"Chú muốn mở quán sao?" Khâu Hàn một bên thưởng thức tranh một bên hỏi.
Diệp Huyên Thành trả lời: "Không phải, mấy thứ này đều chú mua về cất."
"Thì ra là chú còn có hứng thú với mấy thứ này sao?" Khâu Hàn cảm thán nói: "Mấy cái này mà trưng bày, khẳng định sẽ thu hút rất nhiều người đến xem."
"Từ trước tới nay, hứng thú của chú đối với mấy cái này đều rất bình thường," Diệp Huyên Thành nhìn Khâu Hàn nói: "Kỳ thật, nhạc cổ điển hay mấy thứ khác, chú cũng chỉ là tùy tiện nghe một chút, không thật sự thích."
"Vậy chú cất mấy cái này để làm gì ạ?" Khâu Hàn tò mò hỏi.
"Còn không phải bởi vì em thích sao?" Diệp Huyên Thành dùng ngữ khí đương nhiên nói: "Bởi vì em thích, cho nên chú đã tìm kiếm sưu tầm nhiều năm."
Khâu Hàn sửng sốt một chút, sau đó có chút ngượng ngùng nói: "Đó đều là chuyện trước kia."
"Chú là nghĩ......" Diệp Huyên Thành nhìn vài thứ kia nói: "Lỡ như em nhớ lại chuyện trước kia thì sao, lỡ như em lại hứng thú với mấy thứ này thì sao? Cho nên chú sẽ chuẩn bị hết cho em, chỉ cần em cảm thấy thích, dù có bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề."
Trong lòng Khâu Hàn vô cùng cảm động, cậu ôm lấy eo Diệp Huyên Thành nói: "Em rất thích." Cậu vừa thích vừa cảm động, đây đều là tâm ý của Diệp Huyên Thành dành cho cậu đó huhu.
Hứa Vân Kỳ đứng ở phía sau các trợ lý khác, nghe được cuộc nói chuyện của hai người, gã không tự chủ được cầm quyền, từ khi gã học đại học đã được Diệp lão gia tử giúp đỡ, sau đó vẫn luôn được bồi dưỡng dựa theo sở thích của Diệp Huyên Thành, sau khi gã gặp qua Diệp Huyên Thành vài lần, cũng đối Diệp Huyên Thành sinh ra lòng ái mộ, vì thế luôn nỗ lực học tập, tuy rằng trong lòng gã hiểu rất rõ mình cùng Diệp Huyên Thành không có hy vọng, nhưng khi gã biết công sức bao năm của mình kỳ thật là dựa theo sở thích của Khâu Hàn, trong lòng vẫn chịu đả kích, cảm thấy cuộc đời của mình thật là đáng buồn cười và châm chọc.
Diệp Huyên Thành nắm tay Khâu Hàn đi vào bên trong, nói cho Khâu Hàn: "Chú đã thành lập một cái quỹ hội từ thiện, gọi là Hàn Mộng Quỹ, chuyên môn dùng để giúp đỡ những người có thiên phú nghệ thuật, về sau quỹ hội này liền giao cho em quản lý nhé."
"Dạ được." Khâu Hàn mỉm cười đáp.
Một tháng sau, Khâu Hàn đi đến công ty tặng đồ cho Diệp Huyên Thành.
Ra khỏi thang máy, Khâu Hàn đi về hướng văn phòng Diệp Huyên Thành, từ xa cậu nhìn thấy bí thư cùng các trợ lý đứng trước cửa văn phòng không biết đang vây xem cái gì.
Trong lòng Khâu Hàn rất tò mò, nhanh hơn bước chân đi qua, cậu mới vừa đi tới cửa, liền nhìn thấy Trương Đồng bị mấy người mặc đồ cảnh sát mang đi. Tuy rằng Trương Đồng cúi đầu nhưng Khâu Hàn vẫn thấy được sắc mặt hắn đang rất khó coi, trong đó có một cảnh sát ôm một cái thùng giấy, bên trong để rất nhiều văn kiện.
Khâu Hàn nhìn thoáng qua Trần Khải Dương, thấy Trần Khải Dương xoay người về văn phòng, cậu cũng lập tức đi theo.
Khâu Hàn đóng cửa lại, nhìn Trần Khải Dương hỏi: "Sao lại thế này? Trương Đồng hắn bị làm sao vậy?"
"Trương Đồng tiết lộ cùng bán đứng nội dung cơ mật của công ty, tiến hành giao dịch tiền tài cùng người khác, đã bị Diệp tổng nắm được chứng cứ, bảo luật sư khởi tố hắn." Trần Khải Dương trả lời nói.
"Rất nghiêm trọng sao?" Khâu Hàn lại hỏi.
"Phỏng chừng sẽ bị phán ngồi tù mấy năm." Trần Khải Dương nói: "Dù sao cũng là hắn tự tìm lấy, cư nhiên dám ở dưới mí mắt của Diệp tổng làm loại chuyện này, Diệp tổng quyết định muốn truy cứu, xem như là hắn tự làm tự chịu."
"Bị phán mấy năm...... Nghiêm trọng như vậy sao?" Khâu Hàn có chút không nghĩ ra: "Sao hắn có lá gan lớn như vậy nhỉ?"
"Đương nhiên là bởi vì hắn có chỗ dựa ở sau lưng."
"Ai?" Khâu Hàn mới vừa hỏi xong cũng tự mình nghĩ ra: "Là Diệp chủ tịch đi?"
Trần Khải Dương trầm mặc nhìn Khâu Hàn, không nói gì.
Khâu Hàn đột nhiên nghĩ tới một việc, nhìn Trần Khải Dương nói: "Lúc trước tôi có nhờ anh mỗi ngày đều chia sẻ lịch trình của chú ấy, anh cũng không có cự tuyệt liền gửi cho tôi, kia nếu đổi lại là người khác, anh có làm như vậy không?"
"Tôi làm bất cứ việc gì đều phải được Diệp tổng tự mình cho phép." Trần Khải Dương không chút chột dạ nào nhìn thẳng Khâu Hàn.
Đối với câu trả lời của Trần Khải Dương, Khâu Hàn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, cậu gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Khâu Hàn đi vào văn phòng Diệp Huyên Thành, đặt đồ ở trên bàn làm việc, sau đó ngồi đối diện y nói: "Chú, vừa rồi em nhìn thấy Trương Đồng bị mang đi, người đứng sau lưng hắn thật sự là Diệp gia gia sao?"
"Trừ bỏ ông ấy, còn ai có thể cho Trương Đồng lá gan lớn làm ra những việc như vậy." Diệp Huyên Thành nhìn mắt Khâu Hàn nói.
"Hiện tại chứng cứ của Trương Đồng đã bị chú nắm giữ, Diệp gia gia sẽ nghĩ cách bảo vệ hắn hả?" Khâu Hàn tò mò hỏi.
"Ông ta làm như vậy bất quá là vì không muốn liên lụy đến con trai ông ta, lần này khẳng định ông ta sẽ bỏ xe bảo soái, Trương Đồng đối với ông ta mà nói đã không còn giá trị nữa."
"Diệp bá bá cũng tham dự sao?" Khâu Hàn chống cằm, người này một khi đã bất công thì việc gì cũng đều làm ra được, thì ra không chỉ Hứa Vân Kỳ mà Trương Đồng cũng là người Diệp lão gia tử sắp xếp, bởi cậu mới nghĩ Trương Đồng làm sao dám ở trước mặt cậu kiêu ngạo như vậy, thì ra là ỷ vào có Diệp lão gia tử chống lưng cho đây mà.
Nghĩ đến Hứa Vân Kỳ, Khâu Hàn lại đột nhiên nhớ tới, hình như mình đã hơn mười ngày chưa gặp gã, giống như là gã đột nhiên biến mất vậy.
Khâu Hàn đang chuẩn bị muốn hỏi Diệp Huyên Thành, đột nhiên một trận buồn nôn nổi lên, cậu theo bản năng dùng tay che miệng, thiếu chút nữa phun ra.
Diệp Huyên Thành lập tức nhìn về phía Khâu Hàn hỏi: "Làm sao vậy?"
"Dạ dày có chút không thoải mái." Khâu Hàn xoa ngực nói.
"Hôm nay, em ăn gì?" Diệp Huyên Thành buông văn kiện trong tay xuống, chuyên chú nhìn Khâu Hàn.
"Em còn chưa có ăn cái gì hết ớ." Khâu Hàn nói: "Mấy ngày nay em không có tâm trạng ăn uống gì cả."
Diệp Huyên Thành đứng dậy nói: "Đi thôi."
"Đi đâu?" Khâu Hàn nghi hoặc nhìn y.
"Đi bệnh viện." Diệp Huyên Thành vòng qua bàn làm việc, nắm tay Khâu Hàn đi ra ngoài.
- ---------------------------------------------