Thiếu Gia Con Nhà Giàu Đích Thực Tái Hôn

Chương 30: Chương 30





“Gặp qua rồi.” Khâu Hàn liếc mắt một cái liền xem thấu tâm tư của hắn, cũng đã sớm biết mục đích hắn kêu cậu tới đây.

“Cậu là một trợ lý mới tới, sao có thể nhìn thấy Diệp tổng?” Ngôn Tinh không quá tin tưởng nói: “Lúc trước có một vài trợ lý, nghe nói phải làm việc được vài tháng, mới nhìn thấy được Diệp tổng.”
“Tôi cùng bí thư Trần có quan hệ không tồi.” Khâu Hàn nói.

“Phải không?” Ánh mắt Ngôn Tinh nhìn Khâu Hàn lập tức thay đổi, hắn đứng lên, đi đến trước mặt Khâu Hàn, lấy ra một phong thư nói: “Cái này tặng cho cậu, xem như quà gặp mặt, về sau còn mong cậu chiếu cố nhiều.”
“Đây là...?” Khâu Hàn nghi hoặc nhìn phong thư hỏi.

“Một chút tâm ý, cho cậu thì cậu cứ nhận lấy là được.” Thái độ Ngôn Tinh tuy rằng so với vừa rồi có chút tốt hơn, nhưng trong ánh mắt vẫn cứ mang theo một chút kiêu ngạo, còn có một chút cảm giác như là nhìn từ trên cao nhìn xuống.

“Như vậy không tốt lắm đâu?” Khâu Hàn chối từ nói.

“Làm người thì phải biết nhìm, quan trọng nhất chính là…….” Ánh mắt Ngôn Tinh mang theo cảnh cáo cùng uy hiếp nhìn cậu nói: “Phải biết điều.”
Khâu Hàn nhìn Ngôn Tinh một cái, sau đó nói: “Nếu như vậy, tôi đây liền nhận lấy.”

Ngôn Tinh trong lòng khinh thường cười lạnh, xoay người nói: “Cậu đi ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Khâu Hàn có chút không nói nên lời chỉ cười sau đó xoay người rời đi.

Đi ra bên ngoài, Khâu Hàn mở phong thư ra nhìn, là một tờ chi phiếu, đem phong thư cất đi, cậu lại đi đến phòng Trì Tụng.

“Cậu tới rồi.” Trì Tụng rất nhiệt tình: “Mau tới đây ngồi.”
Khâu Hàn đi qua ngồi xuống.

“Tôi nên xưng hô như thế nào?” Trì Tụng hỏi.

“Tôi họ khâu.”
“Khâu trợ lý.” Trì Tụng lại nói: “Nhìn cậu rất trẻ, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tôi mới vừa tốt nghiệp năm nay.”
“Mới vừa tốt nghiệp là có thể làm trợ lý Diệp tổng, cậu cũng quá lợi hại.” Trì Tụng kinh ngạc nói: “Cậu làm như thế nào vậy?”
“Ân…….” Khâu Hàn nghĩ nghĩ nói: “Tôi cùng bí thư Trần có chút quen biết.”
“Thật vậy chăng?” Trì Tụng có chút ngoài ý muốn trầm mặc trong chốc lát, bưng một mâm trái cây vừa mới cắt đưa cho Khâu Hàn nói: “Ăn trái cây không?”
“Không cần.” Khâu Hàn giơ tay cự tuyệt.

“Không cần cùng tôi khách khí, về sau tiếp xúc nhiều cậu sẽ biết, con người của tôi rất thích kết bạn, hơn nữa tuổi chúng ta không cách nhau mấy, tôi sang năm cũn tốt nghiệp rồi, chúng ta chỉ kém nhau một năm, khẳng định có thể trò chuyện với nhau.”
Khâu Hàn khách sáo cười một chút, không có trả lời hắn.

“Cậu giúp tôi một việc gấp này được không?” Trì Tụng nhìn Khâu Hàn nói.

“Việc gấp gì?”
“Cậu có thể hay không nói cho giám đốc kế hoạch một tiếng, tấu hội lần này, để cho tôi đi có được không?”

“Này…… cũng không quá thích hợp đi.” Khâu Hàn dùng biểu tình khó xử nói: “Hơn nữa tôi với giám đốc kế hoạch cũng không có quen biết.”
“Không cần quen biết.” Trì Tụng nghiêm túc nói: “Công ty tổ chức tấu hội hôm nay, Diệp tổng có cổ phần, cậu là trợ lý của Diệp tổng, cậu nói chuyện sao bọn họ dám không nghe theo, không tin cậu có thể thử xem.”
“Tôi không thử.” Khâu Hàn mỉm cười đứng dậy nói: “Nếu không có chuyện gì khác, tôi đi về trước.”
“Chờ một chút, tôi có cái này cho cậu.” Trì Tụng đứng lên, lấy ra một phong thư nhét vào trong tay Khâu Hàn nói: “Một chút tâm ý, cậu không được cự tuyệt, bằng không là không nể mặt tôi.”
“Này…….” Khâu Hàn còn chưa kịp cự tuyệt đã bị Trì Tụng đẩy ra ngoài.

“Được rồi, tôi biết trợ lý các người đều rất vội, cậu đi nhanh đi, tôi không tiễn cậu.” Trì Tụng đẩy Khâu Hàn ra ngoài cửa, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.

Khâu Hàn nhìn phong thư trong tay, nhướng mày, sau đó bước nhanh bấm thang máy đi xuống lầu.

Lên xe, Khâu Hàn đem hai tấm chi phiếu nhìn một chút, hai tấm này mà cộng lại, cũng đủ một năm tiền lương của cậu.

Khâu Hàn nghĩ thầm, những người này cư nhiên dám đưa chi phiếu.

Hơn nữa còn là đối với trợ lý lần đầu gặp mặt, hai người này ra tay thật đúng là rất hào phóng, người hào phóng như vậy, còn cần được giúp đỡ sao? Khâu Hàn có chút khó hiểu.

Hôm nay Khâu Hàn tuy rằng chỉ nhìn thấy hai người này một lần, nhưng cũng không có hiểu lý do mà họ được đối đãi đặc thù là gì, hai người kia lớn lên cũng không giống Hứa Vân Kỳ, điểm duy nhất giống nhau, đại khái chính là đàn dương cầm rất tốt, trước kia Hứa Vân Kỳ tham gia thi đấu dương cầm còn lấy được giải thưởng, nhưng mà trong học viện âm nhạc người biết đàn dương cầm rất nhiều, vì sao phải cố tình tuyển hai người bọn họ?

Sau khi Khâu Hàn trở lại công ty, Lý Nham chạy lại hỏi: “Thế nào, bọn họ không có làm khó dễ cậu đi?”
“Không chỉ không làm tôi khó xử, còn cho tôi chỗ tốt.” Khâu Hàn lấy ra hai tấm chi phiếu nói.

“Cậu nhận lấy?!” Lý Nham kinh ngạc nói.

“Không thể nhận sao?” Khâu Hàn nghi hoặc nói: “Hai người bọn họ một hai phải đưa cho tôi.” ????
Lý Nham biểu tình nghiêm túc nói: “Cậu cầm của bọn họ, bọn họ khẳng định là sẽ tìm cậu nhờ vả, dù không nhờ vả, cũng sẽ hỏi thăm việc của Diệp tổng, lỡ bị Diệp tổng biết, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
“Phải không?” Khâu Hàn tò mò hỏi: “Hậu quả gì? Có trợ lý khác đã chạy vào vết xe đổ sao?”
“Từ bí thư đến trợ lý, đều bị bọn họ dùng đủ loại phương thức thu mua.” Lý Nham nói: “Nhưng không ai có lá gan nhận, cậu vẫn là người đầu tiên dám nhận, cậu chẳng lẽ không có nghe nói qua một ít lời đồn đãi đáng sợ về Diệp tổng sao?”
Khâu Hàn nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Tôi đúng là có chút sợ y, nếu như vậy, tôi đây tìm cơ hội trả lại cho bọn họ vậy.”
Lý Nham thở dài, đồng tình nhìn Khâu Hàn nói: “Nhận lấy thì dễ, còn muốn trả về thì khó.

Bọn họ thấy cậu mới tới, cho nên mới nắm lấy cơ hội thử một lần, chỉ sợ bọn họ cũng không nghĩ tới lại có thể thành công, hiện tại khẳng định đang ngầm vui vẻ.”.