Tôn Thần Thần trầm mặc, nhìn Khâu Hàn nói: “Cậu thật sự muốn giúp tôi sao?”
“Tôi đã đem anh lên tới trên thuyền, anh còn nghi ngờ cái gì nữa?” Khâu Hàn nói: “Bất quá anh cẩn thận một chút cũng đúng, tôi có thể hiểu mà.”
Lại nói với Tôn Thần Thần mấy câu, ban đầu Khâu Hàn định về phòng Diệp Huyên Thành, nhưng nghĩ lại công việc của Diệp Huyên Thành khẳng định không thể xử lý nhanh như vậy được, dù sao cũng rãnh rỗi, không bằng đi dạo một chút.
Con tàu này rất lớn, muốn tham quan hết một lần có lẽ tốn thời gian lắm đây, cậu chỉ định đi loanh quanh đây đó một chút, sau đó đến boong tàu hít thở một chút gió biển.
Khâu Hàn vừa ra ngoài, liền gặp ngay người quen.
“Khâu trợ lý.” Trên tay Triệu Hàm cầm theo một cái rương hành lý, trên vai cõng một hộp đàn violon.
Khâu Hàn sửng sốt: “Sao anh lại ở chỗ này?”
“Trên đảo có vài buổi tiệc yêu cầu diễn tấu, tôi đi theo dàn nhạc đến đây.” Triệu Hàm trả lời.
“À.” Khâu Hàn gật đầu nói: “Thì ra là thế.”
“Khâu trợ lý, chờ lát nữa nếu mà có thời gian có thể tán gẫu một chút không.” Triệu hàm hỏi.
“Tôi chỉ ra đây hít thở không khí một chút, xíu nữa phải lập tức trở về làm việc, nếu qua giữa trưa mà tôi có thể rút ra được thời gian, tôi sẽ nói với anh.” Khâu Hàn khách sáo cười nói.
“Được.” Triệu hàm gật đầu, sau đó tiếp tục đi.
Khâu Hàn muốn tới đầu thuyền nhìn thử, mới vừa đi vài bước, không ngờ lại gặp người quen.
“Khâu trợ lý.” Ngô Ngạn nhìn Khâu Hàn kêu.
“Thật trùng hợp, sao anh ở đây?” Khâu Hàn mỉm cười hỏi, nghĩ thầm Triệu Hàm là tới diễn tấu đàn violon, anh đừng nói là tới biểu diễn vẽ tranh nha?
“Nghe nói phong cảnh ở đảo Tinh Tú rất đẹp, vừa lúc tôi có người quen muốn tham gia tiệc, tôi nhờ họ dẫn tôi tới mở mang tầm mắt một chút.” Ngô ngạn nói.
“Thì ra là thế.” Khâu Hàn mỉm cười gật đầu, sau đó nói: “Vậy anh mau về phòng nghỉ ngơi đi, tới thời gian thuyền sẽ đúng giờ xuất phát ra biển, phong cảnh trên biển cũng rất đẹp đó.”
“Chút nữa tôi sẽ đi nhìn thử xem.” Ngô Ngạn gật đầu, sau đó đi vào trong khoang thuyền.
Khâu Hàn tiếp tục đi về phía trước, khi cậu đi đến bên cạnh rào chắn, lại nhìn thấy người quen, bất quá người kia đi lên sau nên không có nhìn thấy cậu, trực tiếp đi vào trong khoang thuyền.
Khâu Hàn đứng tại chỗ sửng sốt trong chốc lát, đột nhiên nhịn không được mà bật cười, nghĩ thầm hai ngày kế tiếp này, hẳn là sẽ rất vui, nói không chừng sẽ phát sinh nhiều chuyện thú vị lắm đây.
Khâu Hàn hóng gió một lát rồi trở lại phòng Diệp Huyên Thành, lúc cậu đi vào, đám Trần Khải Dương vừa vặn báo cáo công việc xong rồi, đang chuẩn bị đi ra ngoài.
Chờ bọn họ rời đi hết, bảo tiêu ở bên ngoài liền đóng cửa lại, Khâu Hàn thấy Diệp Huyên Thành còn đang nhìn máy tính, cậu đi tới trước mặt Diệp Huyên Thành.
“Vừa rồi đi đâu vậy?” Diệp Huyên Thành hỏi.
“Đây là lần đầu tiên cháu đi tàu thuỷ nên đi dạo ngắm đây đó một chút.” Khâu Hàn tạm dừng một chút sau đó nói: “Chú Tư, vừa rồi ở trên hành lang, cháu có gặp một người.”
Diệp Huyên Thành nói: “Ai?”
“Cậu Ba của chú, cháu thấy hắn có vẻ rất giận nha, còn muốn dơ tay đánh cháu, bất quá hắn cũng chỉ mắng cháu vài câu, không có thật sự động thủ.” Khâu Hàn cũng không giấu diếm, vừa trở về liền trực tiếp mách Diệp Huyên Thành.
Diệp Huyên Thành nghe Khâu Hàn nói xong, bàn tay đang gõ bàn phím liền ngừng lại, đem máy tính khép lại để qua một bên, duỗi tay về phía Khâu Hàn.
Khâu Hàn đi qua nắm lấy tay y, vô cùng tự nhiên theo lực kéo mà ngồi lên trên đùi y, sau đó dựa hẳn vào trong lòng ngực.
Diệp Huyên Thành nhéo nhẹ cằm Khâu Hàn, ngón tay xẹt qua bờ môi của cậu, Khâu Hàn ngửa đầu nhìn y, ánh mắt yên lặng mang theo chút hơi nước.
Diệp Huyên Thành hôn ở ngay giữa mày của cậu, hai bên má, cuối cùng dừng lại ở trên môi, Khâu Hàn nhắm mắt lại, chờ đợi y dần dần thâm nhập.
Đột nhiên tiếng đập cửa vang lên, đánh gãy bầu không khí thân mật, đôi môi vốn dĩ đang kề sát của hai người cũng lập tức tách ra, Diệp Huyên Thành lên tiếng nói: “Vào đi.”
Khâu Hàn muốn từ trong lòng ngực của Diệp Huyên Thành đứng dậy, còn chưa kịp đứng lên, bảo tiêu đã mở cửa ra, một người nào đó liền lập tức đi vào.
Diệp Bác Lỗi vừa tiến vào, vừa vặn nhìn thấy Khâu Hàn đang ngồi ở trên đùi Diệp Huyên Thành, đôi tay còn đang chống lên ngực của y, một màn này làm hắn sững sờ ở tại chỗ, sắc mặt cũng lập tức trở nên khó coi.
Khâu Hàn quay đầu lại nhìn thấy Diệp Bác Lỗi, cũng sửng sốt một chút, bất quá trong lòng cậu cũng không cảm thấy gì, rất tự nhiên chống bả vai Diệp Huyên Thành đứng lên.
“Chuyện gì?” Diệp Huyên Thành nhìn Diệp Bác Lỗi hỏi.
Sau khi Diệp Bác Lỗi phục hồi tinh thần lại thì lập tức nói: “Gia gia bảo chú đi qua, bảo là có chuyện muốn nói.”
“Biết.” Diệp Huyên Thành nói.
Diệp Bác Lỗi đứng ở tại chỗ bất động, đôi mắt vẫn luôn nhìn Khâu Hàn.
“Còn có việc gì sao?” Diệp Huyên Thành lạnh lùng nói.
“Không có.” Ánh mắt Diệp Bác Lỗi rũ xuống, xoay người đi ra ngoài.
Diệp Huyên Thành mở máy tính ra, gửi văn kiện xong sau đó liền đi gặp Diệp lão gia tử, Khâu Hàn một mình ở trong phòng nghỉ ngơi.
Hôm nay dậy quá sớm, Khâu Hàn cảm thấy có chút mệt mỏi, nghĩ đến buổi tối có lẽ sẽ rất khuya mới có thể ngủ, Khâu Hàn dứt khoát vào phòng ngủ, trước tiên cứ ngủ một giấc rồi tính sau.
Khâu Hàn mơ màng ngủ, không biết qua bao lâu, trong những tiếng đàn violon vang lên, cậu mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Cậu mở to mắt, nhìn qua cửa sổ sát đất thì thấy tàu thuỷ đã ở giữa biển khơi mênh mông.
Từ trên giường ngồi dậy, cậu cầm điện thoại xem thời gian, phát hiện cậu đã ngủ hơn hai tiếng.
Cậu đứng dậy đẩy cửa sổ sát đất ra hai bên, âm thanh đàn violon càng thêm rõ ràng, nhìn thấy một người đang ở bên cạnh rào chắn, quả nhiên là Triệu Hàm đang đứng kéo đàn violon, nhìn một màn này, Khâu Hàn nhịn không được bật cười.
“Khâu Hàn.”
Nghe được có người kêu mình, Khâu Hàn sửng sốt một chút, sau đó quay đầu lại nhìn, Diệp Bác Lỗi đang đứng ở trên ban công cách năm sáu mét nhìn cậu, nói cách khác, Diệp Bác Lỗi ở ngay phòng bên cạnh.
Khâu Hàn ngẫm lại thì thấy cũng đúng, Diệp Bác Lỗi chính là trưởng tôn mà Diệp lão gia tử coi trọng nhất, có thể ở ngay bên cạnh phòng Diệp Huyên Thành thì có gì đâu mà lạ..