấy thứ này mà phiền não, nhưng người trong lòng của hắn là công tử thế gia kim tôn ngọc quý, dù cho y không thèm để ý, nhưng là đàn ông, sao có thể để người mình thương chịu khổ? Được rồi, vẫn chưa đến mức đó, nhưng để người yêu xài đồ nhà mẹ đẻ gì đó, mà mình một món quà xem như hình thức cũng không lấy ra được, thật đúng là, mất mặt ghê.

Sở Hàn Phi quyết định, đợi qua thiên kiếp lần này xong sẽ trở về chốn cũ một chuyến, lấy toàn bộ bảo vật mà hắn đã giấu trong động phủ kia ra.

Sương Hàn Kiếm tôn Nghiêm Lạc Thương không thích linh vật pháp bảo, thành tâm vì kiếm, suốt đời chỉ tu một kiếm gì gì đó, Sở Hàn Phi đây đảm bảo nói cho ngươi biết một chuyện, đó đều là tung tin vịt, ca đây cũng từng làm đại gia ngầm rồi.

Lần này không phải Tiểu Thanh Long độ kiếp, mà nó trưởng thành kéo theo Sở Hàn Phi đã ở đỉnh giới hạn, đột phá, chuyện xảy ra bất chợt, chẳng ai ngờ tới.

Sở Hàn Phi là tu sĩ Phân Thần trung kỳ, nhưng hắn ký kế ước với Thanh Long thượng cổ, lại có Càn Khôn Đồ phụ trợ, sớm đã đạt tiêu chuẩn đột phá, mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên.

Lần này thiên kiếp qua đi, hắn chính là tu sĩ Hợp Thể, đồng thời chân chính trở thành nhân vật thiên tài cấp cao nhất trong lứa trẻ ở Tu Chân giới.

Tu sĩ ba trăm tuổi Hợp Thể, dù đặt ở nhà họ Tề chuyên sinh ra yêu nghiệt, cũng xếp vào hạng thượng đẳng.

Cùng lúc đó, Ma tông.

Một đám mây độ kiếp thật lớn bao phủ bầu trời, trong tầng mây có thể mơ hồ thấy được một con rồng đen uốn lượn, trên người dày đặc những tia sét màu đen, tiếng sấm ầm đùng gần như muốn đem màng nhĩ của người nghe chọc thủng.

“Cái đó là…”

“Chỉ là kỳ Hợp Thể, mà có uy thế như vậy…”

“Tôn chủ độ kiếp, đúng là không giống người bình thường.”

Ở xa xa có người đang nói gì đó, đôi mắt đỏ của Vệ Triệt khẽ khép lại, rồi nhìn về phía thanh niên thong dong ngồi trong pháp trận trên tế đàn, y có dung nhan tựa như thần tiên, khí chất trầm tĩnh, nếu không nói ra, không ai biết được thanh niên như vậy, lại là ma đầu đã chuyển thế không biết bao nhiêu kiếp.

Hắn thuở ban đầu, chưa từng từ bỏ ý định chém giết ma đầu, nổi danh thiên hạ, nhưng buồn cười là hắn giờ đây lại bình tĩnh đứng ở nơi này, hộ pháp cho y.

Hắn đã sớm không quay đầu được nữa.

Thiên lôi đánh một đạo rồi đỡ một đạo, đón một đạo lại nhận một đạo, bất kể là ma tu hay chính đạo, không thể đánh ít đi hay nhiều hơn, thiên hạ đều nói thiên đạo công bằng, nhưng chỉ công bằng ở chuyện thiên kiếp.

Gần như ngay lúc tiếng sấm sét đầu tiên vang lên, Tề Thiên Dương đã nhận ra ai là người đang độ kiếp, đương nhiên, không phải vì cậu và Sở Hàn Phi tâm linh tương thông, mà là Linh Đài tự nhà người ta toàn bộ đều là Phật tu, không phải Thiếu Lâm tự được khai phá thu hút nhiều khách du lịch, trừ mấy người ngoài mới đến như họ, đâu còn ai khác nữa.

Mẹ nó, tên trâu bò kia lại thăng cấp.

Tề Thiên Dương cũng không biết nên vui hay ganh tỵ, xuyên qua đã hơn một năm, từ Kim Đan kỳ vượt lên Nguyên Anh, tiến độ thay đổi này ai cũng nói là đỉnh nhất, nhưng Sở Hàn Phi thì sao? Hắn từ Nguyên Anh vọt lên Hợp Thể luôn! Đây không còn là tiến độ thăng cấp nữa, thành phi thăng rồi, thân là một nam phụ dùng giá trị vũ lực kiếm sống, còn phải “Vĩnh viễn thấp hơn hắn một cấp”, “Vĩnh viễn thấp hơn hắn một cấp”, “Vĩnh viễn thấp hơn hắn một cấp”, chuyện quan trọng nói ba lần! Á, nghĩ cũng thấy ác quá mà.

Quý Phong cũng kinh ngạc, hắn với anh cả nhà mình đã là thiên kiêu rất xuất sắc rồi, nếu không thì một người chẳng thành thủ tịch Linh Đài tự, một người không phải thủ đồ Vân Tĩnh tôn chủ rồi, phải biết rằng thuở xưa lúc Vân Tĩnh tôn chủ thu nhận Quý Phong, thân thể vẫn còn khỏe, muốn đồ đệ nào mà không có? Nhưng tiến bộ thần tốc như Sở Hàn Phi đúng là lần đầu mới gặp.

Minh Tu không đưa ra ý kiến, y đang ở nội điện cứu chữa cho Dương Lân.

Tiếng sấm vang suốt một canh giờ mới dừng, Tề Thiên Dương chào Quý Phong rồi vội vã rời Vô Tâm điện, quả nhiên trông thấy kim quang hiện ra giữa không trung, xa xa có thể thấy mây ngũ sắc vờn quanh, có linh vũ rơi xuống.

Mãi đến lúc này, Tề Thiên Dương mới thở phào một hơi, dù nói có định luật nam chính không chết, còn có cái đại khí vận gạt người kia, không cần lo lắng Sở Hàn Phi gặp chuyện không may, nhưng đến khi mọi chuyện chính thức kết thúc, mới cảm thấy “ôi, hắn không sao, thật may quá.”