Từ đêm qua tới giờ, những việc mà Khâu Hàn cho là chỉ xảy ra ở trong TV, tất cả đều xảy ra trước mặt cậu. Cậu chậm rãi quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên Thành, thấy Diệp Huyên Thành bình tĩnh như thế, khẳng định là y đã trải qua nhiều lần rồi cho nên nội tâm mới không hề gợn sóng, hehe Khâu Hàn có chút đồng tình với y.
Sau khi lên tàu, bọn họ lại ở trong phòng, Khâu Hàn đứng trên ban công, vừa ngắm hoàng hôn, vừa nhớ lại những việc đã qua trong hai ngày vừa rồi. Những người đó vì muốn Diệp Huyên Thành chú ý, thật đúng là chuyện gì cũng làm ra được, bất quá ngày hôm qua sau khi cậu gặp Tôn Thần Thần, cũng không còn gặp lại hắn lần nào nữa, thật sự rất lạ.
Khâu Hàn đang tự hỏi nguyên nhân Tôn Thần Thần vì sao không xuất hiện, đột nhiên Diệp Huyên Thành xuất hiện, ôm lấy cậu từ phía sau.
“Suy nghĩ cái gì đó?” Diệp Huyên Thành cúi đầu hỏi ở bên tai cậu.
“Đang ngắm cảnh.” Khâu Hàn xoay người vòng tay trên vai y, ngẩng đầu nhìn y kêu lên: “Chú…….”
Diệp Huyên Thành cúi đầu hôn lấy Khâu Hàn, Khâu Hàn nhắm mắt đáp lại, hai người hôn nhau dưới ánh hoàng hôn.
Lâm Dật Cẩm đứng trước phòng Diệp Bác Lỗi, nâng tay lên muốn gõ cửa, lại chậm rãi buông xuống, hắn biết dù cho Diệp Bác Lỗi mở cửa thì sau khi nhìn thấy là hắn gõ, cũng sẽ lập tức đóng cửa lại. Trong khoảng thời gian, hắn cùng Diệp Bác Lỗi kết hôn, đừng nói là cùng phòng cùng giường, Diệp Bác Lỗi nhìn hắn còn lười, hiện tại còn ghê hơn, trực tiếp làm lơ sự tồn tại của hắn.
Trong lòng Lâm Dật Cẩm buồn bực không biết nên giải tỏa như thế nào, vô cùng khó chịu nên định đến ban công hít thở không khí, nhưng khi hắn vừa mới đi đến ban công, quay đầu lại thì nhìn thấy Diệp Huyên Thành cùng Khâu Hàn đang ôm hôn nhau, hắn khiếp sợ há to miệng, lập tức lui về phòng khách.
Lâm Dật Cẩm khó có thể tin che miệng lại, trời ơi mình vừa thấy cái gì vậy? Chẳng lẽ là mình xuất hiện ảo giác rồi? Hai người đó sao có thể?
Lâm Dật Cẩm trong lòng kinh nghi bất định(*), hắn quyết định trộm ra bên ngoài xem lại một lần nữa, nhưng mà khi hắn lặng lẽ ló đầu ra, lại không thấy cái gì cả, trên ban công không có một bóng người. Hắn đi ra ngoài nhìn ban công bên cạnh nghĩ thầm, chẳng lẽ vừa rồi là hắn hoa mắt nên nhìn lầm rồi? Không có khả năng, dù cho nhìn lầm, cũng không có khả năng là cảnh đó chứ.
(*) Kinh nghi bất định: không biết nên tin hay không
Lâm Dật Cẩm đi đến bên cạnh rào chắn, gắt gao bắt lấy lan can nhìn ban công bên cạnh, trong lòng nghĩ, không, hắn khẳng định sẽ không nhìn lầm, một màn vừa rồi, tuyệt đối là thật, Khâu Hàn ly hôn với Diệp Bác Lỗi, sau đó lại ở bên cạnh chú của Diệp Bác Lỗi, khẳng định là cậu ta muốn nhục nhã Diệp Bác Lỗi cùng Diệp gia, khẳng định là vậy rồi.
Mà hắn không biết, giờ phút này trong căn phòng cách xa phòng hắn 4 đến 5 mét, Khâu Hàn đang bị Diệp Huyên Thành đè ở trên giường dùng sức hôn. Khâu Hàn hoàn toàn thả lỏng thân thể, tùy ý để Diệp Huyên Thành sờ mó khắp nơi ở trên người mình, dù Diệp Huyên Thành có sờ loạn cùng hôn cả người cậu thì cũng sẽ không làm đến bước cuối cùng đâu.
Trở lại Diệp gia, thời điểm Khâu Hàn nên ủ rượu thì ủ rượu, nên đến công ty thì sẽ đến công ty, ngẫu nhiên còn sẽ cùng Diệp Huyên Thành tham dự một ít yến hội.
Đang lúc cậu còn cảm thấy kỳ quái vì sao Tôn Thần Thần lại đột nhiên mất tích thì Tôn Thần Thần đã liên hệ với cậu, Khâu Hàn dựa theo thời gian ước định đi gặp hắn.
Tôn Thần Thần nói với cậu, lúc ở trên đảo, Lý Tuệ Tuệ tận mắt nhìn thấy hắn từ trong phòng Diệp Huyên Thành đi ra, cho nên cô ta đã hạ quyết tâm nhất định phải hủy hoại hắn, Lý Tuệ Tuệ bắt hắn đi bồi bạn của cô ta, cuộc sống sinh hoạt của người nọ vô cùng loạn, thanh danh cũng thối nát, Lý Tuệ Tuệ bảo hắn đi bồi người nọ là vì muốn hủy hoại tất cả từ thể xác cho đến thanh danh của hắn, hoàn toàn không chừa lại một chút cơ hội nào, dù là 1% cũng không để hắn có thể ở bên Diệp Huyên Thành.
Tôn Thần Thần còn cho Khâu Hàn nghe đoạn hội thoại mà hắn trộm ghi lại được giữa Lý Tuệ Tuệ và hắn, xác thật đúng như lời hắn nói, là Lý Tuệ Tuệ ở uy hiếp ép hắn phải đi bồi bạn của cô ta.
Sau khi nghe xong đoạn ghi âm cùng lời thỉnh cầu của Tôn Thần Thần, Khâu Hàn suy xét trong chốc lát, sau đó đồng ý giúp đỡ hắn, cũng nói cho hắn rằng hai ngày sau Diệp Huyên Thành muốn mở một buổi họp mặt bạn bè, có thể khiến cho người nọ dẫn hắn tới buổi họp mặt đó hay không thì phải tự dựa vào chính hắn. Tôn Thần Thần nói, hắn nhất định sẽ khiến người nọ dẫn hắn tới.
Hai ngày sau, Diệp Huyên Thành sẽ cùng tụ hội cùng với bạn bè, bình thường Khâu Hàn sữ không đi theo nhưng là lần này cậu lại làm nũng với Diệp Huyên Thành, một hai phải đi theo, buổi tụ họp lần này Diệp Huyên Thành cũng chỉ là cùng bạn bè đánh bóng, uống trà, tâm sự, cũng không có làm cái gì khác nên liền dẫn cậu đi theo.
Lúc Diệp Huyên Thành tới nơi tụ hội, bạn bè y đã tới hết cả rồi.
Thấy Diệp Huyên Thành mang theo người tới, Lý Khai Nguyên trêu ghẹo nói: “Ây daa, hôm nay tới còn mang theo bạn nhỏ nào đấy?”
Tưởng Thắng ngồi bên cạnh Lý Khai Nguyên dùng chân đá hắn, ý bảo hắn không cần nói lung tung.
“Là tớ nhiều chuyện.” Lý Khai Nguyên tự rót cho mình ly trà nói: “Tớ tự phạt ba ly.”
“Khó có được hôm nay chỉ uống trà không uống rượu, nói xem gần đây có việc gì vui không.” Thẩm Duyên cầm chén trà hỏi.
“Nói đến cái này thì phải nói gần nhất tớ nghe được một tin đồn, nghe nói Ngải Lâm Viên……” Lý Khai Nguyên còn chưa nói xong, đã bị Tưởng Thắng đánh gãy.
“Cậu câm miệng, chuyện của cậu quá 18+ rồi, có bạn nhỏ ở đây, đừng nói.” Tưởng Thắng nói.
Lý Khai Nguyên nghiêm túc suy nghĩ nói: “Tớ…… Không còn việc gì để nói.”
Khâu Hàn nhỏ giọng nói với Diệp Huyên Thành: “Chú, cháu muốn đi ra bên ngoài một chút.”
“Đừng đi xa.” Diệp Huyên Thành nói.