Thiếu Gia Kiềm Chế Một Chút

Chương 65




Thật ra, đúng là ngay từ đầu Tề Thiên Dương chưa nghĩ đến vấn đề này, mọi người đều nói thầy trò giới tu chân như cha con, thậm chí còn thân cận hơn cả cha con ruột, nhưng thân phận của cậu đã định trước sư phụ mà cậu muốn tìm rất hạn chế, bằng không về tình về lý đều không thể nào nói nổi.

Vì không phải nhân vật chính, cậu không thể dằn lòng sắp xếp cho Dương Tiểu Điên một sư phụ giỏi, dù gì bản thân vĩnh viễn là nam phụ nhỏ hơn một cấp so với nam chính, kỳ ngộ của Dương Tiểu Điên cũng không ít, có thể đảm bảo tu vi và thực lực là đủ, một nam phụ quá nổi trội, sẽ dẫn đến chán ghét của độc giả, nên cậu cũng không sắp xếp cho cậu ta đi bái sư.

Chỉ là nếu cậu đã tới nơi này, mà cũng không muốn án theo quỹ tích trong nguyên văn rồi làm, dù sao kỳ ngộ thường kèm theo nguy cơ, cậu không muốn liều mạng vì vật ngoài thân, có vài chuyện cứ tùy duyên là được, vì thế nhằm tăng thực lực, tìm một sư phụ có thể dốc lòng dạy dỗ cậu cũng là một lựa chọn không tồi.

Thấy Tề Thiên Dương rơi vào trầm tư, Tề Thần Hiên cười cười, “Tuy trong nhà cái gì cần đều có, nhưng chung quy trưởng bối có quan hệ huyết thống không giống sư phụ, bọn ta có thể dạy ngươi, sư phụ cũng có thể dạy, bọn ta… khụ, dạy không được, sư phụ cũng có thể dạy cho ngươi. Lệ khí của ngươi quá nặng, trong nhà cưng chiều quá rồi, ở lại đây sẽ có lúc không hiểu chuyện.”

Thực lực có mạnh hơn nữa, cảnh giới mà cứ mãi dừng một chỗ, nếu gặp kẻ cao hơn một cấp thì may ra, dựa vago pháp bảo hộ thân có thể an toàn đợi ông tới cứu, nếu lại chọc thêm một Vân Chân tôn chủ, chỉ sợ chết như thế nào cũng không biết.

Chuyện lần này Tề Thần Hiên vẫn chưa rõ ràng lắm? Nếu không có đồ nhi nhà mình đỡ hộ, chỉ sợ Dương nhi đã sớm chết không biết bao lần, lẽ nào đồ nhi nhà mình có thể che chở Dương Nhi cả đời? Dù là thần tiên cũng có lúc ngủ gật, chỉ có thực lực bản thân Dương Nhi được đề cao, trong nhà mới không âu sầu.

Tề Thiên Dương co giật khóe miệng, đừng tưởng rằng cậu không biết, trắng ra là ông muốn nói “Bọn ta không nỡ răn dạy, sư phụ thì nỡ!”

Tề Thần Hiên ho nhẹ một tiếng, lại nói: “Trong lòng con có ai muốn chọn không? Dưới Đại Thừa đừng hòng, còn chưa bằng cha ngươi.”

Đặt ở nhà người ra, có sư phụ chịu thu nhận đã quý lắm rồi, người nào người nấy lo lo sợ sợ, đến lượt nhà họ Tề, lại là giọng điệu như chọn củ cải này, nhưng thật ra Tề Thần Hiên nói cũng đúng tình hình thực tế, tu vi sư phụ không cao bằng song thân của đồ đệ, thời điểm đối mặt với đồ đệ khó tránh khỏi sẽ nhụt chí, càng đừng nói tới chuyện nghiêm khắc dạy dỗ, vì thế bình thường người ta chọn sư phụ cũng muốn “trèo cao”, đến lượt những thế gia, càng phải chú ý mấy điểm này, vì con cháu trong tộc bái phải sư phụ không nên thân nói sao cũng rất khó nghe.

Tề Thiên Dương chưa từng gặp qua bao nhiêu tu sĩ Đại Thừa, ngoại trừ mấy vị trưởng lão Ngự Kiếm Môn thường hay qua lại, thì cũng là Vân Chân tôn chủ một lòng muốn lấy mạng cậu, bảo cậu nghĩ, thật sự không nghĩ ra được người nào mới thích hợp, Tề Thần Hiên không miễn cưỡng, ông chỉ bảo cậu quan sát thêm, suy nghĩ thật kỹ. Dù sao bái sư nhất thời không vội, đây là một việc cần thận trọng rất nhiều.

Tề Thiên Nhai cho rằng việc xác nhận thân phận đệ tử chân truyền của Tề Dương Dương là cấp bách, Tề Thần Hiên lại không để trong lòng, đại tôn tử tự xem mình như “đệ tử Ngự Kiếm Môn”, mới cảm thấy chuyện như thế khá quan trọng. Đệ tử chân truyền cũng chỉ là danh xưng êm tai, nói thật, chút tài nguyên đó nhà họ Tề không phải không có, nhưng có một sư phụ vừa mạnh lại tài năng thì cả đời sẽ được lợi, tông môn gì gì đó, chỉ là chỗ cư trú mà thôi.

Tề Thần Hiên không hiểu tại sao đứa cháu nhỏ của mình lại quyết tâm muốn ở lại Ngự Kiếm Môn, chỉ là điều này cũng không làm ông trở ngại khi làm việc, cho ra phương án có lợi nhất.

Xuân Thu Khải Minh kiếm sau khi đưa đi kiểm nghiệm quả nhiên mang đến chấn động cho giới thượng tầng Ngự Kiếm Môn, giống như thanh kiếm mà Lam Vĩ đem kiểm nghiệm, kiếm của Tề Thiên Dương cũng chịu sự công kích luân phiên từ chín thanh bội kiếm đệ tử chân truyền, lông tóc vô thương, đến lúc này đau đầu lại là bọn họ.

Hai thanh kiếm vẻ ngoài không khác nhau là bao, đều là một vẻ bám đầy bụi xúc phạm tay nghề Chế Kiếm sư, chỉ là trên thanh kiếm mà đệ tử Lam Vĩ dưới trướng Thanh Vân lão tổ giao đi kiểm nghiệm ở sát mép có khắc mấy chữ phong cách cổ xưa, nhìn qua càng giống đồ cổ lưu truyền vài ngàn năm, qua xác nhận của Phù sư, chữ khắc bên trên đúng là thứ mà các Chế Kiếm sư thượng cổ hay khắc, phiên dịch ra có nghĩa là “Kiếm có linh, chủ chớ lừa”, đây là Chú Kiếm sư yêu quý tác phẩm của mình nhắc nhở chủ nhân thanh kiếm, kiếm đã có linh trí, không nên tùy ý làm nhục.

Mà trên chín chuôi kiếm còn lại, cũng có chữ khắc giống thế, so ra, từ trong ra ngoài trụi lủi một mảnh, hoa văn xấu đến nỗi xúc phạm Chú Kiếm sư như Xuân Thu Khải Minh kiếm, đúng là rất giống đồ giả.

Lam Vĩ trước sau như một không ưa Tề Thiên Nhai, sắc mặt âm u, “Tề sư huynh có điều chi bất mãn với tại hạ hay sao?”

Tề Thiên Nhai liếc mắt nhìn hắn, trong đôi mắt băng lãnh đào hoa không mang chút cảm tình, thản nhiên nói: “Xá đệ tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, nghĩ kiếm này có thể là Xuân Thu Khải Minh kiếm, nên đưa tới kiểm nghiệm mà thôi, nếu như có chỗ thất lễ xin vị sư đệ này hãy thứ lỗi.”

“Ha!” Thân thể Giang Chiếu Dạ tựa sang một bên, lau lau Sa Môn Kinh Hồng kiếm tinh xảo như đồ ngọc trong tay, nghe vậy cười nhạt: “Tề sư đệ đừng nể mặt người ta quá, ngươi là Phân Thần, hắn là Nguyên Anh, đâu ra sư đệ chứ? Kêu một tiếng sư điệt cũng nể mặt lắm rồi.”

Sắc mặt Lam Vĩ càng thêm âm trầm, vì dạo đó Giang Chiếu Dạ làm khó dễ, lúc hắn nhận được thi thể Lam Linh Ngọc thì đã muộn, tuy cũng hấp thu được một phần tàn dư bên trong, nhưng đủ để tấn cấp lên Phân Thần vẫn còn quá xa, tâm ma kiếp của hắn luôn hung hiểm, không đủ nắm chắc, hẳn sẽ không dễ dàng lên cấp, thế mà bị nói thành, bị nói thành…

Tề Thiên Nhai liếc mắt nhìn Giang Chiếu Dạ, không nói không rằng.

Vì ghi chép về mười thanh kiếm đã quá lâu, bản vẽ đều đặt trong kho chế tạo, khổ nỗi lật hết tất cả điển tịch, đều chỉ có hai câu giới thiệu ngắn về Xuân Thu Khải Minh kiếm: “Xuân Thy Khải Minh, tác phẩm để lại của Vân Trung Quân đại sư đúc kiếm thượng cổ, dáng ác, tính bạo, không được ưa thích.”, ngay cả bản vẽ cũng không được trọn vẹn đầy đủ, hình dạng đều nhìn không rõ, càng đừng nói đến chữ khắc bên trên.

Các trưởng lão nhìn một lượt, đều lắc đầu, bọn họ cũng không phải Chế Kiếm sư, chỉ có thể nhìn ra hai thanh kiếm không phải vật tầm thường, linh quang trong suốt, ắt hẳn đều là tác phẩm thượng cổ, còn lại, muốn bọn họ xác nhận, cũng quá cưỡng ép.

Tề Thiên Nhai nói: “Nếu chư vị đều không thể phân biệt thật giả, không bằng đệ tử đi thỉnh gặp chưởng môn?”

Lời này của y đúng là không nể mặt ai, Lam Vĩ cho rằng chờ y nói xong cũng sẽ có người nhảy ra làm khó làm dễ, kết quả lại thấy mọi người trưng ra bộ dạng gặp mãi thành quen, không ai khiển trách y bất kính sư trưởng, trong lòng oán hận không ngớt, ánh mắt càng thêm hung ác nham hiểm.

Dựa vào cái gì mà mọi người luôn tâng bốc bọn chúng? Bọn chúng không phải chỉ được cái đầu thai giỏi hay sao? Tề Thiên Nhai cũng vậy, Tề Thiên Dương cũng thế,… mấy con cháu thế gia này chỉ cần có chút thành tích, thì con mắt đã hận không thể mọc trên đỉnh đầu, còn bọn hắn thì sao? Vì xuất thân không tốt, là có thể không đếm xỉa cố gắng của bọn hắn hay sao? Rốt cuộc dựa vào cái gì chứ!

Dao động tâm cảnh của hắn quá rõ ràng, Giang Chiếu Dạ cười nhạo nói: “Tâm ma nặng như vậy, ngươi đến cùng có phải kiếm tu không thế?”

Ngoại trừ phật tu hầu như không có tâm ma gì, tâm ma của kiếm tu trong giới tu sĩ là nhẹ nhất, bởi vì con đường của họ là giết chóc, bản thân phải kiên định, tâm trí thành thục, không được phép sai sót mảy may. Những tu sĩ tâm tính bất định, giết chóc điên cuồng, sớm đã bị giết sạch hoặc rơi vào ma đạo.

Lam Vĩ nhìn hắn, sắc mặt âm trầm.

Tề Thiên Nhai tính cách không hướng ngoại, nhân duyên cũng không tốt, mấy đệ tử chân truyền còn lại không có giao tình gì với y, chỉ là sống chết mặc bây, Giang Chiếu Dạ lại không tài nào vừa mắt Lam Vĩ, lúc này mới nói giúp Tề Thiên Nhai mấy câu.

Chưởng môn Ngự Kiếm Môn Nguyên Ứng chính là một trong những người thần bí nhất của giới tu chân, quanh năm từ chối tiếp khách, tất cả công việc trong tông môn đều giao lại cho các trưởng lão quản lý, rất ít người có thể được ông triệu kiến. Có người nói chưởng môn Nguyên Ứng là cửu kiếp tán tiên, chỉ chờ đến thời cơ thích hợp liền phi thăng, cũng có người thẳng thắn đồn rằng ông là tiên nhân chân chính, chỉ là không biết xảy ra chuyện gì mà không được dẫn lên tiên giới. Bất luận là thuyết pháp gì, đều không thoát khỏi hai điểm, một, chưởng môn Nguyên Ứng sống rất lâu, lâu đến mức người ta đã quên số tuổi của ông, hai, thực lực của ông rất mạnh, mạnh đến nỗi tán tiên bay giờ không ai có thể nhìn ra được cảnh giới của ông.

Đã là một người như vậy, ông ta nhặt một cục đá dưới đất lên bảo là tiên đan cũng có người tin, phân biệt một thanh kiếm quả thực dễ như trở bàn tay.

Sự việc tiến triển thuận lợi ngoài dự liệu, nghe trưởng lão bẩm báo, chưởng môn Nguyên Ứng liền đáp ứng, đợi đến khi kiếm trình lên, giữa chủ vị liền trầm mặc.

Tầng tầng cầu thang nhìn không thấy điểm cuối, giữa chủ vị đến tột cùng có biểu tình gì không ai thấy, nhưng áp lực bầu không khí đang lan tràn toàn bộ đại điện, ngay cả mấy trưởng lão và chín vị đệ tử chân truyền kiến thức rộng rãi đều câm như hến, càng đừng nói đến Lam Vĩ, hắn có thể đứng thẳng nơi đó đã là dũng khí cả đời rồi, có điều hai mắt hắn đang mang theo chút mong đợi xen lẫn bất an.

Hắn có được thanh kiếm này là ngoài ý muốn, nhưng điều này cũng chứng tỏ hắn được thanh kiếm này chọn, là số trời đã định sẽ trở thành vị đệ tử chân truyền cuối cùng của thế hệ này, nhưng không chính tai nghe được đáp án vẫn rất bất an.

Một lúc lâu sau, giữa chủ vị truyền đến tiếng thở dài, “Hai thanh kiếm này đều là Vân Trung Quân đúc ra, thanh có chữ khắc bên trên, Hoán Tố Tế Thu, thanh còn lại, là Xuân Thu Khải Minh kiếm.”

Hai mắt Lam Vĩ trừng to, thất thanh kêu lên: “Điều đó không có khả năng!”

Câu này của hắn quá đột ngột, chỉ là không ai muốn tính toán với hắn, vì hắn cũng đã nói ra tiếng lòng của mấy vị trưởng lão, trên quan điểm của bọn họ, mười thanh kiếm đều làm từ vật liệu thiên giới, chữ khắc bên trên nên đồng nhất mới phải, nếu không phải sau này Tề Thiên Nhai lại dâng lên một thanh kiếm cũng đồng dạng có thể chịu được công kích của chín thanh kiếm khác, bọn họ mới không đi đến đây một chuyến đâu.

Chất giọng Nguyên Ứng lơ lửng bất định, tựa như nhớ ra chuyện cũ gì đó, ông chậm rãi kể: “Xuân Thu Khải Minh là tác phẩm cuối cùng của Vân Trung Quân, người một lòng muốn làm ra thanh kiếm tốt nhất trên đời, ngày kiếm thành lại bị thiên kiếp đánh nát kiếm linh, người nổi giận đóng cửa lò, không còn động đến kiếm nữa, vì thế Xuân THu Khải Minh kiếm này, không có chữ khắc bên trên.”