Thiếu Gia Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn Mất Trí Nhớ

Chương 54: Cứu mạng




"Ngủ ngon nhé, mẹ!" Quý Tâm Bối lớn tiếng chào tạm biệt Quý phu nhân, rồi quay đầu hỏi Quý Tinh Nhiên: "Anh Tinh Nhiên, bây giờ vẫn còn sớm, anh có muốn chơi gì không?"

Bóng dáng mẹ đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Quý Tinh Nhiên thu hồi ánh nhìn, trong lòng cảm giác trống vắng lướt qua, rồi cậu hỏi Quý Tâm Bối: "Mẹ lúc nào cũng nghỉ ngơi sớm như vậy sao?"

Quý Tâm Bối gãi đầu: "Chắc vậy. Mẹ muốn ngủ sớm để giữ gìn nhan sắc nên thường về phòng sớm. Nhưng đôi khi, dù đã muộn, em vẫn thấy mẹ xuống lầu, chắc là mẹ muốn có không gian riêng thôi."

Bất ngờ, Quý Tâm Bối vỗ tay: "Anh Tinh Nhiên, em dẫn anh đi dạo quanh nhà nhé. Anh mất trí nhớ, biết đâu đi dạo một vòng lại nhớ ra điều gì đó!"

Quý Tinh Nhiên gật đầu. Cậu đồng tình với ý kiến của Quý Tâm Bối, cảm giác bất an dâng lên trong lòng khi không có ký ức rõ ràng. Cuộc gặp với mẹ hôm nay không giống với những gì cậu từng hình dung. Cậu không biết liệu đó có phải vì mẹ không vui hay vì bà vẫn còn giận cậu, hoặc có thể... vốn dĩ mẹ cậu đã như thế.

Cảm giác mơ hồ khiến cậu càng khao khát lấy lại ký ức. Cậu không muốn trở thành kẻ ngoài cuộc trong chính gia đình mình.

Quý Tâm Bối nhanh nhẹn bước lên trước dẫn đường, Thường Hà chờ Quý Tinh Nhiên đứng dậy, rồi bước đi bên cạnh cậu.

Quý Tâm Bối ngoái đầu nhìn Thường Hà đang đợi Quý Tinh Nhiên, ánh mắt thoáng hiện lên một tia không rõ ràng, rồi hắn quay lại, kéo tay Thường Hà: "Anh Thường Hà, cùng em dẫn ạn Tinh Nhiên đi tham quan đi. Anh thường xuyên tới đây mà."

Giọng Quý Tâm Bối hạ xuống, nét mặt lộ vẻ buồn bã: "Em thật ra cũng không về nhà nhiều, anh quen nhà này hơn em ấy chứ."

Thường Hà vốn định đi cùng Quý Tinh Nhiên, nhưng nghe thế thì trong lòng dấy lên cảm giác thương cảm dành cho Quý Tâm Bối.

Hắn nhớ lại ngày sau sinh nhật Quý Tinh Nhiên, cũng là lần đầu gặp Quý Tâm Bối. Ngày hôm đó, vì trước đó Thường Hà đã cãi nhau với Quý Tinh Nhiên, nên hắn không tới dự sinh nhật, và Quý Tinh Nhiên cũng không liên lạc lại. Cảm giác giận dỗi kéo dài suốt đêm, hôm sau Thường Hà quyết định đến thẳng nhà Quý Tinh Nhiên. Nhưng thay vì gặp bạn mình, hắn lại gặp Quý Tâm Bối và biết rằng Quý gia đã xảy ra chuyện lớn.

So với Quý Tinh Nhiên, Quý Tâm Bối có phần hoạt bát hơn. Thường Hà biết rằng Quý Tâm Bối lớn lên trong hoàn cảnh khó khăn, người nuôi lại là một bà mẹ đơn thân còn nuôi thêm con gái, khiến cuộc sống càng thêm thiếu thốn. Thường Hà không khỏi cảm thấy tiếc nuối cho cuộc đời của cậu bé, khi chỉ vì một sai lầm mà cuộc sống trở nên khốn khó, trong khi đó, cùng một sai lầm lại giúp Quý Tinh Nhiên trở thành công tử nhà giàu.

Nghĩ đến đây, Thường Hà đồng ý: "Vậy chúng ta cùng dẫn Tinh Nhiên đi dạo."

Quý Tâm Bối tươi cười: "Anh Thường Hà thật tốt!"

Ở phía trước, Quý Tinh Nhiên bước đi một mình, lặng lẽ theo sau.

Nói là dẫn đi dạo, nhưng trên thực tế, Quý Tâm Bối và Thường Hà chủ yếu trò chuyện cùng nhau, còn khi đi qua một căn phòng nào đó, Quý Tâm Bối mới quay lại giải thích với Quý Tinh Nhiên.

"Đây là ốc biển chúng ta mang về từ hải đảo." Quý Tâm Bối giới thiệu các món đồ trưng bày trên kệ. "Món này là từ nước ngoài, chúng ta đã du lịch suốt một tháng. Đây là lần đầu tiên em đi nước ngoài, cái gì cũng thấy mới lạ, cái gì cũng muốn mua. Ba mẹ không ngăn, cứ thế mua hết. Cũng may em biết kiềm chế, không thì căn nhà này đã chất đầy đồ rồi."

Thường Hà cười: "Kiềm chế gì chứ? Thích thì mua thôi, niềm vui là thứ khó mua nhất mà. Còn nhiều phòng trống trong nhà, có thể bảo các cô chú dọn một phòng riêng để chứa đồ cho em mà."

Quý Tâm Bối hừ một tiếng: "Anh còn nói nữa. Ba mẹ không ngăn em đã đành, ngay cả anh cũng chẳng buồn nhắc nhở em."

Cả hai bắt đầu nhớ lại kỳ nghỉ cùng nhau, trong khi Quý Tinh Nhiên chỉ lặng lẽ nghe, không định tham gia. Cậu nghĩ, hóa ra họ đã cùng nhau đi nghỉ vào tháng trước.

Sau khi dạo hết tầng một, cả ba lên lầu. Đến trước một căn phòng, Quý Tâm Bối nói: "Anh Tinh Nhiên, đây là phòng của anh trước đây đấy."

Quý Tinh Nhiên dừng bước: "Anh muốn vào xem."

"Được thôi, bọn em sẽ đợi ở ngoài."

Quý Tinh Nhiên mở cửa, một căn phòng ấm cúng hiện ra trước mắt.

Phòng không lớn, trang trí đơn giản, có một ban công khiến không gian trở nên thoáng đãng. Trong phòng có nhiều sách, ngoài chiếc bàn học còn có một giá sách cao chạm đất, trên đó chất đầy sách. Một cây vĩ cầm đặt trên giá sách.

Đây là phòng của cậu sao?

Quý Tinh Nhiên thoáng ngơ ngác, cảm giác rằng cuộc sống trước đây của mình dường như buồn tẻ hơn hiện tại rất nhiều.

"Tinh Nhiên, anh xem xong chưa?" Quý Tâm Bối ló đầu vào cửa. "Chúng ta đã dạo gần hết rồi, xuống sân dưới đi. Anh vẫn chưa dạo qua sân mà, đúng không?"

"Được." Quý Tinh Nhiên gật đầu, lưu luyến nhìn lại căn phòng lần cuối. Dù không còn ký ức về nơi này, cậu vẫn cảm nhận được sự quen thuộc và thoải mái từ không gian ấy.

"Dù sao tối nay anh cũng ngủ ở đây mà, có gì đâu mà phải lưu luyến." Quý Tâm Bối bật cười, nắm tay Quý Tinh Nhiên kéo đi. "Đi thôi, ra ngoài hóng gió. Gió đêm mát mẻ lắm, lại còn nghe được tiếng gió nữa."

Quý Tinh Nhiên bị kéo xuống cầu thang, lần này để Thường Hà đi phía sau.

Khi mới đến, Quý Tinh Nhiên chỉ vào nhà qua cổng chính để dùng bữa, chưa hề ra vườn sau.

Vườn sau lớn hơn nhiều so với sân trước, còn có một bể bơi không lớn không nhỏ, nước trong xanh đang lấp lánh dưới ánh đèn đêm.

Quý Tâm Bối tò mò: "Anh Tinh Nhiên, anh có biết bơi không?"

Quý Tinh Nhiên lắc đầu.

Quý Tâm Bối ngạc nhiên: "Nhà có bể bơi mà anh không biết bơi sao?"

Quý Tinh Nhiên cười miễn cưỡng: "Anh cũng không rõ vì sao."

"Chắc do anh chăm chỉ đọc sách quá thôi, phòng anh đầy sách mà!" Quý Tâm Bối tự tin với suy luận của mình, rồi hào hứng nói: "Giờ thi đại học xong rồi, có thể thả lỏng một chút. Em dạy anh bơi nhé!"

Nhớ đến lúc trước Lộ Quy Chu cũng từng dạy cậu bơi, cả hai đã mệt mỏi đến đỏ mặt mà cậu vẫn không học được. Lộ Quy Chu còn nói sẽ tiếp tục dạy cậu sau này.

Nhưng giờ chắc không còn cơ hội nữa. Nghĩ vậy, cậu không muốn ai khác dạy mình bơi.

Quý Tinh Nhiên cười khổ, lắc đầu từ chối: "Không cần đâu."

Quý Tâm Bối ngạc nhiên: "Sao vậy? Anh sợ nước à?"

Quý Tinh Nhiên giấu nhẹm lý do thực sự trong lòng: "Không phải, chỉ là... không thích lắm thôi."

Quý Tâm Bối như đang suy nghĩ điều gì, rồi tiếc nuối gật đầu, cười bảo: "Thế à, thôi được. Thực ra, em cũng không biết bơi giỏi đâu, bơi được một chút là do Thường Hà anh trai dạy. Em còn tưởng anh không cho em dạy là vì biết kỹ thuật bơi của em kém."

Quý Tinh Nhiên cười nhẹ: "Không phải, chỉ là anh không thích thôi."

"Đó là khu nhà kính của mẹ em trồng hoa. Đôi khi mẹ sẽ mời bạn bè đến nhà dùng trà chiều, thường là ở trong đó." Quý Tâm Bối chỉ tay về phía căn nhà kính pha lê nằm ở rìa sân, tiếp tục kéo tay Quý Tinh Nhiên. "Tinh Nhiên, chúng ta qua đó xem đi. Ở đó có rất nhiều loài hoa mẹ thích, xinh đẹp lắm."

Quý Tinh Nhiên bị Quý Tâm Bối kéo đi, trên đường đến nhà kính sẽ đi ngang qua bể bơi. Gió đêm khẽ thổi qua mặt nước bể, mang theo hơi lạnh dễ chịu.

Quý Tâm Bối bất giác dừng bước: "Mát quá đi, Tinh Nhiên, để em bảo người chuẩn bị nước trái cây và một ít đồ ngọt, lát nữa chúng ta vừa ăn vừa chơi ở bể bơi nhé."

Quý Tinh Nhiên không có ý kiến gì, để mặc Quý Tâm Bối sắp xếp.

Dù đã là buổi tối, nhà kính pha lê vẫn lung linh nhờ những chiếc đèn được bài trí tỉ mỉ, ánh sáng rọi lên các loài hoa cỏ tạo nên một khung cảnh thật mộng ảo.

Quý Tâm Bối dường như rất am hiểu, hắn có thể nhận biết từng loại cây trong nhà kính và giảng giải cặn kẽ cho Quý Tinh Nhiên.

Quý Tinh Nhiên không khỏi thán phục: "Tâm Bối, em giỏi quá."

Quý Tâm Bối tự hào nở nụ cười: "Nhà kính của mẹ em đẹp lắm, em thường cùng mẹ chăm sóc nên biết hết đấy."

"Giải thích nhiều quá, khản cả giọng rồi. Tinh Nhiên, chúng ta ra ngoài nghỉ ngơi chút đi."

Hai người quay lại bể bơi, ngồi xuống ghế dài.

"Sao vẫn chưa mang đồ ăn tới nhỉ?" Quý Tâm Bối nhìn quanh, hơi nhíu mày, quay sang Thường Hà: "Anh Thường Hà, anh vào trong xem thử được không?"

Thường Hà đồng ý, vừa ngồi xuống chưa bao lâu lại đứng dậy đi vào nhà.

Quý Tâm Bối dõi theo bóng Thường Hà khuất dần, rồi quay lại than phiền với Quý Tinh Nhiên: "Không hiểu sao hôm nay ai cũng chậm chạp, chuẩn bị ít đồ ăn mà lâu như vậy."

Quý Tinh Nhiên trấn an: "Không sao, chúng ta không vội mà."

"Cũng đúng, có lẽ do em nói chuyện nhiều quá nên hơi mất kiên nhẫn." Quý Tâm Bối đứng dậy, tiến về phía bể bơi, ngồi xuống cạnh mép nước và dùng tay nghịch làn nước mát lạnh. "Chơi chút với nước cũng làm dịu lại rồi."

Dường như làn nước thật sự giúp Quý Tâm Bối bình tĩnh hơn, trên khuôn mặt hắn nở nụ cười tươi, vui vẻ vẫy tay gọi: "Tinh Nhiên, ngồi không cũng chán lắm, anh cũng ra đây chơi nước với em đi!"

Quý Tinh Nhiên cảm thấy Quý Tâm Bối thật đáng yêu. Một việc nhỏ nhặt như vậy mà cũng khiến cậu vui đến thế. Quý Tinh Nhiên thầm nghĩ, có một người em như Tâm Bối, dù họ không phải ruột thịt, gia đình này chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn nhiều.

Cậu đứng dậy, tiến đến ngồi xuống bên cạnh Quý Tâm Bối, rồi đưa tay vào làn nước mát.

"Không lừa anh đâu, có phải mát không?" Quý Tâm Bối cười nói, bàn tay nhẹ nhàng khuấy nước. "Chọc mạnh một chút phía trước đi, như thế này này, sẽ vui hơn."

Quý Tinh Nhiên nhìn Quý Tâm Bối nghịch nước rồi làm theo, cũng khua tay về phía trước. Cách chơi đơn giản này lại mang đến niềm vui bất ngờ, khiến Quý Tinh Nhiên không kìm được mỉm cười.

Quý Tâm Bối vui vẻ nhìn cậu: "Ha ha, vui chứ? Tinh Nhiên, chúng ta thi xem ai có thể tạt nước xa hơn nhé! Nhưng chỉ được dùng một tay thôi đó!"

Quý Tinh Nhiên gật đầu, chuẩn bị tiếp tục động tác.

Quý Tâm Bối bắt đầu đếm ngược: "3, 2, 1!"

Quý Tinh Nhiên khua nước, dùng chút lực đẩy tay về phía trước. Dù Quý Tâm Bối nói muốn thi, cậu cũng không quá để tâm đến việc thắng thua, chỉ đơn giản là khua mạnh tay hơn lúc trước một chút.

Nhưng tiếng nước vang lên lớn hơn cậu tưởng rất nhiều.

Quý Tinh Nhiên cảm thấy có một lực mạnh bất ngờ từ phía sau đẩy tới. Cậu vốn ngồi xổm ở mép bể, thân thể đang đổ về phía trước, lại thêm cú đẩy mạnh ấy, khiến cậu mất thăng bằng và rơi thẳng xuống bể bơi.

Dòng nước lạnh như một con mãnh thú cuốn lấy cậu, kéo cậu chìm sâu. Quý Tinh Nhiên không biết bơi, cậu hoảng loạn, tay chân vẫy vùng cố trồi lên, cố gắng chống lại cơn ác mộng đang dìm cậu vào vùng nước tối tăm.

Có người bơi ngang qua, Quý Tinh Nhiên liền cố duỗi tay ra như thể nắm lấy chiếc phao cứu sinh. Nhưng ngay khi tay cậu gần chạm vào, người kia đã bất ngờ đạp mạnh một cú vào cậu. Quý Tinh Nhiên đau đớn rụt tay lại.

Cậu nhìn thấy Quý Tâm Bối đứng trên bờ, cậu vẫn giãy giụa trong nước, đôi mắt tràn đầy nỗi van xin: "Cứu tôi!"

"Nhưng, nhưng em đâu biết bơi!" Quý Tâm Bối đứng bên bể bơi, nước vẫn nhỏ giọt từ trên người cậu xuống. Hắn cuống cuồng đi lại bên bờ, tựa như đang cố nghĩ ra cách, cuối cùng dậm mạnh chân: "Để em đi gọi người!"

Quý Tâm Bối xoay người bỏ đi, Quý Tinh Nhiên càng vùng vẫy, thể lực dần cạn kiệt. Cậu chỉ có thể nhìn bóng Quý Tâm Bối biến mất, sau đó tuyệt vọng chìm dần xuống đáy.

Dòng nước lạnh lẽo hoàn toàn nuốt chửng cậu, xâm nhập khắp cơ thể, mắt cậu mờ đi, mọi thứ xung quanh cũng nhạt nhòa theo.

Trước khi chìm hẳn vào bóng tối, trong đầu Quý Tinh Nhiên hiện lên hình ảnh Lộ Quy Chu. Liệu anh đã đáp xuống chưa? Anh có nhận ra không thể liên lạc với cậu? Liệu anh có lo lắng không?

Nếu cậu chết, Lộ Quy Chu có buồn vì cậu không?

Liệu anh có hối hận vì đã không đối xử tốt với cậu trong những ngày qua?