*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh đẹp trai kinh hãi thế gian.
Tề Thiên Dương vén bụi cây bên cạnh ra, một con chó nhỏ cả người trắng như sữa đang căng thẳng co lại đánh hơi gì đó trên đất, một đôi mắt đen láy như hai quả nho đặc biệt có linh tính, hình như đói bụng, chó con thỉnh thoảng lại kêu mấy tiếng yếu ớt, nó nhỏ hơn đại hắc miêu một vòng, nhìn càng đáng thương.
Nhìn hai con vật lông xù bên trái bên phải, Tề Thiên Dương bị moe đến tâm can run rẩy, lập tức quyết định đóng gói cả hai con mang đi.
Đương nhiên, trước khi đóng gói mèo với chó nhỏ, đầu tiên cậu cần phải lấy kiếm cái đã.
Bất đồng với các linh khí, bảo khí cùng loại, Xuân Thu Khải Minh nhìn qua chỉ là một thanh kiếm bình thường, mà trên thực tế… Cũng là một thanh kiếm bình thường, chẳng những không có hiệu quả lóa mắt kèm theo, ngay cả một tia ý thức tự chủ cũng không có. Nhưng nếu có thể làm trang bị thường dùng của Dương Tiểu Điên cùng tín vật nhận đệ tử chân truyền của Ngự Kiếm Môn, kiếm này cũng có chỗ bất phàm: Một là đủ cứng rắn, gặp pháp khí mạnh hơn sẽ có một lực chống đỡ, hai là nhận chủ, sau khi nhận chủ coi như đem nó nung thành cặn cũng không phản bội.
Đối với Tề Thiên Dương mà nói, kiếm này quả thực không thể nào hợp ý cậu hơn được nữa.
Đương nhiên, không có hiệu quả kèm theo và ý thức tự chủ, nên nhất định thanh kiếm này sẽ không tự nhiên tỏa ra hào quang mãnh liệt, từ giữa hồ phóng lên, rơi vào trong lồng ngực của cậu… Phải xuống nước mò.
Đem hai con vật xù lông khiến lòng người tan chảy nhốt chung một chỗ, xoa xoa tai mèo, sờ sờ chân chó, Tề Thiên Dương không ngừng nói: “Tụi bây ở đây chờ tao, không được chạy lung tung.”
Tiểu bạch cẩu lấy lòng cọ cọ ngón tay cậu, thấp giọng “Gâu âu”.
Tề Thiên Dương nhếch khóe miệng, tuy rằng cậu thích mèo hơn chó, nhưng chó ngoan ngoãn như thế, cũng khó thấy.
Mãi cho đến khi bóng dáng thiếu niên biến mất, Sở Hàn Phi mới ngây ngẩn giơ cái chân mèo lên, hắn… biến thành mèo?
Hơn nữa còn là loại mèo bình thường khắp toàn thân từ trên xuống dưới không có một tia yêu lực?
Rõ ràng một khắc trước hắn còn đang ký khế ước với thanh xà hai sừng vừa có được…
Cũng may, vừa mở mắt đã gặp được y…
Mãi cho đến khi bóng dáng thiếu niên biến mất, Ngôn Húc Phong mới ngây ngẩn nhìn mình một phen, bộ lông trắng như sữa… Hắn, biến thành chó?
Hơn nữa còn là loại chó bình thường khắp toàn thân từ trên xuống dưới không có một tia yêu lực?
Rõ ràng mấy người kia nói hắn là người gì đó tái thế, đang ép hắn ký khế ước với hắc long kia…
Cũng may, vừa mở mắt đã gặp được y…
Bất quá… Mèo cùng chó đồng thời nhìn sang phía đối phương, cái tên này từ đâu tới?
Xuân Thu Khải Minh kiếm nhìn qua không bắt mắt chút nào, đen tuyền, chỉ có hoa văn trên vỏ kiếm, chuôi kiếm toát ra hơi thở đậm chất cổ xưa.
Không biết tại sao, Tề Thiên Dương cảm thấy thanh kiếm này rất thân thiết với cậu, cầm chuôi kiếm giống như nắm lấy bàn tay quen thuộc… Được rồi, cậu không hình dung ra loại cảm giác kỳ diệu đó.
Nói chung người đúng chỗ x1, kiếm đúng chỗ x1, linh thạch đúng chỗ x200, thêm cả hai con vật lông xù, trang bị đầy đủ, cậu có thể đi Tây Thiên thỉnh kinh… À không, đi thượng giới bái sư rồi!
Tề Thiên Dương hạnh phúc đeo thanh kiếm bên hông, một tay một cục xù lông, lần lượt cọ cọ, trước còn hơi giãy dụa một mèo một chó đồng thời trở nên yên tĩnh.
= ̄w ̄= thật ngoan!
Thiên Lý Ám thành không thấy ánh mặt trời, một nhóm thanh niên áo bào đen đội đấu bồng từ từ tiến lên, tình cờ kinh động tới mấy con dơi.
“Đại nhân lần này đả thảo kinh xà rồi.” Giọng nam âm trầm chẳng biết phát ra từ chỗ nào trên cơ thể.
Lại một giọng nữ lạnh lẽo: “Kết quả tốt là đủ rồi, đại nhân toàn tâm toàn ý vì tôn chủ suy nghĩ, há có thể cho chúng ta xen vào?” Ngữ điệu lại trào phúng không nên lời.
Lặng im chốc lát, có người nói: “Tôn chủ lần này đặt khế ước cùng Mặc Lan Trùng, tâm ma kiếp chung quy sẽ không giống như lần trước… Một kiếp hết ngàn năm?”
“Chấp niệm bao sâu, tâm ma kiếp sẽ dài bấy nhiêu, việc chúng ta có thể làm, chỉ có chờ mà thôi.”
“Coong, coong, coong.” Tiếng chuông nặng nề vang lên, vang vọng ngàn dặm.
“Đại nhân triệu hoán!”
“Chúng ta phải mau chóng tới đó!”
Chỉ thấy hắc quang lấp lóe, vốn hơn hai mươi người vận hắc bào đội đấu bồng đang đi chỉ còn lại năm.
Vẫn là giọng nữ kia lúc trước, lại ngầm xen lẫn phẫn hận: “Nhìn mấy con chó Vệ Triệt nuôi mà xem! Tôn chủ không có ở đây, hắn…”
“Huyền phong sứ, ăn nói cẩn thận.”
Sở Hàn Phi thử rất nhiều lần, vẫn không có cách nào liên hệ với Càn Khôn Đồ, thấy Tề Thiên Dương đang đi là con đường tới thượng giới, dứt khoát không xoắn xuýt thêm nữa, mọi việc chờ gặp được thân thể của mình lại nói.
Một bên Ngôn Húc Phong đã dần dần hồi tưởng lại những lời mà cái người gọi là Vệ Triệt kia nói: “Tôn chủ lần này ký khế ước với Mặc Lan, sẽ có một hồi tâm ma kiếp, thỉnh tôn chủ vô luận xảy ra chuyện gì cũng chớ hoảng, lòng hãy bình tĩnh mà ứng xử, sẽ có thể quay về nhanh thôi.”
Cho dù có hoài nghi, có do dự, hắn cũng bình tĩnh lại.
Tề Thiên Dương lần này vẫn đi vào thông đạo lúc trước ở thế giới kia, người giống cậu không nhiều, chỉ cần giao đầy đủ linh thạch là có thể thông qua.
Cậu suy nghĩ một chốc, đi khách sạn thuê phòng, lấy Lăng Vân Bích từ trong không gian thần thức ra, “Ta nhớ tới ngươi có thể khiến người ta dịch hình đổi mạo, ngay cả đại năng kỳ Độ Kiếp cũng không nhìn ra?”
Thân hình cao lớn của Lăng Vân Bích chậm rãi hiện ra, nó nhíu mày, “Dịch hình đổi mạo, ngươi thật sự định làm đệ tử Ngự Kiếm Môn bình thường?”
“Không, ” Tề Thiên Dương cười hì hì vỗ vỗ kiếm bên hông, “Là đệ tử chân truyền.”
Thấy cậu đã quyết định, Lăng Vân Bích chẳng khuyên thêm, trong lòng bàn tay lóe bạch quang, xuất hiện một cái mặt nạ trắng như tuyết, trên có khắc hoa văn màu đen.
“Đây là một khối vỡ ra lúc ta độ lôi kiếp, không hợp lại được, sai người luyện thành mặt nạ, có thể thay đổi thần thức, khí tức, tướng mạo một người mà không hạn chế, chỉ là bình thường không sao, nếu ngươi bị thương, linh khí tổn hại, mặt nạ sẽ tự động tróc ra.”
Tề Thiên Dương hoan hô một tiếng tiếp nhận, còn thiếu không ôm Lăng Vân Bích gọi anh ruột nữa thôi, cậu chính là có ý đồ với cái mặt nạ này có được không! Chiến đấu anh dũng trường kỳ xong quyết định cắt đất bồi thường bộ không được à! Lăng Vân Bích nhà bọn họ thực sự là tiên khí thấu hiểu lòng người đệ nhất thiên hạ thiện không phải sao!
Lăng Vân Bích mơ hồ cảm nhận được tiếng lòng của Tề Thiên Dương, bĩu môi, quay đầu, bên tai lại hơi đỏ lên.
Tề Thiên Dương mang mặt nạ, bởi vì đã từng viết tình tiết nam chính mang mặt nạ thay đổi dung mạo, không cần Lăng Vân Bích dạy cậu cũng biết cách dùng.
Nhắm mắt lại, ảo tưởng khuôn mặt với vóc dáng mình sắp đổi, chỉ chốc lát sau, thiếu niên vẻ mặt ương ngạnh đã biến thành một thanh niên bình thường, Tề Thiên Dương soi gương, vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Trong gương thanh niên da dẻ hơi đen, lông mày thô cứng, đôi mắt không lớn không nhỏ, mũi và miệng cũng một khuôn bình thường vô cùng, nhưng không biết làm sao, vẫn có cảm giác sơ sót không cách nào tránh được.
Lăng Vân Bích bật cười, đầu tiên bỏ qua y phục trên người, một thanh niên gương mặt phổ thông, giữa hai hàng lông mày nhìn làm sao cũng cảm thấy loại kiêu ngạo “Thiếu gia ta đệ nhất thiên hạ” là sao đây? Ngươi không có gì không hợp thì ai hợp cho được nữa?
Tề Thiên Dương chợt tỉnh ngộ, lại soi gương, quả nhiên cũng nhận ra lạ chỗ nào, khí chất của cậu quả nhiên phải xứng với một khuôn mặt đẹp trai nha!
Cậu nhắm mắt lại, liền huyễn hóa ra một diện mạo khác.
Lăng Vân Bích nhìn lần nữa, chỉ thấy thanh niên mặt như quan ngọc, mắt sáng như sao, tuấn mỹ phong lưu không thể nào tả hết.
Tề Thiên Dương đắc ý quét mắt liếc nó một cái, Lăng Vân Bích không thể không thừa nhận đây quả là một tướng mạo quý khí trời sinh, phối với mấy phần kiêu căng kia, thì vừa khéo.
“Biến ảo nhanh như thế, chẳng lẽ ngươi gặp người này rồi? Kỳ quái, phong độ ngần này, thế mà ta lại chưa từng nghe qua.” Lăng Vân Bích ngạc nhiên nói.
Tề Thiên Dương đang ôm gương soi trái soi phải, nghe vậy cười thầm, Tiêu Ân Tuấn mà, cái tên mỹ nam cổ trang, năm đó diễn Tiểu lý phi đao Lý Tầm Hoan, không biết bao nhiêu người bị anh ta mê đến nỗi chết lên chết xuống, dù cho đặt trong tu chân giới giá trị nhan sắc tăng mạnh, cũng là số một.
Đẹp trai như vậy, tiểu gia sau này e rằng phải chịu cảnh nhiều người căm ghét, thật là khiến người ta buồn phiền thiệt mà…
Lăng Vân Bích: “…”
Trang bị đầy đủ, Tề Thiên Dương đang muốn đi đến ôm hai sinh vật lông xù trên giường, bỗng giật mình nhận ra bản thân nay đã biến thành anh đẹp trai kinh hãi thế gian, không thể tiếp tục không có hình tượng mà lượn tới lượn lui với một mèo một chó trên đường đi, cắn răng, cất hai con vào túi linh thú, không nỡ cọ cọ một hồi, lúc này mới thay quần áo khác, phong thái hiên ngang mà đi ra ngoài.
Sau đó, đụng phải một người đang đi vội ở khúc quanh.
“Ôi!” Thanh niên vận cẩm y dẫn đầu bị đụng phải lảo đảo một cái, giơ tay ôm đầu, nhìn Tề Thiên Dương cả giận nói: “Ngươi đi đứng không có mắt hả! Có muốn ông trị giúp ngươi không!”
Đụng nhau ở chỗ rẽ rõ ràng là ngoài ý muốn, cho dù có sai cũng là hai bên sai, giận kiểu này, cũng quá kiêu ngạo rồi.
Tề Thiên Dương cười híp mắt, bày ra đôi mắt dù híp lại cũng to hơn thanh niên mặc cẩm y nhiều: “Ta không có mắt? Vậy cái thứ trên mặt ngươi là gì? Hai kẽ hở hả?”
Thanh niên vận cẩm y lúc này mới nhìn rõ tướng mạo người trước mắt, sau đó ghen tỵ phát hiện đôi mắt tiểu tử này quả nhiên lớn hơn hắn! Lớn lên cũng đẹp trai hơn hắn! Ngay cả vóc dáng cũng cao hơn hắn một tí tẹo!
Phát hiện đối phương đố kị, tâm trạng Tề Thiên Dương rất tốt.
Tiểu gia hiểu, có một gương mặt đẹp trai rất dễ bị người ta căm ghét, loại cảm giác ở trên cao lạnh lẽo vô cùng… Thật sự là quá sung sướng ha ha!
Kỳ thực cặp mắt của thanh niên mặc cẩm y cũng không giống hai kẽ hở cho lắm, trái lại còn là đôi mắt dài với hàng mày nhỏ nhắn tiêu chuẩn, có thể xem là mỹ nam tử hiếm gặp, bất quá so với Lý Tầm Hoan thịnh hành trong vạn ngàn… bác gái, chênh lệch không chỉ một bậc.
“Ta làm sao?” Tề Thiên Dương đặc biệt vô tội nói.
“Ngươi!” Thanh niên cẩm giận dữ, vươn tay muốn rút đôi kiếm dài ngắn bên hông, lại bị một người trung niên phía sau đè lại.
“Công tử, báo danh quan trọng, không nên tranh chấp nhiều.”
Thanh niên mặc cẩm y tựa hồ rất kính trọng người trung niên kia, nghe vậy, trên mặt còn mang vẻ giận dữ, tay đặt trên chuôi kiếm lại thu về: “Coi như số ngươi may, bổn thiếu gia có việc trong người, trước tha cho ngươi một mạng, muốn sống, đừng để bổn thiếu gia gặp lại ngươi!”
Tề Thiên Dương hừ lạnh một tiếng, dốc sức biểu đạt sự miệt thị của mình.
“Ngươi!” Thanh niên vận cẩm y tức giận đến nỗi mắt đỏ cả lên, ngại gây thêm chuyện, cưỡng chế lửa giận dẫn người đi tiếp.
Tề Thiên Dương quay đầu liếc mắt nhìn đoàn người rời đi, lẩm bẩm nói: “Sao nhìn quen thế nhỉ?”