Thiếu Gia Kiềm Chế Một Chút

Chương 13




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thiên lão đại, địa lão nhị, cậu lão tam

Tề phu nhân nói thành niên đi chu du không phải nói đến chuyện phàm nhân đến năm thúc phát, cập quan* ra ngoài viễn du, mở mang tầm mắt, mà là chuyện con cháu các tộc ở tu chân giới sau khi tu vi đạt tới kỳ Kim Đan, cần đi tới kính Tam Sinh Tam Thế tinh luyện đạo tâm, để cầu cho con đường thành tiên lâu dài. (Thúc phát-Vấn tóc: 15 tuổi, Cập quan- Đội mão: 20 tuổi.)

Tề Thiên Dương tự nhiên đã sớm có danh ngạch, nhưng ban đầu sau lần tấn cấp Kim Đan kia xong y phát bệnh nhiều lần, cuối cùng không thể không bế quan tu dưỡng, nên đem danh ngạch cho Sở Hàn Phi đã thổi sáo trấn an y. Kính Tam Sinh Tam Thế có thần thông đi chăng nữa, cũng chỉ là ảo cảnh, các tu sĩ sau khi kết anh năng lực ý chí cũng nâng cao gấp bội, tác dụng ảo cảnh sẽ nhỏ lại, bây giờ cậu đã là tu sĩ Kim Đan trung kỳ, lại kéo dài một hai năm chỉ sợ sẽ uổng phí bỏ qua cơ duyên.

Nói đến kính Tam Sinh Tam Thế cũng rất thú vị, ví dụ kiếp này là người, kiếp sau làm yêu quái chỗ nào cũng có. Lúc cậu viết cái đoạn hãm hại Sở ngựa giống, làm cho hắn đời đời kiếp kiếp đều là đàn ông thảo căn khổ bức*, sau đó có chân ái bên người, một đường phấn khởi phấn đấu lập nên gia nghiệp to lớn, đổi nhà, đổi xe, đổi lão bà. Cuối cùng bị phản bội, thời điểm trắng tay bị vứt bỏ chân ái lại vì hắn mà chết, đợi đến khi diệt trừ hết bọn tiểu nhân, đoạt lại gia nghiệp xong, tâm Sở ngựa giống cũng đã chết, từ đây thống khổ vượt qua quãng đời còn lại... Tình tiết nhìn quen có mắt hay không? Pha cắt cảnh dang dở kinh điển của tòa soạn truyện ngược, tra văn a! Oa ha ha ha thứ cho cậu một đời bất kham bổ não quá nhiều. (Thảo căn là rễ cỏ-chỉ người thấp hèn ở tầng lớp chót.)

Tề cha, Tề mẹ còn lãng mạn hơn, ba đời huân quý nhân gian, thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối rồi vụng trộm nảy sinh tình cảm, phu thê bạc đầu, cử án tề mi. Vì chuyện này, Tề cha sinh ra sớm hai trăm năm đã thỉnh các trưởng lão tính toán qua, mỗi ngày vác con mắt lục quang đi dạo loanh quanh Trầm gia, tiện đường lôi kéo thêm một phiếu giá trị cừu hận của con cháu Trầm thị.

Tề Thiên Nhai cũng vậy, một đời hoàng đế, một đời tướng quân, một đời thừa tướng, tràn đầy phong độ quyền lực.

Những người khác thì không được chú trọng như thế, đều sơ lược:

Boss cuối Ngôn Húc Phong, ma đầu ba đời.

Nam phụ quan trọng Cố Thiên Hàn, thần y ba đời.

Nam phụ quan trọng Minh Tu, hòa thượng ba đời.

Nữ chính số một Thượng Tử Nghiên, hoa khôi ba đời.

Nữ chính số hai Tông Thanh Y, thị thiếp ba đời.

Số ba...

... Hỏi cậu vì sao ngược nữ chính như thế đó hả? Trời mới biết cậu cũng không muốn thiết lập như vậy đâu, quá tổn thương nữ quyền? Bí mật bị người ta bới móc ra đầy màn hình tốt lắm sao? Người hâm mộ tiên tử còn liên tục uy hiếp dưới truyện rằng sẽ gửi bom cho cậu nữa, nhưng cậu lại không biết có chuyện gì xảy ra với mình, hễ đụng vào bàn phím là không được bình thường.

Cậu không cách nào miêu tả được tiên tử nữ thần gì đó, viết vậy lòng sẽ bức bối, chung quy phải đào một mặt kinh khủng dưới đáy lòng của các nàng ra thì mới thoải mái, mà thế thì lại càng làm cho các nàng thêm nổi bật, giới thiệu hình tượng nhân vật mới trọn vẹn, khiến người thương tiếc hơn và vân vân.

Mà đây cũng không phải lý do cậu thiết lập như vậy, trên thực tế từ khi viết quyển truyện đầu tiên thường thường cậu sẽ rơi vào một loại trạng thái kỳ quái, rõ ràng trong đầu không có chút ý tưởng nào, nhưng động tác ngón tay gõ trên bàn phím lại không hề vướng víu chút nào.

Đi tới nơi này, bỗng nhiên cậu cũng hơi vỡ lẽ, cậu là thời cơ đặt ra thế giới này, song thế giới lại tự do vận chuyển, chuyện không liên quan đến cậu.

“Thiên đạo lúc nào cũng khoan dung với đấng tạo hóa,” Lăng Vân Bích nói, “Thiên đạo cho phép những người như vậy tùy tâm sở dục trong phạm vi nhất định, chỉ cần đừng đùa nghịch quá phận, phúc phận của ngươi dài lắm!”

Cho nên người nhà của ta, khí tức quen thuộc gì đó, đều là “Thiên đạo khoan dung”? Trong lòng Tề Thiên Dương không biết sao lại buồn bực vô cùng, giọng mang theo mấy phần sắc bén: “Cho nên ngươi mới dễ dàng ký khế ước với ta như vậy? Đoán chắc phúc khí của thiếu gia ngày sau rồi?”

Lăng Vân Bích kỳ quái nói: “Đây là chuyện đương nhiên rồi, nếu như ngươi là người phàm tầm thường, lão tử sớm đã giết ngươi, chờ hồn phách tiêu tan là được! Có chuyện tốt ai lại không làm chứ?”

Chung quy, không phải nhân loại a.

Tề Thiên Dương có chút vô lực bịt mặt, chậm rãi bình ổn cơn tức khó hiểu.

Cũng không phải cậu khăng khăng muốn đối nghịch cùng Sở Hàn Phi, chỉ là chán ghét cái loại cảm giác trói buộc “vì hắn là nhân vật chính của thế giới này nên mình nhất định không thể đắc tội hắn”, điều này làm cậu cảm thấy rất khuất nhục.

Thiên lão đại, địa lão nhị, cậu lão tam, đây mới là Tề Thiên Dương, kìm nén như thế, vạn nhất nghẹn thành Tề Thiên Cẩu làm sao bây giờ?

Hành trình đã định, trong tộc Tề thị đã bắt đầu chọn lựa con cháu cùng đi với Tề Thiên Dương, lựa chọn này rất quan trọng. Kính Tam Sinh Tam Thế không có thời gian hạn chế, các phe phái thế lực thương lượng xong rồi đến, Tề Thiên Dương đúng lúc gặp phải kỳ có nhiều thiên tài danh tiếng hàng đầu, vì phòng ngừa cậu nghiền chết người khác hoặc bị người khác nghiền chết, đương nhiên khả năng này rất nhỏ, cho nên phải thận trọng lựa chọn con cháu có thể trấn được tràng diện, chẳng may xảy ra chuyện gì, tỷ như Tề Thiên Dương phát bệnh giết người, Tề Thiên Dương phát bệnh giết người và Tề Thiên Dương phát bệnh giết người, cũng có thể đúng lúc đè nén sự tình xuống, truyền tin về tộc.

Kính Tam Sinh Tam Thế là bí danh độc giả đặt, trên thực tế chỗ kia gọi là Càn Nguyên Tam Thế Cảnh, thế giới Nam Vực bên trong Càn Nguyên, địa điểm dừng chân du lịch rất phát triển.

Thông đạo giữa thế giới này và thế giới khác đã được khai thác vô cùng toàn diện, tu sĩ xuyên kỳ Kim Đan trở lên đi qua thông đạo không khác ngự kiếm phi hành bình thường là bao, đương nhiên, thân là nhân vật vẫn chưa ra trận, kinh nghiệm của Dương Tiểu Điên không tốt cho lắm, tuy rằng danh tiếng lan xa, lại chưa từng ra ngoài một lần.

Không chỉ thế, cấm võ xiềng xích còn bị phu nhân nhà mình gỡ xuống, quả thực là chó điên sổng chuồng... Phi phi phi, mãnh hổ sổng chuồng.

Tề Viễn Hàng vội vã chọn ra mười con cháu ưu tú chi trưởng cùng hai mươi con cháu trường tụ thiện vũ* chi thứ. Còn hộ vệ thì là ba trăm tinh anh trong đội hộ vệ Phi Vũ Vệ của Tề Thiên Dương, mặt khác còn có tròn trăm vị kỳ Nguyên Anh đỉnh phong trong tốp thân vệ của ông, do một vị trưởng lão Phân Thần trung kỳ suất lĩnh. (Trường tụ thiện vũ: Tay áo rộng dễ múa – có tiền muốn gì cũng được, chỉ những người hay dùng quan hệ, vật chất để luồng cúi người khác.)

Để tránh xảy ra sai lầm, ngay cả Tề Băng Nhi luôn luôn được đệ đệ sủng ái ầm ĩ muốn đi ông cũng không cho phép, không phải sợ nàng gây rắc rối, chỉ sợ chọc Dương nhi, ái tử nhà mình còn chưa động thủ với người khác, trước đã tương tàn đồng tộc rồi.

Tề Thiên Dương ngược lại chẳng hề chi, cậu chỉ dẫn theo Sở Hàn Phi, chuẩn bị tìm được thời cơ lập tức giao mảnh vỡ Càn Khôn Đồ cho hắn, dứt khoát đá hắn ra ngoài, cậu không muốn nhịn nữa, tuy rằng nam chính không có chỗ nào quá phận, nhưng nếu để cậu liếc thấy một cái thôi cũng đã nổi cơn tức rồi, đây là lỗi ở trời!

“Lần này đồng kỳ với con có lục biểu huynh Trầm Thiên Tuyệt, mấy vị thế huynh Cố gia cùng Ninh sư huynh Ninh Hiên Nhiên Côn Lôn tông, còn lại thì không quan trọng...” Tề Viễn Hàng kiên nhẫn giải thích các mối quan hệ cho nhi tử hung tàn nhà mình, không phải để cậu giao hảo, chỉ muốn nói cho cậu biết cái nào có thể ăn, cái nào không thể ăn... Phi, là người nào có thể động, người nào không thể động.

Về phần tại sao mấy cái người này đều là “huynh”, bởi vì Dương nhi nhà ông mới hai mươi mấy tuổi thôi! Trong đám Kim Đan cùng thế hệ nó nhỏ tuổi nhất đó! Không phải do Dương nhi của chúng ta quá kiêu căng, mà là quá có phong phạm của bố nó nha!

Tề Viễn Hàng không được tự nhiên mà đắc ý.

Những người khác nghe rồi cho qua, ngược lại cái tên Ninh Hiên Nhiên ngay lập tức đã hấp dẫn lực chú ý của Tề Thiên Dương, người này xem như là một boss trung kỳ, bởi vì muội muội chết thảm nên từ đại sư huynh hoàn mỹ hắc hóa thành Nhạc Bất Quần*. ( Nhạc Bất Quần một ngụy quân tử trong tiểu thuyết Tiếu ngạo giang hồ của Kim Dung.)

Nếu phần diễn của Tề gia đã bị cậu hồ điệp* mất, bi kịch vốn không hợp lý kia... Cũng có thể hồ điệp mất luôn không? (*hồ điệp ở đây là hiệu ứng hồ điệp, khi một chuyện thay đổi sẽ dẫn đến hàng loạt thay đổi khác.)

Tề Thiên Dương lúc này đánh nhịp, cho người mang Lạc Nhi thị nữ dâng trà của Tề Băng Nhi đến.

Qua gần nửa canh giờ, vẫn không có tin tức, Tề Thiên Dương bấm một cái truyền thanh quyết, “Xảy ra chuyện gì?”

“Công tử, thuộc hạ bị người Hàm Sương Cư bao vây rồi...”

Tề Thiên Dương hất đổ cái bàn trước mặt, con mẹ nó Tề Băng Nhi khinh người quá đáng!

Hàm Sương Cư

Một thân váy tím mỏng dài, búi tóc song hoàn phi tiên*, Tề Băng Nhi lười biếng nâng chén trà, ánh mắt dừng trên gương mặt trắng bệch của thị nữ, nỗi ghen ghét sâu đậm lướt qua đáy mắt.

20200000013920144740516044173jpg“Nói đi, tỳ nữ tư thông cùng người khác là tội gì?” Môi đỏ của nàng khẽ mở, tràn đầy ác ý.

“Bẩm tiểu thư, phải loạn côn đánh chết, phơi thây hoang dã.” Thị nữ tiếp thân Giai Nhi nói.

“Băng tiểu thư, thuộc hạ phải...” Hộ vệ Tề Thiên Dương phái đi muốn tranh luận, lại bị một chiêu cấm ngôn thuật chặn miệng, Tề Băng Nhi thực lực không mạnh, mặc dù hắn có thể tránh, nhưng gặp tình hình này, hộ vệ mơ hồ đoán được một ít, thực sự không nên nói gì nữa, chỉ toàn tâm toàn ý chờ công tử nhà mình.

Thị nữ sắc mặt trắng bệch cũng không mất đi vẻ xinh đẹp liên tục dập đầu: “Tiểu thư, nô tỳ thật sự không có, nô tỳ căn bản không quen...”

Mày liễu Tề Băng Nhi dựng thẳng: “Còn dám nguỵ biện! Người đến, tát...”

“Ta xem ai dám!”

Người chưa đến giọng đã tới trước, một tiếng quát to vang lên từ phía trên đầu mọi người, ngay sau đó người đến liền một cước đạp cửa lớn đóng chặt.

Chính là Tề Thiên Dương.

Tề Thiên Dương phi thường phẫn nộ, lúc nghe hộ vệ truyền tin cậu cơ hồ không thể tin vào tai của mình!

Hất nước đục lên tỳ nữ của chính mình, muốn đem người đánh chết tươi!

Đây không phải chuyện chỉ có trong tiểu thuyết thôi sao? Cư nhiên phát sinh bên cạnh cậu!

Trong truyện rõ ràng là phạm sai lầm bị đánh chết có được không?

Liếc mắt nhìn Ninh Lạc cùng hộ vệ bị ấn quỳ chung với nhau, trong mắt Tề Thiên Dương lóe hàn ý sâu đậm, đây chính là “sai” nàng phạm?

Đại tiểu thư Tề Băng Nhi trí tuệ kiên cường ở đâu? Rõ ràng là hắc quả phụ* có được không! (Dùng để hình dung nữ nhân tâm địa độc ác)

Nháy mắt sắc mặt Tề Băng Nhi trở nên khó coi, nụ cười lúm đồng tiền bị tháo xuống nhanh chóng: “Dương đệ đệ...”

“Gọi ta Nhị thiếu gia.” Tề Thiên Dương chán ghét lui về phía sau một bước.

Được Cố Kiều Kiều kêu một tiếng Dương ca ca thì là moe, bị một người phụ nữ như thế gọi Dương đệ đệ, cậu muốn ói.

Tề Băng Nhi cũng được cưng chiều mà lớn, lúc này không ngụy trang được nữa, sắc mặt khó coi: “Vậy nhị thiếu gia đến nơi này của ta làm gì? Vì sao không cho ta xử trí hạ nhân?”

Tề Thiên Dương đánh tới một đạo linh lực, giải cấm ngôn thuật cho hộ vệ, cười lạnh, “Từ khi nào mà Phi Vũ Vệ của thiếu gia cũng thành hạ nhân của ngươi rồi?”

Thiếu gia dòng chính sau khi kết thành Kim Đan, gia tộc sẽ căn cứ tư chất từng người mà ban tài nguyên, có thể tự mình thành lập đội hộ vệ. Tề Thiên Dương thân mang Thiên Hỏa linh căn, hai mươi sáu tuổi kết thành Kim Đan, tư chất tối thượng đẳng, y lại là con tộc trưởng, trưởng trong chi trưởng, tài nguyên nhận được cũng tốt nhất, Phi Vũ Vệ chính là đội cận vệ y gầy dựng, mỗi người đều là thiên kiêu. Bọn họ không cần tự xưng tôi tớ, ngay cả với chủ nhân nhà mình cũng chỉ xưng một tiếng “Công tử”.

Thiên kiêu là nghĩa gì? Trước hai mươi tuổi Trúc Cơ, trong trăm tuổi thành Kim Đan, ba trăm tuổi kết anh, năm trăm tuổi Phân Thần, trong ngàn năm kỳ Đại Thừa, khi 1500 tuổi đạt đến kỳ Độ Kiếp.

Thiên kiêu như vậy, cho dù là hộ vệ, cũng không phải người thiếu gia, tiểu thư trong tộc có thể tùy ý bắt nạt, đương nhiên nếu như ngươi có thực lực vượt qua bọn họ, vậy thì tùy ý, Tề Băng Nhi năm nay 275 tuổi, ăn không biết bao nhiêu thiên tài địa bảo vào bụng, miễn cưỡng đạt Kim Đan sơ kỳ, nói thật đặt ra bên ngoài cũng rất tốt, nhưng quỳ ở kia, không khéo lại là một thiên kiêu hai trăm tuổi kết anh.