Thiếu Gia Kiềm Chế Một Chút

Chương 2




Cảm giác ghê rợn.

Giơ tay, còng tay, đưa chân, xiềng chân, mở mắt, vẫn tối tăm như cũ không nhìn thấy ranh giới.

Không biết đã đợi bao lâu ở cái nơi quỷ quái này, Tề Thiên Dương lúc mới còn nổi trận lôi đình dần dần biến thành một bãi nước đọng, bắt đầu vô cùng tưởng niệm đùi gà vàng ươm mẹ mình hầm.

Trên thực tế bị giam cho đến bây giờ, cậu nghĩ mình hẳn phải rất đói, nhưng trừ việc tâm trạng trì trệ không được tự nhiên, cậu căn bản không hề có cảm giác gì.

Cậu nhớ thời điểm bản thân ngã sấp xuống, đầu đụng phải thứ gì đó, khi ấy đau cực kì, nhưng bây giờ lại không có cảm giác đau đớn. Cậu có thể cảm nhận được thân thể này phi thường khỏe mạnh, sờ một cái, vết sẹo trên cánh tay theo cậu bốn, năm năm kia đã biến mất, xúc cảm bàn tay cũng không đúng, thô ráp không thể nào lờ đi được, vết chai ở lòng bàn tay dày đặc,  phỏng chừng lấy dao cứa cũng không để lại vết gì.

Cậu xác định mình đã xuyên qua, nhưng cậu không vui vẻ chút nào, cậu có người cha chính trực nghiêm nghị, người mẹ ôn nhu từ ái, tên Tề Thiên Nhai kia miễn cưỡng cũng coi là một người anh tốt...

Tề Thiên Dương khịt khịt mũi, được rồi, đa sầu đa cảm trước tiên đặt sang một bên, việc cấp bách bây giờ là ra khỏi nơi này.

Bốn phía đen như mực, không lọt chút gió, phán định sơ bộ là một nhà tù bịt kín.

Xiềng xích trên tay chân rất nhẹ, lúc đi cũng không phát ra âm thanh, sờ sờ thử, chất liệu không phải vàng không phải ngọc, chạm tay thấy ấm, còn có hoa văn đại bàng tinh tế, thân phận thân thể này hẳn không thấp.

Vải vóc không tệ, có vết tích thêu thùa, trong ngoài năm, sáu tầng, hẳn là kiểu dáng người xưa, tóc cũng dài đến tận hông, có thể đã xuyên về cổ đại rồi.

Manh mối có thể phát hiện chỉ có thế, Tề Thiên Dương suy sụp cụp vai xuống.

Giời ạ thiếu gia đời này chưa chịu qua khổ sở như thế có ai biết không?

Bốn phía quá tĩnh lặng, cơ hồ muốn bức điên người ta, vì dời đi lực chú ý, Tề Thiên Dương nhắm mắt lại, ngồi bệt trên đất, bắt đầu hồi tưởng cuộc đời mười tám năm của cậu.

Nhớ thời điểm cậu bốn tuổi, trong một tang lễ không biết của ai, một người trung niên mặc đồ đen lịch sự khom lưng tặng hoa, nhụy hoa bách hợp màu vàng là kí ức lúc ban đầu của cậu.

Sáu tuổi đến mười hai tuổi, tiểu học bình thản.

Ba năm trung học, tự cho là thời gian phản nghịch ấu trĩ.

Ba năm cấp ba, bận rộn, thỉnh thoảng xen lẫn rung động tuổi xuân, viết ngựa đực văn hoang đường, lại đạt được kỳ tích không yêu bất kỳ cô gái nào.

Đây là góc nhìn của cậu, trên thực tế người khác nói cho cùng vẫn có ba phần ước ao bảy phần ghen tỵ mắng cậu một tiếng: Đồ con nhà giàu.

Đương nhiên, cái gọi là con nhà giàu, người bình thường nuôi không nổi.

Đầu tiên, phải có một người cha có tiền có quyền thế, sau đó, phải có một người mẹ ôn nhu bao che khuyết điểm, lúc cần thiết không nói lý, cuối cùng, phía trên phải có một người anh cuồng em trai tuyệt đối, có trách nhiệm, có năng lực, có thực lực, thay cậu chống đỡ tất cả áp lực.

Ba điểm này: Hội đủ trên người Tề Thiên Dương.

Sinh ra ở vạch đích, chỉ có như vậy.

… Cho nên ông đây xuyên tới là để làm gì hả? Lĩnh hội cuộc đời là phải lao động cải tạo sao?

Ông trời đùa tôi đó hả!

Tề Thiên Dương mở mắt ra, hít một hơi thật sâu, sau đó lớn tiếng kêu lên: “Có người hay không! Đến thở dốc một cái đi?”

Vừa dứt lời, một âm thanh yếu ớt từ phía trên truyền đến: “Nhị, nhị thiếu gia, ngài thanh tỉnh rồi sao?”

Tề Thiên Dương ngừng động tác ngửa mặt lên trời gào lại, tình huống này là gì? Nhà ai mà đem thiếu gia làm phạm nhân nhốt lại hử?

Không nghe thấy trả lời, âm thanh yếu ớt nói tiếp: “Lão gia không ở đây, ngài phát rồ... Khụ, lúc không tỉnh táo đánh chết một biểu thiếu gia cùng sáu đệ tử Côn Lôn, lão gia đi Thiên Trảm giới giải quyết... Cần tiểu nhân thông tri phu nhân không?”

Tề Thiên Dương: “…”

Cảm giác này thật ghê rợn!

Tề Thiên Dương: “Ta là Tề Thiên Dương, nơi này là Thiên Vẫn giới, thêm nữa, ta vừa giết biểu thiếu gia Trầm Bắc Dương chỉ vì hắn trùng tên chữ Dương với ta?”

“Nhị, nhị thiếu gia quả thật thanh tỉnh rồi! Nhanh, người đâu!” Thanh âm kia vui mừng khôn siết, sau đó chạy xa.

Tề Thiên Dương kéo kéo xiềng xích trên người, cuối cùng cũng coi như biết tình trạng thân thể trước mắt này.

Một tin tức tốt, một tin tức xấu. Tin tức tốt là cậu xuyên thành nam phụ dòng dõi xa xỉ có tiền, có quyền, có hậu đài, còn cùng nam chính tương giao, tâm đầu ý hợp, có thể thấy cuộc sống tương lai một đường bằng phẳng như trong « Tiên đồ ». Tin tức xấu, nam phụ này, y là người điên.

Đúng, không sai, người điên.

Bởi vì nguyên nhân dùng tên của chính mình thay vào, Tề Thiên Dương không muốn nam phụ giống kẻ khác, gì mà đi theo nam chính làm tùy tùng, tiểu đệ Nhị thập tứ hiếu, nhưng chức năng nam phụ này không thể bỏ không, thế chẳng phải giảm phần diễn sao? Cậu liền thuận lợi thiết lập một chút, đem nam phụ Tề Thiên Dương viết thành một người giá trị vũ lực tăng mạnh, đại khái chính là cái loại bệnh tâm thần lúc có lúc không, vừa kích thích là phát rồ, vượt cấp giết người như chơi, mà lại rất yêu thích nam chính, kéo kinh nghiệm các loại cho nam chính. (Nhị thập tứ hiếu (chữ Hán: 二十四孝) là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo)

Giết biểu thiếu gia và vân vân, chính là mở màn hoàn mỹ cậu đã cho nam phụ Tề Thiên Dương, lúc đó ròng rã bỏ ra hơn một nghìn chữ miêu tả tình cảnh thời điểm y giết người.

【 Trong mưa máu tán loạn, một bạch y thiếu niên chậm rãi đến gần, y không cầm vũ khí, xiềng xích giữa cổ tay chậm rãi nhỏ xuống một giọt máu cuối cùng, thiếu niên đi qua, phía sau một mảnh chi đứt thân tàn, duy một ánh mắt hờ hững của y. 】

Càng gạt người chính là y, một nam phụ vũ lực giá trị đột phá, viết ra cho y bạch y xiềng xích một năm bốn mùa, xiềng xích là vì Tề gia không cho y tùy tiện giết người, dùng cấm vũ huyền thiết đặc chế, có thể niêm phong lại hơn nửa chân khí của y, sau đó nam phụ vẫn thoải mái giết cái người Trầm Bắc Dương cùng là Kim đan trung kỳ với y...

Tộc trưởng Tề gia cũng chính là cha của nam phụ y nổi giận, tự tay mở ra giới hạn kết giới nhốt nam phụ vào, một lần nhốt một trăm năm.

Tề Thiên Dương cả người đều không ổn, nếu như cậu không đoán sai, bây giờ nam phụ hẳn vừa bị giam không lâu lắm.

Một trăm năm!

Tề Thiên Dương gần như muốn chặt phăng cánh tay của mình đi, ai bảo tay mày ngu làm chi!

Suy nghĩ kỹ một chút, rốt cuộc phải làm sao mới có thể làm họ tin tưởng cậu đã là người bình thường sau đó thả cậu ra ngoài đây? Như nguyên tác cầm cự đến khi gia tộc thi đấu? Không thể nào, đó là đường cùng!

Nam chính vào lúc này mới là đỉnh hậu kỳ Kim Đan, dù thần khí vào tay cũng không được việc, huống hồ vào lúc này hắn cùng nam phụ duy nhất gặp nhau cũng chính vì một tấm danh thiếp đi tới kính Tam Sinh Tam Thế, chính nam phụ phái người đi đưa, hai người chân chính gặp mặt phải là sự tình một trăm năm sau.

Tề cha đi Thiên Trảm giới thay y khắc phục hậu quả, trong cả gia tộc có quyền thả cậu ra cũng chỉ có Tề gia thiếu chủ Tề Thiên Nhai.

Chớ hoài nghi, bố trí này chính là lấy trong nhà cậu đem vào, không chỉ tính cách giống nhau, tên cũng không thay đổi, chỉ đem Tề Thiên Nhai từ con trai vợ trước biến thành huynh trưởng ruột của cậu mà thôi. Về phần tại sao bạn bè theo truyện không nhìn ra… → → Đó là cậu ta ngu xuẩn.

Tề Thiên Nhai trước mắt, Tề Thiên Nhai trước mắt... hình như đang dưỡng thương.

Chậc... Vẫn vì nam phụ đột phá giá trị vũ lực, cậu thiết lập vào lúc nam phụ phát bệnh, đả thương huynh trưởng Nguyên Anh kỳ, viết ra rất sảng khoái, đến phiên chính mình, chua xót đến độ sảng luôn.

Đường thoát từng cái từng cái bị phá hỏng, Tề Thiên Dương thống khổ phát hiện chí ít trước mắt mình vẫn phải ngoan ngoãn ở lại đây, chờ Tề cha từ Thiên Trảm giới trở về.

Giết biểu thiếu gia gì gì đó đã bị cậu lựa chọn quên đi, trong ngũ đại thế gia đám con cháu đồng lứa với đích tử có hàng đàn, chỉ có đích tử mới xem như là nhi tử.

Bởi thiên đạo che chở định ra khế ước đạo lữ, hài tử bọn họ sinh ra sẽ kế thừa ưu thế song phương của cha mẹ, đồng thời sử dụng một cách tối ưu nhất, mà hàng ngũ thị thiếp,nam sủng, lô đỉnh, cho dù thiên phú họ cao đến đâu, hài tử sinh ra cũng không như con vợ cả. Ngoài ra, không biết vì nguyên nhân gì, ngũ đại thế gia có rất ít trưởng nữ được sinh ra, gần năm trăm năm cũng chỉ có Thiên Trảm giới Trầm gia sinh ra trưởng nữ Trầm Lăng Nhạn, gả cho Tề gia thiếu chủ khi ấy bây giờ Tề gia tộc trưởng.

Nguyên nhân không biết là gì cái rắm ấy, tất cả vì nam chính bách tử thiên tôn. (Trăm con nghìn cháu hay con đàn cháu đống =]]] cơ mà toàn con trai)

Cậu thiết lập tu vi càng cường đại càng sinh ra con trai, vì ưu thế bẩm sinh con gái không bằng con trai, khó kế thừa hoàn mỹ huyết thống của cha mẹ. Đương nhiên, thân nương nhà cậu là một ngoại lệ, thân phận thứ nữ làm sao có thể xứng với bà?

Về phần nam chính, có một bầy “đại tiểu thư” con thứ tranh cướp giành giật còn chưa đủ? Ngựa giống cũng phải cần có logic sao hả? Nhà người ta đem thứ nữ cho ngươi làm thiếp rất bình thường, có thực lực tất cả đều dễ bàn, coi như một triển vọng kết thừa gia nghiệp, nhưng con mẹ nó ai từng thấy một đám trưởng nữ bất chấp hậu quả, bất kể danh phận như cún con mèo nhỏ đuổi theo ngươi, các trưởng bối còn cười híp mắt vuốt râu mép vui như mở cờ? Sở Hàn Phi cũng không phải nhân dân tệ.

Nói tóm lại chỉ có thể xem như biểu thiếu gia kia xui xẻo, không thấy anh ruột người ta cũng ăn hành hay sao? Bản thân ngươi tự tới cửa tìm đồ gọt, có thể trách ai? Hiện đại còn chú trọng bệnh tâm thần giết người không phạm pháp đó.

Cậu không đem chuyện trong tiểu thuyết tưởng thật, nhưng cũng không muốn ở trong tù chịu khổ một trăm năm, một trăm năm, cậu chắc thành tiên luôn.

Việc cấp bách, gặp mặt Tề cha, con mắt Tề Thiên Dương chuyển động, nảy ra ý hay.

Ba ngày sau

Phi kiếm vừa dừng hẳn, Tề Viễn Hàng đã nhận được truyền âm của phu nhân mình, tâm tình nhất thời chuyển biến tốt, cũng không nhức nhối một khoản bị đại cữu ca “đau mất thương con” tàn nhẫn bắt chẹt kia, gương mặt tuấn tú mỉm cười đi thăm phòng phu nhân.

Vốn một lứa chúng nó là do đại cữu ca nhà mình phong lưu phụ bạc, gần ngàn năm không biết sinh bao nhiêu “ái tử”, Trầm Bắc Dương kia để mỡ heo che mắt, muốn cùng Dương nhi nhà ông tranh tốt xấu, ỷ làm đệ tử phái Côn Lôn, đến Tề gia nhét đầy thân thích, còn thu mua lòng người, lan truyền thị phi, càng trêu Dương nhi đến phát bệnh, ông muốn động thủ, chết thì chết, chỉ tiếc thượng phẩm bảo khí ông vừa mới có được.

Tề Viễn Hàng vừa đi vào, một cây trâm hoa đào xông tới mặt, mũi nhọn sắc bén đâm thẳng con ngươi ông, Tề đại tộc trưởng nhanh chóng tránh cú hiểm, giơ tay bắt được cây trâm còn muốn đâm nữa, ánh mắt mỉm cười nhìn về phía mỹ nhân tháp* trong phòng: “Phu nhân cớ gì hoan nghênh vi phu như vậy?”

“Tề Viễn Hàng! Nếu ngươi không thả Dương nhi ra ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!” Một bóng roi mạnh mẽ đánh nát minh ngọc tường vân quan* trên đầu Tề đại tộc trưởng.

Ngọc vỡ, tóc đen rối tung, quân tử nhanh nhẹn hóa thành phong lưu ngang ngạnh, Tề Viễn Hàng nhíu mày, nụ cười mập mờ đi vào trong: “Ta thì tính là gì chứ? Cõi đời này chỉ có phu nhân đẹp nhất…”

Kết cục mỹ nhân kế là Tề phu nhân nằm trên giường ba ngày không dậy, Tề Thiên Dương lại nghênh đón ánh rạng đông.