Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại

Chương 92: 92: Nghiêm Túc





Trì Quân: “Sau đó cháu đã bị cậu ấy thuyết phục.”
Hắn cầm ấm trà lên, dòng nước chảy xuống một cách uyển chuyển, ưu nhã mà rơi xuống, phun ra nước màu hổ phách trong tách.
Hương trà lan tỏa ra xung quanh, ông Trì nhìn cháu nội gật đầu: “Nghe qua cũng không tệ.”
Trì Quân cười: “Dạ, cháu vừa gửi tin nhắn cho trợ lý nhờ anh ấy kiểm tra xem nhãn hiệu này đã được đăng ký chưa.

Nếu ông nội cũng cảm thấy không tệ, mà nhãn hiệu vẫn còn thì cứ quyết định như vậy.”
Trì Dung lên tiếng đáp lại và nhận tách trà từ trên tay Trì Quân.
Trì Quân dừng lại: “Sao sáng nay cháu vẫn chưa thấy chú vậy?” Hắn hơi khó hiểu quay đầu lại nhìn ra phía sau phòng khách: “Chung Dịch cũng vậy, nói nhanh chân đến xem phòng.” Lúc trước đã nói qua chuyện sắp xếp cho cậu một căn phòng ngủ.

Bây giờ cuối cùng cũng rãnh rỗi.

Vì thế Chung Dịch đưa ra ý không bằng thừa dịp hôm nay: “...Kết quả đã lâu như vậy vẫn chưa thấy.”
Ông Trì dừng lại cũng cảm thấy kỳ quái.

Nhưng sau khi ông càng lớn tuổi, đều nhiều thoáng hơn đối với rất nhiều chuyện.

Lại là ở nhà, nhà cũ nhìn trang trí cổ xưa nhưng trên thực tế đã lắp đặt rất nhiều thiết bị an ninh hiện đại và không cần lo về vấn đề an toàn.

Vì vậy ông cảm thấy quản gia và Chung Dịch có lẽ đều có việc nên chậm trễ, cũng không quá lo lắng mà khuyên Trì Quân: “Dọn đồ đến đây cũng không nhẹ nhàng như vậy, luôn phải từ từ xem.”
Trì Quân trầm ngâm, cảm thấy là đạo lý này.

Đồng thời hắn nghĩ đến chuyện khác.

Đêm qua hắn tâm sự với Chung Dịch rất nhiều, cuối cùng Trì Quân đưa ra một chuyện khác và hỏi ý kiến của Chung Dịch.

Khi Chung Dịch gật đầu thì hắn bắt đầu đánh suy nghĩ sẵn trong đầu...!suy nghĩ cả đêm.

Lúc này muốn mở miệng nói với ông nội.
Hắn nghĩ: Có lẽ Chung Dịch biết mình muốn nói về chuyện này, cảm thấy anh ở chỗ này không thích hợp nên mới tránh đi.
Rất có khả năng.
Trì Quân thuyết phục bản thân.

Vì thế kế tiếp nói chuyện càng mượt mà hơn rất nhiều, hắn nói: “Ông nội, trước đó cháu đã suy nghĩ thật lâu.

Lúc ăn tết, người trong nhà tụ họp ăn cơm có thể cũng kêu Chung Dịch đến hay không?”
Trì Dung thầm nghĩ: Đến rồi!
Ông càng thêm khẳng định: Mình quả thực không có nhìn lầm.


Cháu nội và thằng nhóc họ Chung kia xác thật có một mối quan hệ khác.

Thậm chí ngay lúc này Tiểu Quân đã bắt đầu thử thăm dò, quanh co lòng vòng muốn ngả bài.

Chỉ là bài quá lớn, lo lắng làm cho ông già như ông sẽ sợ hãi.

Vì thế dần dần tiến đến.
Trì Dung đã chuẩn bị tâm lý: Dù có xấu đến đâu cũng có thể xấu hơn con trai và con gái của ông sao? Chung Dịch...!bây giờ nhìn lại cũng là đứa trẻ ngoan.

Chuyện tương lai còn vẫn chưa chắc chắn.
Có cuộc hôn nhân của Trì Bắc Dương và Tùng Lan phía trước, Trì Dung cũng nói không nên lời, mình rốt cuộc hy vọng như thế nào.
Mối quan hệ giữa Tiểu Quân và Chung Dịch sẽ không có pháp luật nào thừa nhận.

Nếu không có pháp luật làm gông xiềng thì hai người sẽ không thật sự gắn bó với nhau.

Trong 10 năm hay 20 năm sẽ giống như ba mẹ của Tiểu Quân, từ lòng mang oán hận đến gặp nhau như người lạ.

Bọn họ sẽ thận trọng hơn lúc đầu lúc.
Trong tương lai, nếu nó thật sự đi đến một kết thúc tồi tệ, mọi thứ sẽ kết thúc một cách nhẹ nhàng và âm thầm.
Là một người đã kết thúc cuộc hôn nhân cho con trai và con dâu, Trì Bắc Dương nói không nên lời, nhất định phải tìm cho Trì Quân một người vợ môn đăng hộ đối.

Nhưng ông vẫn cứ lo lắng, sợ đứa cháu nội mình thương yêu nhất sẽ bị phụ lòng.
Trước tiên Trì Quân chưa biết này.

Hắn nói: “Tình hình nhà Chung Dịch tương đối phức tạp.”
Trì Dung thót tim trong lòng.
Trì Quân: “Bình thường cậu ấy bận rộn công việc, bận rộn làm việc giúp cháu.” Hắn vẫn cứ châm trà, tay rất vững.

Sau khi lớn lên hắn cố ý học trà đạo để làm bạn với ông nội.

Chỉ là thời gian ngắn nên cũng chưa thành thạo.

Cũng may nhìn từ bên ngoài, trên động tác thì không mắc sai lầm.
Nói đến đây, Trì Quân ngẩng đầu nhìn ông nội: “Lúc ăn tết phải cô đơn một mình...!Cháu cảm thấy như vậy không tốt lắm.”
Trì Dung nhíu mày.


Ông bỗng nhiên nghĩ đến đêm giao thừa mấy năm trước, mình vốn dĩ đã ngủ nhưng lại nghe thấy tiếng động từ gara.
Trì Quân: “Cho nên, nếu ông nội cảm thấy có thể thì cháu muốn mời cậu ấy đến nhà chúng ta cùng ăn bữa cơm tất niên.” Cứ như vậy, hắn cũng không cần phải chạy ra ngoài mỗi năm.
Về phần bầu không khí lạnh lẽo trên bàn ăn mà mình lo lắng trước đó có thể ảnh hưởng đến Chung Dịch hay không.

Tình cảm của hai người càng thâm, Trì Quân đã không còn quan tâm nhiều nữa.

Hắn tin tưởng Chung Dịch cũng sẽ không quan tâm loại ‘việc nhỏ’ này.
Trì Dung nhìn cháu nội chằm chằm.
Trì Quân thản nhiên nhìn lại như thể mình thật sự chỉ là đang quan tâm bạn bè, quan tâm cấp dưới, cũng không xen lẫn tình cảm riêng vào.
Trì Dung chậm rãi mở miệng nói: “Cháu hãy kể cho ông nghe một chút chuyện về Tiểu Chung đi.” Nhân cơ hội này ông muốn tìm hiểu thêm về Chung Dịch.
Không phải làm "giám đốc Chung" của Điện ảnh và truyền hình Thịnh Nguyên, "bạn học" của cháu nội, còn có người phụ trách dự án rốt cuộc phải có tên "Chuối tây video" hay không.

Mà là Chung Dịch trong lòng cháu nội, được Tiểu Quân lựa chọn làm người yêu.
Khi Tiểu Quân nói về Chung Dịch sẽ mang theo một nụ cười trong mắt, sẽ trêu đùa với đối phương, sẽ dẫn đối phương gia nhập vào sự nghiệp của mình, cố gắng hết sức cung cấp và ủng hộ đối phương.
Ông tất nhiên cũng có thể nhờ người đi điều tra.

Dựa vào thân phận và địa vị của nhà họ Trì, việc tìm ra thám tử tư hàng đầu trong ngành không thể dễ dàng hơn.

Nhưng Trì Dung càng sẵn sàng biết suy nghĩ của cháu nội.
Đối với Trì Quân, ông nội không từ chối chính là đã đồng ý một nửa rồi.

Hắn bỗng nhiên chần chờ: Nói ngược lại, ông nội có phải không quá hy vọng gia đình ‘bạn đời’ của con cháu không hạnh phúc hay không?
Mặc dù hắn muốn kể vẫn là "bạn" Chung Dịch.
Trì Quân hít sâu: Những việc đó cũng không phải là sai lầm của Chung Dịch.

Trong hoàn cảnh khắc nghiệt vẫn cứ trưởng thành như bây giờ, diều này chỉ càng giải thích thêm rằng Chung Dịch xuất sắc thế nào.
Trì Quân lấy lại bình tĩnh từ từ kể: “Vào năm 2 đại học của bọn cháu thì ba của Chung Dịch qua đời.

Khi đó cậu ấy phải trở về để xử lý mọi thủ tục.”
Lông mày của Trì Dung hơi nhíu lại.
Trì Quân nhìn ông, suy nghĩ từ ngữ: “Đó là một người thân cuối cùng của Chung Dịch.”
Trì Dung nhìn ra trong mắt cháu nội hơi thấp thỏm, buồn cười mà nghĩ: Còn rất biết bao che cho người khác.
Nhưng Trì Quân lo lắng như vậy, ông quả thật cảm thấy: Liệu một đứa trẻ lớn lên như vậy có thể không hòa đồng với những người khác hay không?
Trì Quân: “Mẹ cậu ấy đã không còn ở nhà lúc cậu ấy còn nhỏ.”
Trì Dung dừng lại, đã có chút miêu tả mơ hồ.
Trì Quân: “Cho nên, Chung Dịch từ nhỏ đến lớn...” phần khó khăn nhất đã trôi qua nên phần tiếp theo nói trôi chảy hơn: “Đảm nhiệm vai trò ‘ba mẹ’ bên cạnh phần lớn là các giáo viên của cậu ấy.


Cho đến bây giờ, hàng năm cậu ấy cũng tụ họp với những giáo viên đó.

Đúng rồi, cháu cũng gặp qua mấy giáo viên đó mấy lần.” Sau năm 2 đại học, liên hoan như vậy đều dẫn theo Trì Quân: “...!Là người rất dịu dàng và rộng lượng, đối xử với học sinh giống như đối xử với con cái của mình vậy.

Ưm, cũng bởi vì đồng cảm như bản thân mình cũng bị, Chung Dịch đã hứa sẽ quyên góp cho trẻ em thất học.

Cậu ấy cũng đề cập qua với cháu rằng muốn mở một dự án cứu trợ đặc biệt trong lĩnh vực này ở Thịnh Nguyên, không phải chỉ nói suôn.”
Trì Quân nhấn mạnh.
“Cậu ấy là người khi làm bất cứ việc gì cũng đều nghiên cứu và phân tích.” Trì tổng nhỏ nghĩ đến những việc lớn nhỏ của Chung Dịch trong mấy năm nay.

Từ lúc ban đầu báo cáo sản phẩm cạnh tranh thủy tinh số 183; đến bây giờ điều tra và nghiên cứu "người dùng bản gốc tiềm năng" trong nước, dùng số liệu để giúp đỡ tại sao "nuôi thành thần tượng" sẽ giành được thị trường...
Hắn thường xuyên cảm thấy rất nhiều ý tưởng của Chung Dịch là đột ngột và khó tin.

Nhưng vẫn sẽ tin tưởng Chung Dịch.
Sau tất cả, Trì Quân cảm thấy: Anh ấy thật sự có thể thuyết phục được mình.

Là như vậy.
Quay lại hiện tại.

Trì Quân: “Trong dự án cứu trợ, cậu ấy cũng làm như vậy.

Cậu ấy tóm tắt những thiếu sót trong các dự án hiện có và đề xuất nhiều phương án sửa đổi khác nhau.

Khi trang wed của chúng ta chính thức hoạt động là có thể rút ra thời gian rãnh đề làm điều này.”
Hắn nói về ba mẹ ruột của Chung Dịch nhẹ nhàng bâng quơ, lại nhấn mạnh mấy người cô Ngụy.
Từ phần thái độ này thì Trì Dung nhìn ra được rất nhiều.

Ý của cháu nội là: "Mưa dầm thấm đất" đương nhiên quan trọng, nhưng tạo thành ảnh hưởng lớn nhất đối với Chung Dịch đều không phải là ba mẹ vô trách nhiệm của cậu.

Mặc dù Trì Quân không có nói tỉ mỉ, nhưng Trì Dung có thể đoán ra một chút.

Mà là mấy giáo viên tận tâm và tốt bụng trong miệng cháu nội.
Dưới sự thúc đẩy của mấy giáo viên này, Chung Dịch cũng trở thành một người "tốt bụng" và "rộng lượng".
Trì Dung nheo mắt nghĩ: Là như thế à?
* * *
Phía bên kia của ngôi nhà.
Trên tầng hai, kế bên phòng ngủ của Trì Quân.
Tầng này có tất cả sáu phòng, chia nhau thuộc về vợ chồng Trì Bắc Dương, Trì Nam Tang, Trì Dao và Trì Quân.

Nhưng mấy năm nay vợ chồng Trì Bắc Dương thỉnh thoảng mới đến ở, đều sẽ chia phòng ngủ.

Lúc đầu còn hơi dè dặt, chỉ nói dạo này mất ngủ nên muốn yên tĩnh.


Sau đó trở thành "lệ thường" trong lòng mọi người hiểu rõ mà không nói ra.
Vì thế cuối chỉ còn dư một phòng trống, đúng lúc Chung Dịch về ở tạm.
Khi bị đưa đến nơi này, Chung Dịch thật không ngờ đến: Vốn dĩ cậu cảm thấy, nói là cho cậu một nơi ở cố định.

Nhưng chỉ là sửa lại trang trí trong phòng khách, thêm chút không khí vui mừng.

Nhưng hiện tại như vậy ngược lại cậu đã trở thành một phần của nhà họ Trì.
Nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy quản gia đi về phía này, Chung Dịch lại hiểu ra một chút.

Người giúp việc dẫn cậu đến nơi này hẳn là nghe theo ý của quản gia.
Chung Dịch cười với đối phương một cái, mang theo chút khách sáo và chút tìm hiểu.
Quản gia đứng yên ở trước mặt cậu, biểu cảm cũng giống vậy.

Ông ta đến nhà họ Trì làm việc khi còn rất trẻ, dần dần đã cống hiến cả cuộc đời của mình ở đây.

Ngay cả vợ cũng là quen biết trong nhà họ Trì.

Bây giờ con cái đang du học ở nước ngoài -- là ông Trì giúp đỡ -- vợ cũng đi theo nên càng chu đáo và quan tâm đến mọi việc lớn nhỏ xung quanh ông Trì.
Ông ta nói với Chung Dịch: “Cậu Chung, nếu tiện thì chúng ta vào phòng nói chuyện đi.”
Chung Dịch gật đầu rồi bước vào cửa, nhìn quản gia đóng cửa lại.

Trong phòng tyên tĩnh, Chung Dịch mở miệng trước: “Tối hôm qua...”
Quản gia: “Cậu Quân chưa từng nghiêm túc với một người nào như vậy.”
Chung Dịch dừng lại.
Quản gia nhìn Chung Dịch: “Nhưng tôi không biết có nên nói việc này cho ông chủ hay không.” Xuất phát từ suy nghĩ tương tự như Trì Quân, lo lắng ông Trì đã lớn tuổi không tiếp thu được:
“Cậu Chung, cậu đối với cậu Chung cũng không phải nghiêm túc như vậy đúng không?”
--- ---
Trường hợp như vậy, lúc trước Chung Dịch đã từng trải qua một lần.
Chỉ là lúc đó, cậu là người được bảo vệ.

Trên một bàn, mấy người cô Ngụy nhìn Trì Quân, như thể họ lo lắng "cậu Trì", người vừa thấy là biết xuất thân từ một gia đình giàu có, sẽ chỉ coi học sinh mà mấy cô nhìn lớn lên và nhìn ra khỏi vũng bùn như đồ chơi tùy ý giải trí.
Mấy cô ở trong trường học đã lâu, bình thường tiếp xúc đều là học sinh.

Dù vậy, cũng trải qua mấy lần chuyện học sinh trung học "gây ra chết người", phụ huynh đến cãi nhau.

Cũng coi như gặp qua một ít nhân tình hiểm ác.
Hơn nữa, sau khi Chung Dịch công khai cách đây một năm, mấy người cô Ngụ trở về lên mạng tìm hiểu.

Sau đó sôi nổi lo lắng hỏi giáo viên tiếng Anh Thân Nhu: “Tại sao tôi cảm thấy đồng tính trong nước lộn xộn như vậy?”
“Lỡ như Chung Dịch bị lừa thì sao?”
“Đúng vậy, tôi xem tin tức làm loạn rất nhiều.” Cô nhíu mày: “Chung Dịch là đứa bé ngoan, trước đây tập trung đọc sách, đại khái không hiểu mấy chuyện này.”.