Thiếu Gia Hư Hỏng Xuyên Qua Thành Hoa Khôi

Chương 55




Đến khi ta trở lại Tuyền Lan điện, nha đầu Nhã Ca vẫn đứng ở cửa chờ ta, thấy cả người ta ướt đẫm, vội vàng giúp ta cởi y phục ướt ra, tìm áo cho ta khoác, sau đó lấy khăn lông vội vàng lau tóc của ta, trong miệng lẩm bẩm:

“Nương nương, ngài đến tột cùng là có chuyện gì, trời cũng không mưa, sao cả người lại ướt đẫm? Chẳng lẽ là rơi vào nước?”

“Ân, thấy một con chó đen to rơi vào trong nước, ta không đành lòng, sợ nó chết đuối, liền thuận tay cứu giúp.”

Ta thản nhiên nói, liên tưởng đến Hàn vương khi nãy liền thấy buồn cười. Lại nghe Nhã Ca nói:

“Trong cung sao có thể có con vật này? Chẳng lẽ là Đại Hắc Lý tổng quản ở ngự thiện phòng nuôi?”

Đại Hắc?! Hàn vương gia tương đương với Đại Hắc? Ta nhịn không nổi thiếu chút nữa liền phun ra. Bất quá, thật đúng là giống, cả người khí thế, da hơi ngăm đen.

“Xuân Tiêu!” Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, làm cho ta sợ hết hồn, ta còn tưởng rằng Hàn vương đuổi theo báo thù vì bị đạp vào ngực. Mở to mắt thấy người phía trước sắc mặt xanh mét, lại là tiểu hoàng đế vốn dĩ nên ở chỗ của Nhàn phi.

“Ngươi lui xuống trước đi!”

Tiểu hoàng đế quát Nhã Ca. Nhã Ca sợ run, vội vàng lui ra, rồi sau đó đóng cửa phòng lại.

“Xuân Tiêu” Tiểu hoàng đế nhìn chằm chằm ta, trên mặt lại hiện ra vẻ tái nhợt khi chúng ta mới gặp. Hắn chậm rãi đến gần ta, rồi sau đó bất thình lình ôm chặt eo ta. Hắn dúi đầu vào ngực ta, có chút không cam lòng nói:

“Tại sao vậy chứ! Nàng tại sao lại đối với ta như vậy! Các nàng tại sao phải làm như vậy? Chẳng lẽ ta với các nàng còn chưa đủ khoan dung sao! Trong cung này liệu có ai thật tâm tốt với ta?”

Cảm giác eo bị hắn ôm chặt sắp không thể hít thở, tay hắn cũng hơi run, bộ dáng khốn khổ như vậy, thật đúng là tiểu hoàng đế làm người ta không thể hiểu sao?

Bên tai truyền đến tiếng nỉ non của hắn:

“Ta là thật sự, thật sự thích nàng.”

Ta không nhịn được liền xoa đầu hắn. Nói “ta” mà không phải xưng “trẫm” sao? Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, hắn rốt cuộc là bị đả kích như thế nào mới trở nên yếu đuối như vậy? Hiển nhiên là lòng bị tổn thương thực sự đi.

Hắn ở ngực ta cọ mấy cái, rồi sau đó hô hấp cũng dần dần dồn dập. Một lúc lâu mới thấy hắn khẽ nhúc nhích, rồi sau đó liền đẩy ta ra, sau đó đứng thẳng.

Ta vẫn ngồi yên trên mặt đất, sắc mặt xanh mét vừa rồi của hắn đã biến mất, chẳng qua con mắt nhìn ta lại thêm vài phần âm u. Trong mắt hắn tựa hồ có ngọn lửa nhỏ đang nhảy nhót, không khí tựa hồ có chút không đúng, ta hơi nghiêng qua nhìn gương đồng bên cạnh, mới phát hiện giờ phút này mình chỉ khoác áo lót bên ngoài, lộ nửa ngực, bắp đùi như ẩn như hiện, tóc đen ẫm ướt xõa trên vai, trên trán còn có giọt nước trượt xuống, từ má trượt xuống cằm.

Mụ mụ a! Đây là loại hoạt sắc sinh hương hấp dẫn đến mức nào a! Đây nếu không phải là thân thể của lão tử, lão tử cũng muốn lập tức nhào tới! Mắt thấy ánh mắt của tiểu hoàng đế càng trầm, hắn bước lên muốn cúi người xuống, ánh mắt ta nhìn theo, cơ hồ cũng thấy con thuyền của hắn giương buồm.

Hãm cha, tiểu đầu đã khống chế đại đầu, như vậy thì nguy rồi! Ta vuốt hông, sờ cái gì cũng không thấy. Lúc này ta mới nhớ hồn mộng mê hồn tán vẫn để trong quần áo ta vừa cởi ra, mà ta lại vừa tiện tay bỏ xuống đất, hiện giờ đang cách ta hai bước xa.

Tiểu hoàng đế lúc này đã nhào vào ta, tay vuốt bắp chân của ta rồi từ từ đi lên. Thân thể chợt run run, bên tai truyền đến thanh âm của hắn:

“Xuân Tiêu, ta nghĩ muốn ngươi.”

Cách lão tử! Người này thật sự muốn a! Thân thể ta từ từ lui về phía sau, hướng tiểu hoàng đế nặn ra nụ cười mị hoặc, nhẹ nhàng nói bên tai hắn:

“Hoàng thượng, chúng ta ra bên kia đi.”

Gì, ngươi hỏi tại sao ta không phản kháng? Lúc này cùng nam nhân t*ng trùng lên não xung đột, không phải là rõ ràng đang tìm chết sao? Tiểu hoàng đế dính vào người ta, ta lùi về bên trái, tay ta liều mạng duỗi, mắt thấy sắp chạm đến bộ quần áo, lại cảm thấy toàn thân chợt lạnh, y phục đột nhiên bị kéo ra, cả người ta hoàn toàn trần truồng trước mặt hắn.

Một khắc kia, phản ứng đầu tiên của ta chính là xong rồi! Cái gì cũng đã muộn. Tuyệt vọng nhắm mắt lại, bất quá không phải chỉ là pít tông vận động thôi sao? Bất quá chỉ bị đè một lần thôi, lão tử chịu đựng vậy!

Tâm tình ta đang vô cùng bi tráng, cho rằng lần này nếu bị đè ở dưới, chỉ là rất nặng mà thôi. Tiểu hoàng đế cả người ngã vào ta, lại không có bất kì động tác nào khác.

Ta ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện nguyên lai là Hành Cửu đã đứng sau lưng từ lúc nào.

“Mặc vào đi.” hắn tiện tay cầm áo khoác đưa cho ta. Rồi sau đó quay đầu đi. Ta lấy tay đẩy tiểu hoàng đế ra, tay chân luống cuống mặc y phục, sau khi mặc xong, ta mới hướng hắn cười nói:

“Cám ơn ngươi, Hành Cửu.”

Lại thấy hắn lạnh nhạt nói:

“Ta không phải muốn giúp ngươi, là các ngươi thanh âm quá lớn làm ảnh hưởng đến ta mà thôi.”

“Nga. . .” Có đúng thế không? Thật là một người kỳ quặc. Dời tầm mắt, ta đột nhiên phát hiện trên ngón tay trắng nõn thon dài của Hành Cửu rách một khối da, thịt cũng lộ ra, tựa hồ sắp rữa nát. Đây là có chuyện gì? Rõ ràng hôm qua không có a?

Ta hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

Hành Cửu mệt mỏi nhìn ta một cái, nói “Kiệt tác của Nhàn phi.”

Lúc này ta mới nhớ, chính là thứ giống acid sulfuric ở bữa tiệc vừa rồi. Thì ra đúng là hắn dùng lực di chuyển ta, nhưng là mình lại không tránh ra sao? Hành Cửu này cũng là người trọng nghĩa! Tìm rượu cồn khử trùng cho hắn, lại dùng vải băng bó vết thương, điều ta muốn chính là, sau khi trở về thân nam nhân, nhất định đưa tới hai cực phẩm mỹ nhân tới hầu hạ hắn!

Hành Cửu nhàn nhạt nhìn động tác của ta, mắt phượng như có ánh sáng ẩn hiện, có chút đau đớn.

Sau khi giúp ta khiêng tiểu hoàng đế lên giường hắn mới chui vào vòng tay, nhắm mắt lại, ta cũng rất nhanh tiến vào mộng đẹp. Ngày hôm sau ta tỉnh lại, thấy tiểu hoàng đế đã ăn mặc chỉnh tề, hắn khẽ nhếch môi ném cho ta một nụ cười có thể so với ánh mặt trời, tối hôm qua tiểu hoàng đế tức giận cùng yếu ớt đã biến mất, hắn lại trở thành tiểu hoàng đế không vui không buồn.

Buổi sáng, một đạo thánh chỉ giống như kinh lôi giáng xuống cả hậu cung. Thánh chỉ cho Nhàn phi, nói nàng không có tư cách làm phi, không ra thể thống gì, không có phẩm hạnh, rồi sau đó lập tức từ phi vị hạ xuống tài nhân, giảm liền bảy cấp, đây là chuyện từ khi khai quốc đến nay chưa từng có, trên thánh chỉ còn nói Nhàn phi phải đến lãnh cung ba tháng, hảo hảo suy nghĩ.

Trong lúc này các hơn mười mấy tần phi thường đến cung ta, các nàng có lẽ đều thấy đạo thánh chỉ này là do ta. Nữ tử vào cung mới được mấy ngày liền pk thắng Nhàn phi được sủng ái mấy năm, ở trong mắt các nàng, có lẽ tâm kế và mánh khóe của ta vô cùng cao!

Chỉ có mình ta biết, trừ việc hạ dược Nhàn phi, lão tử cái gì cũng không làm, hơn nữa hành động tối qua của tiểu hoàng đế rất quái dị, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Mặc dù ta cảm thấy trừng phạt Nhàn phi là đúng, nhưng tư vị khi mỗi người dùng ánh mắt sợ hãi đề phòng nhìn ta vô cùng không tốt, nãi nãi, lão tử trước kia đều được các mỹ nhân nhìn với ánh mắt say mê, hiện tại tốt lắm, cũng có một đống mỹ nhân trong cung ánh mắt quấn quýt, nhưng là ánh mắt giống như nhìn rắn độc sợ chạy không kịp, thật là buồn bực. . .

Chỉ có ánh mắt của Nguyễn Chỉ vẫn không đổi, vẫn ôn nhu, trong suốt thấy đáy. Chậc chậc, một cô nương tốt, nếu như ta thật sự trở về thân nam nhân, ta cũng muốn cân nhắc có nên bắt cóc nàng hay không.