Thiếu Gia, Cậu Coi Chừng

Chương 22: Gặp nạn lần thứ nhất




Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. Bi kịch của Bối Y chính thức bắt đầu. Ngày hôm sau, Bối Y đến lớp thì thấy ba tên thiếu gia ấy đã có mặt. Cô bất ngờ khi nhìn thấy chỗ ngồi của mình bị đổi. Lâm thiếu gia ngồi ngay bàn cuối lớp chỗ cô thường ngồi, thấy Bối Y, Ngạn Tước nhướng cặp mắt lười nhác của mình lên nói:

- Bắt đầu từ hôm nay chỗ ngồi của cô là ở trước mặt tôi. Tôi ngồi ngay bàn của cô. Nghe nói cô là học sinh giỏi nhất của trường đúng không! Vậy thì từ nay nhờ cô chỉ dẫn tôi học hành rồi. 

Bối Y không nói gì, cô từng bước đi về phía bàn xem xét một lượt coi hắn có xé quyển sách nào của cô nữa không? Nhìn thấy vẫn còn nguyên dạng, cô treo balo mình bên cạnh bàn xong ngồi xuống. Vừa ngồi xuống thì nghe "RẮC" một tiếng, không kịp chống đỡ, mặt Bối Y va vào cạnh bàn, trên trán xuất hiện vết xước, cả người cô bị ngã xuống đất. Tiểu Trang và Mộc Thảo vội đỡ cô đứng lên. Lâm Ngạn Tước cùng hai vị thiếu gia kia cười to lên trước việc cô ngã xuống đất. Tên ác ma nào đó nói:

- Chậc! chậc! Chắc là đau lắm phải không? Lần sau nhớ cẩn thận lại nhé. À! Áo quần của cô bị dơ rồi, để tôi giúp cô làm sạch nó vậy.

Vừa dứt lời thì một đống bột trắng bay vào cô. Hai người bạn của cô không tránh kịp nên cũng bị dính luôn bột trắng. Lúc này thì mọi người cũng đến lớp đủ, những thiếu gia, tiểu thư kia nhìn cô bị như thế thì cười phá lên. Thỏa mãn trước sự chọc phá của hắn. Vừa đau, vừa tức giận nhưng Bối Y cố gắng kiềm nén. Cô nói với Tiểu Trang:

-Đi! Mình lên phòng y tế một chút. Các cậu thay đồ rồi ở lại lớp chuẩn bị vô học đi.

- Vậy sao được. Chân cậu bị thương nữa kìa. Hay để mình dìu cậu lên phòng y tế đi. Tiểu Thảo, cậu đi lấy bộ đồng phục khác cho Bối Y nha.

- Ừ! Mộc Thảo vội chạy ra khỏi lớp để lấy đồng phục. Vân Trang thì dìu Bối Y lên phòng y tế. Ba đứa cô cùng ra khỏi lớp, những người còn lại cũng lục đục đến chỗ ngồi của mình. Ba vị thiếu gia thì cùng đập tay chúc mừng xong trở lại chỗ ngồi.

Lên phòng y tế, cô Quân cũng bất ngờ khi gặp Bối Y và Tiểu Trang. Không nói gì nhiều, cô lấy băng, thuốc sát trùng đến rửa vết thương cho Bối Y. Vừa rửa cô vừa hỏi nguyên nhân. Vân Trang ở một bên tường thuật lại mọi chuyện. Cô Quân lắc đầu nói:

- Xem ra các em đụng phải nhân vật đáng gờm rồi. Từ nay về sau nhớ cẩn thận một chút, tránh được cái gì thì tránh, nhẫn được gì thì nhẫn, tốt nhất đừng nên động vào Lâm thiếu gia. Cậu ấy không phải dạng vừa đâu.

Tiểu Trang: - Hứ! Dù có là con quan lớn thì sao, ức hiếp thường dân như vậy cũng là quá đáng. Cậu ta rốt cuộc đến đây để học hay để phá hoại vậy. Em sẽ không thể để chuyện này tiếp tục xảy ra được. Bối Y đã yếu như thế này còn gặp cậu ta phá hoại nữa.

- Suỵt! Em nói nhỏ thôi. Đừng tức giận quá mà mất khôn, rước họa vào thân.

- Cô nói đúng đó Tiểu Trang. Để đối phó với tên này chúng ta phải cẩn thận từng chút. Đừng làm bậy. Bối Y nói xong, vừa lúc Mộc Thảo đem đồ lên cho ba đứa cùng thay. Hết tiết một, ba đứa cùng quay trở lại lớp. Do gặp chuyện nên cô đã gọi điện báo với cô chủ nhiệm một tiếng. Cô Triệu nghe xong dặn dò Y Y cẩn thận hơn nữa, rồi cô nhờ bộ phận quản lý vật chất lên phòng thay bàn học cho Y Y. 

Từ khi có Lâm Ngạn Tước đến trường, trong và ngoài trường đều không yên ổn. Có những lúc phóng viên đứng dày đặc ở sân trường để lấy tin tức về ba cậu ấm của ba nhà Bộ trưởng. Các tiểu thư trong trường thì đi học đều trang điểm thật lộng lẫy để may mắn mình được một trong ba cậu ấm ấy để ý. Nhân đó móc nối quan hệ để nâng đỡ gia đình mình. Hầu như ngày nào cũng có quà gửi đến lớp 10A1 để biếu cho Lâm đại thiếu gia, Hàn đại thiếu gia, Vương đại thiếu gia. Thậm chí lớp Bối Y, các vị tiểu thư đó cũng thay đổi, ai đến lớp cũng tỏ vẻ mình là người ham học, trang điểm xinh đẹp, tặng quà mốc nối quan hệ. Các bạn nam khác thì nghe lời răm rắp, Lâm đại thiếu gia sai bảo làm gì, họ đều làm hết mình.

Còn hai tuần nữa là bắt đầu kỳ thi giữa kỳ, vừa học bài trên lớp, vừa phải đi làm. Mỗi ngày đến lớp là thảm họa của Bối Y, có khi vừa đến cửa lớp thì cô bị một chậu nước dội xuống; lúc học thể dục thì cô luôn bị ba vị thiếu gia kia đùa bỡn, tranh cầu, bóng của ba đứa bọn cô; có khi thì hắn lấy sách học của cô, tập học của cô xem rồi không trả. Chỉ có khi lên thư viện đọc sách thì cô không bị Lâm đại thiếu gia phá hoại. Lúc ở căn tin thì cô cùng với hai người bạn, anh Minh ăn chung một bàn. Ba vị thiếu gia kia cũng đến ăn cùng. Lâm Ngạn Tước kéo ghế ngồi đối diện với cô, khi ăn thì hắn châm chọc cô ăn như heo, lấy thức ăn của cô ăn thậm chí có khi lấy cả mâm cơm của cô ăn luôn rồi nói:

- Không ngờ, một người như cô lại ăn giống như heo thế này. Chả trách nhìn cô béo nha. Những người bên cạnh cô cũng thế. Chỉ có heo mới ăn chung cả đám như thế, mập như nhau. Bên cạnh cô là ai thế này? Bạn trai cô à. Hình như ở trường có luật là không được yêu đương khi còn học ở Hán Vũ. Bối Y cô vi phạm luật mà không bị đuổi học sao?..... Anh Minh ngồi bên cạnh giận đến run người. Ngồi bên cạnh, Bối Y nhận ra sự thay đổi bất thường của anh Minh. Cô cầm tay, đè nén lại; Vân Trang cũng giữ một bên, không cho anh mình phạm lỗi.

- Sao nào? Muốn đánh nhau sao? Bổn thiếu gia sẽ không ngại đâu. Ka ka ka...

Bối Y nhìn thẳng vào mặt của hắn nói:

- Lâm đại thiếu gia. Người mà cậu muốn phá hoại là tôi không phải bọn họ. Cậu muốn nói gì thì cứ nhắm ngay mặt tôi mà nói, không cần phải nói xiên nói vẹo coi chừng bị gãy xương sống mất. Thường thì những người nói không ngay cũng bị ảnh hưởng đến xương quai hàm rồi từ đó xuống tới xương sống luôn. Vừa đứng lên chuẩn bị đi, Bối Y quay lại nói tiếp:

- Đúng rồi! Mâm cơm này của tôi chưa có tính tiền mà tôi chưa kịp ăn nó đã vô bụng của cậu rồi. Chẳng phải cậu nói chỉ có heo mới ăn như thế sao? Thế nhưng cậu chính là đang ăn mâm cơm của tôi chẳng khác nào cậu cũng nói bản thân mình là heo. Lần sau nếu Lâm thiếu gia muốn ăn nữa thì vui lòng trả tiền trước, tôi gọi món cho thiếu gia. Ở đây cũng có quy định là nếu ai không ăn hết phần cơm của mình sẽ phải đóng tiền phần cơm cộng thêm tiền phạt vì để thức ăn dư thừa. Tôi nghĩ nhà cậu giàu như thế nên chắc không cần phải tiếc mấy đồng tiền cơm đâu hỉ. Huống chi có camera quay lại, cậu cũng không thể phạm luật được đúng không. Ở đây không có khái niệm con quan lớn nằm ngoài luật lệ của trường. Lần sau nhớ ăn hết cơm và trả tiền đúng nha "LÂM ĐẠI THIẾU GIA". Bối Y nhấn mạnh những chữ cuối cùng.

Bối Y bỏ đi, anh Minh, Trang và Thảo cũng đứng lên theo sau cô. Bỏ lại tên thiếu gia nào đó tức đến tím mặt. Hai vị thiếu gia kia, bạn của hắn thì nín cười đến nỗi đỏ hết cả mặt. Mọi người trong căn tin đều nhìn Bối Y bằng một cặp mắt vô cùng ngạc nhiên. Vì lần đầu tiên có người chửi xéo Lâm đại thiếu gia thật là có bản lĩnh.

Chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ. Bối Y cùng bạn của mình đều tích cực ôn bài. Đến lớp dù gặp những khó khăn, sách vở của Bối Y đều bị tên ác ma đó lấy không bao giờ trả. Cuối cùng, cô quyết định không thèm chép bài giảng nữa mà ngồi tập trung lắng nghe thầy cô nói. Về nhà Bối Y bắt đầu ghi lại những ý cần phải ghi nhớ. Thấy cô không thèm chép bài, Ngạn Tước tưởng rằng cô sẽ bỏ cuộc, hắn ngồi phía sau luôn gác chân lên ghế ngồi của cô; sai một vài người ngáng chân Bối Y khi cô phát tài liệu thầy cô giao cho mọi người. Tuy Tiểu Trang làm lớp trưởng nhưng đa số thầy cô đều đến lớp gọi tên Bối Y khi giao việc hoặc phát biểu. Một lần không chú ý, Bối Y bất ngờ bị Diệp Tiểu Vân ngáng chân, khiến cô sắp té, may mà cô vịn tay ở bàn học của cô ta lại. Vài lần sau, biết được ý đồ của hắn cô luôn chú ý  khi đi đứng và một lần đạp lên chân hắn một phát thật mạnh. Hắn tức giận trợn mắt nhìn cô, Bối Y chỉ nhìn và tỏ vẻ không phải mình làm. 

Ngày thi cuối cùng cũng đến, sắp xếp chỗ ngồi theo số báo danh. Bối Y cùng Mộc Thảo ngồi ngang nhau. Không biết sắp xếp sao nhưng tính ra thì Bối Y ngồi ngay trung tâm, sau cô là tên Lâm thiếu gia ác ma, bàn trên bên trái là Hàn thiếu gia, đến Vân Trang ngồi trên cô, Vương thiếu gia thì ngồi bàn trên bên phải. Ngang bên phải là Diệp tiểu thư. Nhìn xung quanh như thế, Bối Y có cảm giác không bình thường. Tiếng chuông reo phát đề và bắt đầu tính giờ làm bài. Cầm cái đề trên tay, đọc một lượt cảm thấy nó cũng không quá khó, Tiểu Trang và Tiểu Thảo lần này chắc chắn sẽ làm được điểm tốt, vì đây là những câu mà cô đã ôn cho hai người. Hai vị thiếu gia kia thì cũng bắt đầu làm bài. Nhìn sang Diệp tiểu thư thì thấy cô ta ngồi vuốt tóc, cắn bút. Bối Y thong thả cầm cây bút lên, cô bắt đầu làm phần thi của mình. Đang làm bài chăm chú thì tên thiếu gia nào đó gác chân lên ghế của cô tiếp tục. Bối Y không hiểu tại sao mà hắn ta vẫn cứ tật cũ không bỏ được như thế, cũng không ảnh hưởng gì, cô tiếp tục làm bài của mình. Nửa tiếng sau, Bối Y ngừng tay một chút, môn thi đầu tiên này là bài viết văn, cái đề không khó nhưng rất dài, vô tình xoa bóp tay của mình Bối Y thấy Diệp Tiểu Vân mở tài liệu ra chép cô liền quay mặt xuống bài làm của mình. Tốt nhất là không thấy gì cả, cô liền cầm cây bút lên tiếp tục viết. Một lúc sau vị giám thị đi xuống, tịch thu bản tài liệu của Diệp tiểu thư, đánh dấu loại khỏi bài thi. Cả lớp lúc này xôn xao một chút, thừa lúc mọi người không để ý, Lâm Ngạn Tước giựt lấy bài làm của cô giấu dưới tờ giấy của hắn. Bất ngờ cô tính la lên thì hắn nói:

- Nếu cô dám la lên thì xác định cô sẽ ngay lập tức biến mất khỏi trường này.

Không thể nói được gì, Bối Y đành ngậm miệng, may là cô đã sang tờ thứ hai, cô tiếp tục làm bài của mình, trong lòng thầm cầu nguyện thầy giám thị đừng đi xuống nữa. Nếu không tội cho người khác chép bài của mình cũng sẽ bị đánh dấu loại khỏi bài thi. 

Ngạn Tước khi lấy bài thi của cô, điều đầu tiên là hắn bất ngờ khi nhìn thấy từng ý phân tích rõ ràng của cô như thế này, trong thời gian ngắn mà cô làm gần xong một nửa bài thi, dù cho cô bị hắn lấy hết sách vở, dường như những gì thầy cô giảng dạy đều được ghi nhớ trong đầu cô ta rất kĩ. Còn phần chữ viết thì hắn vốn biết chữ của cô rất đẹp. Có lúc hắn đem vở của cô về nhà lật để xem. Nét chữ thanh thoát, nhẹ nhàng, rõ ràng, bài vở cô ghi rất cẩn thận có thể thấy được cô rất nâng niu sách vở của mình. 

Tiếng chuông reo báo hiệu sắp hết giờ làm bài thi, Bối Y thở phào nhẹ nhõm vì bài thi của mình cuối cùng cũng xong và may là thầy giám thị không đi xuống lớp một lần nào nữa. Không biết tên Lâm thiếu gia kia có chép hết bài thi của mình không, vì nếu câu chữ giống nhau sẽ bị thầy khiển trách, có khả năng sẽ bị loại bỏ bài luôn. Sắp xếp lại giấy bút, tên thiếu gia kia cuối cùng cũng trả bài thi lại cho cô. May là lần này hắn còn chút lương tâm không lấy bài của cô. Nộp bài lên cho giám thị, mọi người lần lượt ra ngoài. Bối Y hỏi thăm Trang và Thảo làm bài được không? Mọi người cùng đến căn tin ăn chút gì đó chuẩn bị cho một tiếng sau vào thi môn tiếp theo. Ba tên đại thiếu gia kia cũng đi mất. Khi đi ngang qua ba người các cô, tên Ngạn Tước nâng cặp mắt sắc bén về cô, Hàn thiếu gia thì mỉm cười với các cô, Vương Hưng cũng chào một tiếng.