Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại

Chương 73: Đêm Giao Thừa




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chung Dịch ngồi vào bàn và mở hộp thức ăn ra.

Trì Quân nhẹ nhàng gõ lên bàn phím mấy lần và gửi email.
Sau đó tắt máy tính và rời khỏi giường.

Hắn ngồi đối diện Chung Dịch, tầm mắt đảo qua trên người bạn trai.
Từ xương quai xanh đến lồng ngực, lại đến múi bụng rõ ràng, xuống chút nữa...

Trì Quân tiếc nuối nghĩ: Không nhìn thấy.

Nhưng mặc dù như vậy cũng đủ làm cho cổ họng hắn hơi khô.
Trì Quân chậm rãi dời tầm mắt nhìn lên , không hẹn mà nhìn thấy yết hầu của bạn trai.

Đầu răng của hắn hơi ngứa, đầu lưỡi liếm qua hàm răng trên.
Trì Quân mở miệng nói với Chung Dịch: "Tối ngày mốt..." chính là ngày giao thừa, có thể tưởng tượng được ngày hôm đó nhiều người đông đúc: "Em sẽ lái xe ra ngoài.
Đến lúc đó, anh chờ em ở trong khách sạn đi, khoảng 10 giờ mới có thể đến đây đón anh."

Chung Dịch đưa cho Trì Quân một đôi đũa trên tay.
Trì Quân nhận lấy.

"Đón anh?" Chung Dịch nhướng mày.

Trì Quân cười nói: "Dẫn anh đến một chỗ.
À, không giống với năm ngoái.
Anh có thể đoán thử xem."

Chung Dịch nhìn hắn, đầu óc quay cuồng, nhưng trong lòng thầm nghĩ: Lại không sấy tóc cho khô.

Đến bây giờ đầu tóc mới gội còn hơi ẩm, kề sát trên má.

Cậu thở dài nói: "Sáng sớm không phải nói là cắt tóc sao?" Sau khi cắt tóc thì sẽ nhanh khô hơn, sẽ không thể nói chuyện hồn nhiên với mái tóc ẩm ướt.

Bị cảm thì làm sao đây?

Nhưng nghĩ theo cách này thì phát hiện sức khỏe của Trì Quân rất tốt.
Cậu sống lại đã một năm rưỡi, chưa từng thấy Trì Quân có bệnh đâu đầu cảm sốt gì.
Ngược lại là đời trước, trong giai đoạn mệt mỏi nhất thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng Trì tổng nhỏ ho khan.

Trì Quân chớp mắt nhìn: "?"

Hắn đã nói qua, nhưng sau đó Chung Dịch ngắt lời chủ đề đã bị gạt sang một bên.
Sau một ngày bận rộn, Trì Quân cũng quên mất mình đã nói gì khi rửa mặt vào buổi sáng.

Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Ở đây quá bận rộn không có thời gian đi.
Chờ về Bắc Kinh." Sau đó nhìn về phía Chung Dịch: "Còn anh?"

Chung Dịch không quan tâm.

Nhưng nghĩ lại, mình có kiểu tóc giống Trì Quân.
Dù hắn hơi ấu trĩ và non nớt.

Mặt cậu không cảm xúc gắp lên một miếng cá nướng.

Trì Quân đã nghĩ ra rất nhiều: "Em đã hỏi Tiếu Hầu, cậu ta có quen một stylist ở Bắc Kinh." Ở Thượng Hải, Trì Quân trước giờ quen tìm người quen của Tùng Lan, chưa bao giờ rối rắm mặt này quá nhiều.
Khi đến Bắc Kinh thì lại càng thêm tùy ý.
Tiệm cắt tóc ở cửa trường học là 30 đồng một lần, tiệm cắt tóc bên cạnh tòa nhà Thịnh Nguyên là 300 đồng một lần, Trì Quân đã thử qua.
Công bằng mà nói, có thể nhìn ra có khéo tay hay không.
Nhưng hắn không quá quan tâm.

Nhưng nếu đi với Chung Dịch, tốt hơn hết nên tìm người chuyên nghiệp hơn.

Vấn đề cắt tóc tạm thời quyết định.
Sau khi kết thúc bữa cơm, Trì Quân lại ôm lấy máy tính.
Lúc làm việc, khi gặp phải chỗ phức tạp lông mày của hắn sẽ không tự chủ hơi nhíu lại.
Chung Dịch ở bên cạnh nhìn một hồi, cuối cùng không nhịn được vào phòng tắm lấy máy sấy tóc đi ra.

"Lại đây." Cậu cắm dây điện kêu Trì Quân ngồi gần đầu giường.

Trì Quân dạ một tiếng di chuyển đến, vẫn cứ chăm chú xem văn kiện.


Chung Dịch cũng tập trung không kém, ngón tay chậm rãi luồng vào mái tóc mềm mại của Trì Quân, máy sấy tóc vang lên tiếng ù ù.
Một hồi bỗng nhiên nghe Trì Quân hỏi: "Anh thấy thế nào?"

Chung Dịch dừng một chút: "Hả?"

Trì Quân hơi nghiêng người sang một bên, ra hiệu cho Chung Dịch cùng đọc văn kiện.
Hắn vỗ nhẹ lên giường bên cạnh nói: "Gần khô rồi.
Đến đây đi!"

Chung Dịch à một tiếng ngược lại ngồi xuống, trong miệng lại nói: "Trợ lý Trì, để cho tôi làm thêm giờ thì phải trả thêm tiền tăng ca đó."

Trì Quân nghiêng đầu nhìn cậu, không biết khi nào chân mày hơi nhíu đã giãn ra.
Hắn chống tay lên trên giường, lại gần hôn Chung Dịch một cái hỏi: "Có đủ



.