Đôi tay Lâm Thiệu ôm trước ngực, bộ dáng lạnh nhạt nhưng trên thực tế trong lòng hắn cũng vô cùng muốn biết nội dung Khâu gia sáu phương, dù sao ai mà chẳng muốn biết?
“Ngay chỗ này tôi có thể trực tiếp nói cho các người biết, tôi tuyệt đối sẽ không cho các người biết nội dung Khâu gia sáu phương, cho dù tôi chết cũng sẽ đưa nó vào mộ, các người đừng mơ nữa.” Khâu Hàn lạnh mặt nói xong, đi đến trước mặt Lâm Dật Cẩm, nhìn hắn ta nói: “Nếu Khâu Gia Tửu phường cũ bây giờ là do anh kế thừa, không bằng liền cùng Khâu Gia Tửu phường mới của tôi so một lần, xem ai có thể kinh doanh tốt hơn, anh thấy thế nào?”
Lâm Dật Cẩm liếc Khâu Hàn một cái, trầm mặc không nói lời nào, hắn ta còn chưa ngu đến mức đó, biết rõ mình có Khâu gia sáu phương còn muốn cùng hắn ta so, căn bản là hắn ta không có một chút phần thắng nào.
“Không dám à?” Khâu Hàn dùng ngữ khí khiêu khích nói: “Không dám thì thôi, tôi đây tự mình đoán, ừm đoán xem là, anh có thể kiên trì Khâu Gia Tửu phường đó được bao lâu.”
Khâu Hàn nói xong liền không hề để ý tới bọn họ, tiếp tục đi, cậu lại nhịn không được mà cười lạnh một chút, nghĩ thầm thân tình chó má gì chứ, cậu mới không hiếm lạ.
Khâu Gia Tửu phường có hai cái hậu viện được xây dựng thêm, một cái sân là chỗ ở tư nhân của Khâu Hàn, một cái là dùng để chiêu đãi khách.
Đêm nay, Khâu Hàn cùng Diệp Huyên Thành qua đêm ở Khâu Gia Tửu phường, tới buổi tối, hai người mệt mỏi cả một ngày liền cùng nhau ngâm ở trong bồn tắm, dùng nước nóng tiêu trừ mệt nhọc.
“Hôm nay chú vất vả rôi, vì tỏ vẻ cảm ơn chú, cháy kính chú một ly nhé?” Khâu Hàn nói xong đã di động đến bên cạnh bể tắm, cầm lấy bầu rượu đổ vào hai cái ly, sau đó đưa một cái cho Diệp Huyên Thành: “Tới.”
Diệp Huyên Thành tiếp nhận, sau đó dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Khâu Hàn.
“Cháu kính chú.” Khâu Hàn cùng Diệp Huyên Thành chạm ly, sau đó rất thoải mái mà uống một hơi cạn sạch.
Diệp Huyên Thành cũng chỉ có thể bưng ly lên uống, sau đó nói: “Uống trà thôi mà cũng ngụy trang thành rượu? Đã như thế đổi thành rượu được không?”
“Hôm nay chú đã uống nhiều rồi, buổi tối liền lấy trà thay rượu đi, lại nói chúng ta uống chủ yếu không phải là trà, mà là không khí.” Khâu Hàn nói.
“Chú phát hiện, lá gan hiện tại của cháu càng lúc càng lớn nha, lúc trước vừa thấy chú liền sợ hãi, hiện tại đã dám quản chú như vậy rồi hả?” Diệp Huyên Thành nhéo cằm Khâu Hàn nói.
“Cháu là đau lòng dạ dày của chú thôi, vì tốt cho chú mới khuyên chú uống ít, này kỳ thật cũng không thể xem như quản.” Khâu Hàn dùng ánh mắt vô tội nhìn y nói.
“Vậy cháu nói xem, vì âo lúc trước lại sợ chú." Diệp Huyên Thành hỏi ra vấn đề mà y luôn muốn hỏi: “Chú đã làm qua việc gì đối với cháu để cháu cảm thấy sợ chú sao?”
“Vậy thì không có.” Khâu Hàn nghiêm túc nghĩ nghĩ rồi nói: “Cháu cũng không biết vì sao lúc trước cháu lại sợ chú nữa, có thể là do khí thế của chú đi.”
“Sao cháu lúc trước không nói như vậy đó? Để chú nhìn miệng cháu xem còn có thể nói ra cái dạng gì đây.” Diệp Huyên Thành nói liền bóp chặt eo Khâu Hàn.
" Chú, chú! Cháu sai rồi, cháu biết sai rồi.” Khâu Hàn ngứa đến không được, một bên cười một bên giãy giụa một bên xin tha.
Diệp Huyên Thành bị cậu cọ xát đến trong lòng nổi lửa, một tay ôm cậu vào trong lòng ngực hôn lấy.
Tiếng nước cùng tiếng cười chợt tắt, thân thể Khâu Hàn mềm xuống dựa vào trong lòng ngực Diệp Huyên Thành, ngửa đầu nhắm mắt lại, hưởng thụ giờ phút ôn tồn cùng thân mật này.
Một lúc sau, cánh môi hai người mới tách ra, Khâu Hàn cúi đầu, xoay người dựa nằm trong lòng ngực Diệp Huyên Thành, sau đó đem đầu dựa vào bờ vai của y, thân thể bọn họ kề sát ở bên nhau, bị làn nước xung quanh bao vây lấy, loại cảm giác này thật kỳ diệu.
“Chú ơi…….” Khâu Hàn kêu lên.
“Ừ.” Diệp Huyên Thành lên tiếng.
“Diệp gia gia nói, bảo cháu qua hai ngày có rảnh đi gặp ông ta.” Khâu Hàn trưng cầu ý kiến của Diệp Huyên Thành nói: “Chú cảm thấy cháu nên đi sao?”
“Có đi hay không đều được.” Diệp Huyên Thành nói: “Nếu cháu muốn nghe xem ông ta sẽ nói gì liền đi, không muốn biết liền không đi, có đi hay không đều không sao, xem tâm tình của cháu rồi quyết định là được.”
Khâu Hàn nghĩ nghĩ nói: “Dù sao ông ấy cũng là cha chú, cũng là trưởng bối, nếu bảo cháu qua, vậy cháu liền qua đồng thời cũng làm cho ông ấy hết hy vọng. Dù lần này không gặp, khẳng định ông ấy vẫn sẽ gọi cháu qua đi, một lần nói rõ ràng cũng đỡ.”
“Chú ơi…….” Khâu Hàn lại kêu lên.
“Ân.”
Khâu Hàn há miệng thở dốc, lại không nói gì, sau một trận trầm mặc, Diệp Huyên Thành nghi hoặc mà cúi đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Khâu Hàn lắc đầu nói: “Chính là muốn gọi chú thôi.”
Kỳ thật vừa rồi thiếu chút nữa cậu đã buột miệng thốt ra, hỏi Diệp Huyên Thành vì sao không làm cái đó, nhưng loại chuyện này nếu là nói ra thật sự sẽ làm người ta ngượng ngùng, cho nên cậu nhịn xuống không hỏi, nghĩ thầm đại khái là y muốn chờ kết hôn rồi mới làm đó đó.
Diệp lão gia tử bảo Khâu Hàn có thời gian rãnh thì qua gặp, Khâu Hàn trưng cầu ý kiến Diệp Huyên Thành, Diệp Huyên Thành nói cậu có thể xem tâm tình rồi quyết định.
Hôm nay, tiễn Diệp Huyên Thành ra cửa, ăn xong bữa sáng, Khâu Hàn liền chạy bộ qua gặp Diệp lão gia tử.
Khâu Hàn vừa tiến vào đại sảnh, sau khi Tần Tú nhìn thấy cậu đên, lập tức đứng dậy nhiệt tình mà nghênh đón cậu: “Khâu Hàn tới à, dì còn tưởng hai ngày nữa con mới qua, dì bảo người chuẩn bị chút đồ con thích rồi, muốn vào hoa viên ngồi một chút không, Bác Lỗi một lát liền trở lại.”
Đây là lần đầu tiên Khâu Hàn cảm nhận được Tần Tú đối với cậu nhiệt tình như thế, nhưng mà trừ bỏ có chút không quen, cảm xúc trong lòng vẫn không chút gợn sóng.
Cậu quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Dật Cẩm đang ngồi ở trên sô pha, nghĩ thầm thật đúng là trùng hợp mà, lúc trước cậu nghe nói Lâm Dật Cẩm đã dọn về Lâm gia ở, không nghĩ tới hôm nay cũng ở chỗ này.
Tần Tú lập tức giải thích nói: “Nó là tới nói việc ly hôn, nó đã đồng ý sẽ cùng Bác Lỗi ly hôn, đang bàn lại một chút điều kiện, qua mấy ngày nữa là có thể ly hôn rồi.”