Diệp Huyên Thành đổ ly trà ra, đút cậu uống xong liền hôn hôn giữa mày cậu.
Khâu Hàn nhìn mặt Diệp Huyên Thành, cậu cảm thấy mình thật may mắn khi nhớ ra mọi chuyện, may mắn một đời này, mọi thứ đều còn kịp.
Khâu Hàn cuối cùng cũng khôi phục bình thường trở lại, không chỉ đã hoàn toàn thanh tỉnh, lại còn nhớ ra rất nhiều chuyện ở kiếp trước. Nhớ tới kiếp trước, Diệp Huyên Thành vì bảo vệ cậu mà chết, trong lòng Khâu Hàn nghĩ mà sợ, vì thế trở nên vô cùng dính người.
Buổi sáng, Diệp Huyên Thành muốn ra cửa đi làm nhưng Khâu Hàn quấn lấy y không muốn buông tay, liên tục nói với y: “Mặc kệ muốn đi chỗ nào, chú nhất định hông được tự mình lái xe, chú phải tìm tài xế thật giỏi chở chú đi có biết hông, nhất định phải là người có kỹ thuật lái xe đặc biệt đặc biệt tốt á.”
“Biết rồi mà.” Diệp Huyên Thành hôn hôn khóe miệng cùng gương mặt cậu.
“Nhất định không thể tự mình lái xe, mặc kệ là hôm nay hay là về sau, mặc kệ tình huống như thế nào, đều không được tự mình lái, chú phải mang theo thật nhiều bảo vệ…….”
Diệp Huyên Thành ngăn miệng Khâu Hàn lại, ôm hôn cậu một trận đã đời mới khiến tay Khâu Hàn đang ôm y mềm xuống, vô lực nhìn y.
Diệp Huyên Thành rời giường, thay xong quần áo lại về tới mép giường hôn hôn Khâu Hàn.
“Hôm nay em muốn tới tửu phường nhìn thử.” Khâu Hàn nhỏ giọng mà nói.
“Nghỉ ngơi thêm hai ngày nhé, chờ hai ngày nữa chú đi cùng em.” Tay Diệp Huyên Thành sờ vào áo ngủ của Khâu Hàn: “Trong khoảng thời gian này em gầy không ít rồi nhé, trước tiên chăm sóc mình cho béo khỏe béo đẹp rồi mới suy xét công việc sau, được không?.”
Khâu Hàn bị y sờ có chút ngứa, ở trong chăn vặn vẹo vài cái: “Biết gòi mà, chú đi làm đi, em sẽ ở nhà nghỉ ngơi mà."
Diệp Huyên Thành lại cúi đầu dùng sức hôn lên miệng Khâu Hàn một cái, mới đứng dậy rời đi.
Khâu Hàn nằm một thời gian lâu như vậy, thật sự không muốn tiếp tục nằm nữa, cậu nhắn tin cho Cố Dương, hỏi anh có thời gian không, hẹn anh tới Diệp gia nói chuyện phiếm.
Sau khi Khâu Hàn trở về Diệp gia, Cố Dương tuy rằng không giống như khi ở bệnh viện mỗi ngày đều tới xem cậu, nhưng cũng cách hai ba ngày tới Diệp gia xem cậu, nhận được tin nhắn của Khâu Hàn, anh thật sự rất kinh ngạc lại vui vẻ, lập tức chạy tới Diệp gia.
Khâu Hàn ở phòng làm việc chờ Cố Dương, Cố Dương vừa tới, vẻ mặt mới lạ đánh giá phòng làm việc Khâu Hàn nói: “Đây là phòng làm việc của cậu hả? Thoạt nhìn không tệ nha, ngày thường cậu ủ rượu ở đâu?”
“Ở nơi đó.” Khâu Hàn chỉ chỉ cánh cửa bên phải nói: “Thiết bị gì đó đều đầy đủ hết.”
Cố Dương ngồi xuống đối diện Khâu Hàn, nhìn mặt Khâu Hàn nói: “Cuối cùng cậu cũng khỏe lại rồi, làm tớ lo lắng gần chết.”
Khâu Hàn mỉm cười nói: “Thời điểm tớ ở bệnh viện, cảm ơn cậu mỗi ngày đều tới xem tớ, mỗi ngày đều tới nói chuyện cùng tớ nhé.”
“Tớ nói chuyện với cậu, cậu đều nghe thấy được sao?” Cố Dương tò mò hỏi.
“Nghe thấy được.” Khâu Hàn gật đầu.
“Hiện tại cậu khỏe rồi, thất vọng nhất chỉ sợ là đám người ở Lâm gia.” Cố Dương tức giận nói: “Tớ thật không nghĩ ra, sao bọn họ có thể làm như vậy, cậu làm gì có lỗi với họ sao mà bọn họ phải hận cậu đến nỗi như vậy? Dù là đối với một người xa lạ, cũng không nên nói ra những lời như hy vọng cậu vĩnh viễn đều đừng tỉnh lại đi? Tớ thật không hiểu nỗi, trong đầu bọn họ đến tột cùng là có thứ gì? Lâm Dật Cẩm có phải hay không chơi bùa ngãi gì mấy người đó rồi chứ?”
Nghe Cố Dương nói, đầu óc Khâu Hàn liền đột nhiên nhớ tới cái gì đó, đang lúc cậu muốn nghiêm túc nhớ lại, thì bị tiếng đập cửa đột nhiên vang lên đánh gãy.
“Tớ đi mở đi.” Cố Dương chuẩn bị đứng lên.
“Không cần, tớ đi là được.” Khâu Hàn đứng dậy.
Mở cửa ra, Khâu Hàn nhìn Hứa Vân Kỳ đang đứng ở ngoài cửa hỏi: “Có việc gì sao?”
Hứa Vân Kỳ bưng một mâm đựng trái cây rất lớn, mỉm cười nói: “Tôi nghe nói bạn cậu tới, tôi liền đi cắt chút trái cây cho các cậu ăn.”
Khâu Hàn nhìn thoáng qua mâm đựng trái cây, duỗi tay muốn nhận mâm rồi nói: “Cảm ơn.”
Nhưng Hứa Vân Kỳ lại bưng mâm đựng trái cây né tránh tay Khâu Hàn: “Cái này rất nặng, cậu vừa mới khỏe lên, cơ thể khẳng định còn rất suy yếu, tôi bưng vào cho.”
Khâu Hàn chậm rãi thu tay lại, trầm mặc nhìn Hứa Vân Kỳ trong chốc lát nói: “Hứa Vân Kỳ, thời điểm ở nước ngoài, anh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt tôi cùng chú, sau đó lại theo chú về nước vào Diệp gia ở, mục tiêu của anh kỳ thật không phải chú ấy mà là Khâu gia sáu phương đi?”
Hứa Vân Kỳ ngây ngẩn cả người, giả vờ làm bộ dáng nghe không hiểu Khâu Hàn đang nói gì đó: “Cái gì mục tiêu…… Cái gì Khâu gia sáu phương?”
Mặt Khâu Hàn lạnh lùng nhìn gã, sau đó giả cười nói: “Không có gì, nghe không hiểu thì thôi.”
Ở Khâu Hàn muốn đóng cửa lại, Hứa Vân Kỳ ra tiếng ngăn cản nói: “Chờ một chút! 1Vừa rồi ý cậu là nói tôi muốn ăn trộm Khâu gia sáu phương sao? Vì sao cậu lại nghĩ như vậy chứ, tôi sao có thể làm loại chuyện này?” Mặt Hứa Vân Kỳ đầy vẻ bị oan uổng ủy khuất.
Khâu Hàn mắt lạnh nhìn gã nói: “Anh không muốn thừa nhận, cũng không có sao, nếu anh muốn chứng minh anh thật sự không nghĩ như vậy, thì về sau mời anh bảo trì khoảng cách với tôi, đừng tìm mọi cách lôi kéo làm quen.”
Khâu Hàn nói xong liền đóng cửa lại, Hứa Vân Kỳ đứng ở ngoài cửa, sắc mặt dần dần âm trầm xuống, trong ánh mắt cũng tràn đầy âm u.
Cố Dương nhìn về phía Khâu Hàn, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“Hứa Vân Kỳ mời chúng ta ăn trái cây.” Khâu Hàn ngồi xuống nói: “Tớ cảm thấy người này không đơn giản, tớ cũng có thể nhìn ra được, gã thích chú Tư, cho nên lúc trước tớ vẫn luôn cho rằng mục tiêu của gã là chú Tư, nhưng vừa rồi tớ đột nhiên nghĩ đến, lần này mục đích chân chính về nước của gã rất có thể là Khâu gia sáu phương.”
- --------------------------------------