Thiếu Gia Hư Hỏng Xuyên Qua Thành Hoa Khôi

Chương 42




“Muội muội” Mỹ nhân Nguyễn Chỉ dịu dàng gọi, ta đi lên trước, không dám nói to, sợ kinh động nàng, “Tỷ tỷ, ta đây.”

Chỉ nghe nàng nói:

“Nghe nói muội muội cùng hoàng thượng quen biết đã lâu, tình thâm ý thiết?” Mẹ kiếp! Là người nào nói bậy? Ta chỉ mới biết tiểu hoàng đế không quá mười ngày, tình thâm ý thiết ở đâu ra? Lắc đầu một cái, ta nói:

“Kia đều là tin đồn thôi.” Lại thấy Nguyễn Chỉ thả lỏng mặt mày, một đôi coi ngươi sương khói mông lung nhìn ta nói:

“Tiệc trung thu năm ngoái ta theo phụ thân vào cung, từ xa nhìn thấy hoàng thượng, thật là nam tử khí thế tuấn tú ôn văn nhĩ nhã [1] nhất thiên hạ, khi đó ta thấy hắn ôn nhu cười với Nhàn quý phi, bộ dáng trân trọng như bảo vật. Ta lúc ấy liền nghĩ, nếu như hắn có thể đối với ta như vậy, coi như là muốn ta chết, ta cũng không hối tiếc.”

[1] Ôn văn nhĩ nhã: ôn thuận nhã nhặn.

Nhìn vẻ mặt tiểu nữ nhớ nhung của Nguyễn Chỉ, ta chỉ cảm thấy trong bụng buồn nôn. Chết cũng không hối tiếc? Làm ơn Đại Ngọc cô nương, ngươi cũng chỉ gặp một lần, ngay cả tính tình hắn thế nào, vóc người như thế nào, ngủ cởi tất có thối không, chân có nâng hay không, thậm chí hắn ngủ trên giường có tật xấu gì không ngươi cũng không biết, cứ như vậy vừa gặp đã thương chết không thay đổi, không phải quá khoa trương chứ?

Chẳng lẽ cô nương cổ đại đều có con mắt tồi như vậy?

“Muội muội” Nguyễn Chỉ lau đi khóe mắt không biết ngấn lệ lúc nào nói với ta:

“Tỷ tỷ biết ngươi cùng hoàng thượng tâm đầu ý hợp, tỷ tỷ cũng sẽ không mưu đồ đoạt sủng ái của ngươi, chẳng qua là hi vọng ngươi có thể để cho ta ở bên cạnh hoàng thượng, ta chỉ cần có thể thường nhìn hắn là được rồi!”

Bày tỏ vô cùng cảm động như vậy giống như là phim truyền hình kinh điển lúc tám giờ. Bây giờ, ta cũng chỉ có thể cầm tay của nàng, không ngừng gật đầu nói hảo. Thấy Đại Ngọc muội muội nhẹ nhàng cười, Nguyễn Dự cực kì hài lòng đối với biểu hiện của ta, nhẹ nâng khóe môi mang theo Nguyễn Chỉ rời đi.

Chỉ chốc lát sau một gã sai vặt tới đây nói “Nhị tiểu thư xin mời đi theo ta, chủ nhân nhà ta muốn gặp ngươi.” lòng ta nhận định đại khái chính là đi gặp tiểu hoàng đế. Vì vậy ta chậm rãi đi phía sau hắn.

Nhưng là càng đi về phía trước càng cảm thấy mơ hồ, người này vì sao đưa ta đến Tử Trúc lâm vắng vẻ của Nguyễn phủ? Tử Trúc lâm phong cảnh tuy đẹp, nhưng lại rất ít người đến. Bất quá ta nghĩ, nếu tiểu hoàng đế muốn gặp ta, tạm thời cũng coi là cuộc tình lén lút, là lén lút thì làm sao có thể tới nơi dễ làm người chú ý đây?

Đợi khi đi tới chỗ sâu rừng trúc gã sai vặt dừng lại. Hướng trời vỗ tay ba lần thì có một tử y mỹ nhân từ sau rừng trúc đi ra. Lông mày tô nhẹ như chỉ, sắc môi đỏ thắm. Cả người có một cỗ quý khí không nói thành lời.

Nàng nhìn ta cười nói:

“Nguyễn nhị tiểu thư, ta chính là Nhàn quý phi.” kháo, thì ra không phải tiểu hoàng đế muốn gặp ta, là lão bà của tiểu hoàng đế muốn gặp ta. Nhưng hôm nay nàng tự giới thiệu là có ý tứ gì? Chẳng lẽ muốn ta quỳ xuống trước mặt nàng hô to “Quý phi thiên tuế thiên thiên tuế”?

Quỳ hay không quỳ, đây là một vấn đề. Chưa chờ ta nghĩ rõ ràng, Nhàn quý phi đã đi tới trước người ta. Đôi tay cầm một vật nhỏ màu đỏ nâng cầm ta lên, móng tay kia cơ hồ ấn vào mặt ta, đôi môi hé mở, nàng cười nói:

“Hảo một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt sắc, khó trách khiến hoàng thượng mê muội thất điên bát đảo.”

Chữ “khiến” còn chưa nói hết, tay phải nàng liền nhanh như chớp hướng trong miệng ta nhét vào một viên thuốc màu đỏ.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, ta hai tay đè đầu nàng xuống, đôi môi dùng sức hôn lên môi nàng, đầu lưỡi dùng sức đẩy viên thuốc đỏ vào trong miệng nàng. Rồi sau đó buông tay, dùng sức ép quai hàm nàng lại, chỉ nghe “ực” một tiếng, viên thuốc kia đã bị nàng nuốt vào trong bụng.

“Ngươi! Ngươi. . .Ngươi ngươi ngươi!” Tay trái nàng chỉ vào ta không ngừng phát run, vẻ mặt thậm chí có chút dữ tợn. Ta không thèm để ý nàng, dùng tay lau môi.

Trước khi vào Nguyễn phủ, ta và Hành Cửu hai người đã thảo luận những chuyện có thể xảy ra sau khi vào cung và tìm đối sách ứng phó. Trong đó đề cập đến đề tài quan trọng “Nếu bị người cưỡng chế uống thuốc thì phải làm sao”.

Hành Cửu đề nghị lấy thế sát đánh không kịp bưng tai kéo đầu đối phương xuống đem toàn bộ thuốc đẩy vào trong miệng đối phương. Lúc ấy ta còn rất rối rắm, ngươi nói nếu đối phương là lão đầu bảy mươi tám mươi thì lão tử ta chẳng phải quá thua thiệt?

Bất quá hôm nay thực hành chứng minh, chiêu này rất có tác dụng! Ít nhất ta lần đầu tiên thi triển tuyệt kỹ mà đối tượng lại là mỹ nhân Nhàn quý phi, điều này cũng không tính là thua thiệt.

Gã sai vặt kia đã sớm ngây dại, chỉ còn lại Nhàn quý phi mặt xanh trắng nhìn ta, ta khẽ cười lấy tay điểm môi nàng một cái, nói:

“Mỹ nhân ngươi phải nhớ kỹ, hại người cuối cùng sẽ hại mình a!”

Nàng nghe vậy toàn thân đều phát run, ta đoán chừng là nàng kích động bởi lời của ta. Dù sao định luật quý báu này chính nàng mới vừa rồi đích thân nghiệm chứng.

Khóe môi mang theo nụ cười châm chọc, ta lạnh lùng nói:

“Quý phi nương nương, để cho ta đoán một chút viên thuốc vừa rồi là cái gì. Là đan dược từ từ hủy dung trong truyền thuyết? Hay là có thể làm cho người ta nổi điên chết yểu? Hoặc là làm cho người ta chảy máu thất khiếu?” [2]

[2] Thất khiếu: 2 mắt, 2 lỗ mũi, 2 tai, miệng.

Ta mỗi một lần nói, thân thể nàng liền run một cái, chậc chậc, lá gan quý phi này cũng quá nhỏ đi, không phải nói nàng giẫm đạp lên thi thể hàng vạn đồng nghiệp trong hậu cung để bò lên vị trí này sao? Cảnh giới bây giờ nên là thần quỷ bất xâm mới đúng.

Dán vào lỗ tai nàng, ta dằn từng chữ nói:

“Quý phi nương nương, rất may mắn nhưng đan dược kia ta đây đều có, thật là đồ tốt a, ngươi có hay không hứng thú ngày nào đó dùng thử?”

Con ngươi nàng kịch liệt co rút một cái, xem ra mục đích đe dọa của ta đã đạt được. Vỗ vỗ khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của nàng, hài lòng thấy mặt nàng nhanh chóng nổi lên đỏ ửng, thân thể cũng bắt đầu không khống chế được run rẩy, vì vậy ta cười cười, thì ra viên thuốc kia là xuân dược mạnh, ta cùng với xuân dược cũng không khỏi quá hữu duyên.

Chợt nghe tiếng bước chân hướng nơi này, tiếp theo là tiếng cười cao vút của tiểu hoàng đế:

“Nhà vườn Nguyễn ái khanh thật là tao nhã thú vị.”

Tiếp theo là thanh âm của Nguyễn Dự:

“Tạ ơn hoàng thượng tán dương.”

Trong nháy mắt, ta thoáng chốc hiểu vì sao Nhàn quý phi muốn hạ xuân dược ta. Sâu trong rừng trúc, có một gã sai vặt, thiên thời địa lợi nhân hòa, chẳng phải là thời cơ tốt nhất bắt gian, hiện trường tốt nhất?

Nhàn quý phi mắt thấy tình huống đã thoát khỏi khống chế của nàng liền chạy, ta một phen nắm cổ tay của nàng kéo nàng vào trong lòng nói:

“Quý phi nương nương, ngươi bây giờ trên người trúng mỵ dược, chạy ra như vậy là muốn tìm một nam nhân ngoài đồng giải dược rồi cho hoàng thượng đội nón xanh sao?”

Nàng nghe vậy toàn thân cứng đờ, động cũng không dám động một cái. Mắt thấy dược tính phát huy càng lúc càng nhanh, nàng gắt gao cắn môi kiềm chế rên rỉ, thấy giai nhân chịu đựng như thế, lòng tiểu gia ta cũng không nỡ.

Vì vậy ta hướng về phía kia hô to:

“Hoàng thượng mau tới đây! Chúng ta ở chỗ này!” Tiểu hoàng đế cùng Nguyễn Dự rất nhanh tới trước mặt ta, thấy ta liều chết ôm Nhàn quý phi. Hắn nhíu mày nói:

“Đây là chuyện gì? Nhàn Nhi ngươi sao lại ở đây?”

Di, Nhàn quý phi này không phải là đi cùng hoàng thượng, mà là len lén đi tới? Chậc chậc, lá gan thật to ~ quả thật lúc nữ nhân đấu tranh kịch liệt, động lực vô cùng to lớn.

Hạ mắt, ta nói:

“Hồi hoàng thượng, Quý phi nương nương sai người nói muốn thấy ta, gặp mặt nàng liền cho ta đồ ăn, ta không muốn ăn nàng liền tự ăn.”

“Thật chỉ đơn giản như vậy?” Tiểu hoàng đế khẽ nhíu mày, trong mắt nghi ngờ rất đậm. Không nhịn được khinh bỉ hắn, nếu không còn có thể phức tạp như thế nào?

Ta không nói thêm, chỉ là tiến lên từng bước thật nhanh đẩy Nhàn quý phi vào trong ngực hoàng thượng. Rồi sau đó nói với Nguyễn Dự:

“Ca ca, phụ cận Tử Trúc lâm có phòng khách?”

Nguyễn Dự đôi mắt giống như ra-đa dán trên người ta, đồng thời đáp:

“Tất nhiên là có.” Ta mặt vui vẻ nới:

“Vậy ca ca nhanh một chút mang hoàng thượng cùng quý phi nương nương đi, đã muộn. . .Khụ khụ, trời có gió mạnh.”

Lúc này Nhàn quý phi mắt phượng khép chặt, đã sớm mất lý trí, tay nàng thẳng ôm lấy eo hoàng thượng. Ngực cao ngất không ngừng cọ cọ trên người hoàng thượng, thanh âm mềm mại đáng yêu như rãnh nhỏ nước nhẹ lẩm bẩm:

“Hoàng thượng. . .Hoàng thượng nhanh lên một chút!. . .Nhanh lên một chút. . .Dùng sức. . .Nô tì muốn. . .Muốn.” (Sulli: con mụ dâm dãng)

Tiểu hoàng đế đùa bỡn cười, hắn nhẹ nhàng nói:

“Xem ra là trẫm quá cưng chiều ngươi. . .” Rõ ràng là nói với Nhàn phi, hắn thế nhưng lại nhìn ta, khiến trong lòng ta cũng bắt đầu sợ hãi. . .

Nguyễn Dự mặt đỏ lên, đoán chừng là do nhịn cười quá cực khổ. Hắn nói:

“Hoàng thượng. . .Hoàng thượng xin mời đi theo ta, khụ khụ.”

Tiểu hoàng đế nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói “Không cần, các ngươi xuống trước đi.” Nguyễn Dự theo lời kéo ta cùng gã sai vặt lui xuống, đi ra hai bước ta mới phản ứng, tiểu hoàng đế kia là muốn dã chiến?! Đây chính là dã chiến tùy tiện trong truyền thuyết, kháo! Kiểu tăng tình thú như vậy, lão tử kiếp trước cũng chưa thử qua!

Đi không xa liền nghe thấy thanh âm vừa thống khổ vừa vui sướng của Nhàn quý phi truyền đến:

“Hoàng thượng. . .Hoàng thượng nhẹ một chút. . .Nô tì chịu. . .chịu không nổi. . .”

Một khắc kia hoa cúc ta đột nhiên căng thẳng, ta từ đáy lòng cảm thán, tiểu hoàng đế kia quả nhiên thật trâu! Lúc ấy ta đặc biệt muốn quay đầu lại cho hắn một lời khuyên:

“Hoàng thượng a, ngươi vẫn là nên kiềm chế chút đi, người ta nói cuốc sắt cũng có thể mài thành kim a ~”

Ra ngoài Tử Trúc lâm, Nguyễn Dự không cười nữa nhìn ta nói:

“Muội muội, ta đã xem thường ngươi, có thể làm cho Nhàn quý phí ở trong cung hống hách lộng hành thua thiệt, muội muội thật vô cùng thủ đoạn. Nguyễn Chỉ đi cùng ngươi, ta cũng rất yên tâm.”

Mím môi, ta không nói gì, hắn cho là ta cố ý? Van xin ngươi đại ca. . .Ta chính là năng lực tùy cơ ứng biến cao thôi ~

Nguyễn Dự nhìn ta ý cười càng sâu, hắn lại nói:

“Xem ra ca ca không cần vì ngươi quan tâm.” người này thật không biết xấu hổ, hắn khi nào vì ta quan tâm?

“Như thế nào không có? Ngươi thích ăn bánh gạo nếp nên ta phân phó phòng bếp ngày nào cũng làm.” hách! Thì ra là ta bất giác đem ý nghĩ trong lòng mình nói ra. Hắn bộ mặt buồn bã nói:

“Ngươi không có lương tâm.” rồi sau đó không biết từ đâu lấy ra chiết phiến tự cho là tiêu soái vô địch lắc mấy cái, rồi sau đó rời đi. Chỉ còn lại gã sai vặt vừa rồi, đang toàn thân run lên nhìn ta. Kháo! Gương mặt Xuân Tiêu vô cùng mị hoặc, hắn không thần hồn điên đảo thì thôi, lại sợ thành như vậy. Không hứng thú nhìn hắn một cái, ta xoay người rời đi.

Lúc ăn cơm chiều, Nguyễn Dự sai tỳ nữ gọi ta đến Lan Đinh cư, ta đại khái hiểu đây là ý tứ của hoàng đế, dọc theo đường đi ta luôn rối rắm, có hay không nên đem chuyện hôm nay ta nghĩ nói cho hắn.

Nói: hoàng thượng, nếu như cứ tiếp tục như vậy, gậy sắt sớm muộn cũng biến thành kim may?