Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang

Chương 94




Kết quả kiểm tra cho thấy tim của Tần Thời Luật không có bất cứ vấn đề gì.

Trên hành lang bệnh viện, Đường Dục nhìn tờ kết quả kiểm tra với dáng vẻ không tin tưởng lắm: “Chúng ta có nên đi tới bệnh viên khác kiểm tra hay không, em cảm thấy hình như khoa tim mạch của bệnh viện này không chuyên nghiệp lắm.”

Tần Thời Luật bị cậu dày vò cả buổi sáng, vừa nghe nói muốn đi bệnh viện khác kiểm tra, Tần Thời Luật hỏi cậu: “Rốt cuộc là em sợ anh chết hay là mong anh chết vậy?”

Đường Dục nhìn hắn với vẻ mặt “Anh đang nói cái gì vậy”, nói: “Đương nhiên là không muốn anh chết, anh chết thì em phải làm sao?”

Tần Thời Luật nhướng mày: “Đây là đang thổ lộ với anh sao?”

…… Đường Dục thật muốn dẫn hắn tới khoa thần kinh kiểm tra lại lần nữa.

Đường Dục có chút kháng cự với hai chữ ‘thổ lộ’ này, cậu xoay đầu tiếp tục xem kết quả kiểm tra trong tay: “Em dẫn anh tới khám bệnh, chứ không phải tới thổ lộ.”

Chữ viết của bác sĩ còn hơn quỷ vẽ bùa, Tần Thời Luật không tin cậu có thể đọc hiểu: “Phải không? Vậy lúc trước là ai đòi thủ tiết, đòi tuẫn táng theo anh, bây giờ còn sợ anh chết bỏ em lại một mình, đây không phải là thổ lộ à?”

Đường Dục không để ý tới hắn, một mình chậm rãi đi về phía trước.

Tần Thời Luật đi theo phía sau cậu: “Bảo bối, nói một câu em thích anh, anh lập tức đi theo em đến bệnh viện khác kiểm tra, được không?”

Rõ ràng chỉ là một câu nói rất dễ dàng, nhưng Đường Dục cũng không biết vì sao bản thân lại chẳng thể nói ra được, lời vừa tới miệng thì trong lòng giống như bị nghẹn thứ gì đó, khiến cậu cực kì khó chịu.

Đột nhiên, Đường Dục dừng bước chân, trong đầu vang lên một giọng nói vui vẻ…..

“Tần Thời Luật em thích anh.”

“Tần Thời Luật em rất thích anh.”

“Tần Thời Luật em thích anh nhất.”

Âm thanh vui vẻ chậm rãi biến thành tuyệt vọng…..

“Tần Thời Luật…… Em không muốn thích anh nữa.”

“Tần Thời Luật, anh ra đây nói với em là anh không thích em được không?”

“Tần Thời Luật, nếu có kiếp sau, em nhất định sẽ không nói em thích anh……”

“Đường Dục, Đường Dục!” Tiếng gọi của Tần Thời Luật giống như một lỗ hổng vô biên, như là cách cậu rất xa, thậm chí còn dần dần cách xa thêm nữa.

Đường Dục ôm ngực thở dốc.

Bác sĩ mà Tần Thời Luật gọi tới trùng hợp là người vừa nãy làm kiểm tra cho hắn, bác sĩ liếc mắt nhìn Tần Thời Luật một cái: “Rốt cuộc là trong hai người ai có bệnh tim?”

Tần Thời Luật bế Đường Dục đi về hướng phòng cấp cứu: “Không ai cả.”

Lần trước Đường Dục bị đập đầu, Tần Thời Luật đã làm hết tất cả các loại xét nghiệm cho Đường Dục, bao gồm tim, hắn chắc chắn Đường Dục có một trái tim rất khỏe mạnh.

Đường Dục nhìn hàm dưới căng chặt của Tần Thời Luật, lẩm bẩm nói: “Hình như em từng gặp anh rồi.”

Tần Thời Luật không biết cậu lại đang nói sảng cái gì: “Mất trí nhớ?”

Nước mắt Đường Dục theo khóe mắt chảy xuống, “Em đau lòng lắm.”

Bước chân Tần Thời Luật hơi ngưng lại, áp mặt vào mặt cậu: “Đừng đau lòng, anh ở đây.”

Đường Dục ôm cổ hắn, vùi mặt vào hõm cổ hắn, lẩm bẩm nói gì đó.

Tần Thời Luật nghe xong, trong lòng đột nhiên đầy cảm xúc lẫn lộn.

“Nếu em nói thích anh, anh có thể đừng rời xa em không? Nếu anh phải đi, có thể nói trước với em rằng anh không thích em được không?”

Tần Thời Luật nhớ lại lời cậu đã nói với Tiêu Sí Hành hôm đó — Tôi sẽ không thích một người không thích tôi.

Tần Thời Luật không biết vì sao lại liên tưởng đến lời Đường Dục đã nói trong giấc mơ kia, cho nên, cậu muốn nghe thấy hai chữ “Không thích” này mới có thể từ bỏ đúng không? Bởi vì cậu sẽ không thích một người không thích mình.

Tần Thời Luật đột nhiên hoảng hốt.

Trong giấc mơ kia, hắn đã không còn khả năng nói với cậu hai chữ “Không thích”, vậy Đường Dục thì sao? Không nghe được lời cậu muốn nghe, cậu sẽ làm gì? Sẽ tiếp tục cố chấp sao? Đó là ma chú, là chấp niệm của cậu sao?

“Tần Thời Luật, em muốn về nhà.”

Nhìn Tần Thời Luật ôm người xoay người đi, bác sĩ gọi theo từ phía sau: “Hai người đi đâu, không làm kiểm tra à?”

Tần Thời Luật: “Không kiểm tra nữa, chúng ta về nhà.”

Đường Dục ngủ ở trong xe, thời điểm tỉnh lại, phát hiện xe không phải đậu ở trong nhà, mà là đậu ở một bệnh viện khác, trong xe chỉ có một mình cậu, Tần Thời Luật không ở đây, bốn cửa sổ xe đều mở ra một khe nhỏ để cậu thở.

Cậu lấy điện thoại ra gọi cho Tần Thời Luật, điện thoại chỉ vang lên một tiếng đã có người tiếp, “Tỉnh rồi?”

Đường Dục sốt ruột hỏi: “Anh ở đâu?”

Tần Thời Luật: “Chờ anh hai phút, anh sắp xuống rồi.”

Chưa đến hai phút, Tần Thời Luật đã từ cổng bệnh viện đi ra, Đường Dục áp mặt vào cửa sổ xe nhìn cặp chân dài đang bước nhanh về phía mình, cậu vươn ngón tay theo khe cửa sổ, giống như mèo con vươn móng vuốt cào cào.

Tần Thời Luật nhéo nhéo ngón tay cậu: “Cẩn thận kẹt tay.”

Tần Thời Luật mở cửa xe, vuốt tóc cậu, “Còn khó chịu không?”

Đường Dục nhìn hắn lắc đầu: “Không khó chịu.”

Tần Thời Luật cúi người thò vào trong xe, nâng gáy cậu lên hôn một cái, sau đó mới đặt kết quả kiểm tra sức khoẻ vào tay Đường Dục: “Lúc nãy em ngủ, anh đã đi kiểm tra lại lần nữa, đây là kết quả.”

Đường Dục cầm tờ kết quả lật qua lật lại, “Anh không có bệnh tim sao?”

Nếu không phải cậu đã nói những lời đó trước khi ngủ, Tần Thời Luật thật sự có hơi nghi ngờ lời này của cậu có phải là đang tiếc nuối gì đó hay không, hắn nói: “Quả thật hiện tại anh không có bệnh tim, nhưng nếu em cứ tiếp tục như vậy vài lần nữa thì anh không chắc, anh sắp bị em hù chết rồi.”

Đường Dục ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó lại không nói gì cúi đầu xuống.

Cậu cúi đầu không lên tiếng, Tần Thời Luật tưởng Đường Dục lại phát bệnh, vừa muốn hỏi cậu bị làm sao vậy, liền thấy vành tai cậu phiếm hồng.

Đường Dục ngại ngùng là chuyện không thường thấy, cho dù là làm chuyện kia xong, Đường Dục cũng có thể nhẹ nhàng cảm thán một tiếng “Thoải mái”.

Nhìn vành tai cậu lặng lẽ đỏ lên, Tần Thời Luật hôn lên tai cậu một cái, “Đói bụng không?”

Đường Dục gật gật đầu: “Đói bụng.”

Tần Thời Luật: “Về nhà.”

Đường Dục nhìn hắn: “Không đi ăn cơm sao?”

Đã đến giờ ăn trưa, nhưng đến bây giờ Tần Thời Luật vẫn chưa tìm được ngọn nguồn phát tác của cậu, cũng không biết là cậu thật sự ổn hay là cố ý không nói ra.

Tần Thời Luật không muốn nhắc nhở, nhưng cũng không thể để cậu suy nghĩ lung tung, hắn nâng cằm Đường Dục lên: “Ăn chứ, về nhà ăn, ăn anh trước rồi ăn cơm.”

Đường Dục: “……”

Cậu thật sự đói bụng mà.

Bữa trưa kéo dài đến tận chiều rồi biến thành bữa tối, giữa chừng Lê Thành không biết tốt xấu gọi tới rất nhiều lần.

Gần đây, số lần ông chủ bỏ bê công việc càng ngày càng nhiều, hắn sợ cứ tiếp tục như vậy thì vị trí tổng tài của công ty sẽ phải đổi người, Tần tổng của bọn họ là điển hình của mê sắc, thích mỹ nhân không thích giang sơn.

Sau khi ăn xong, điện thoại của Tần Thời Luật lại vang lên lần nữa, Đường Dục quay đầu vào phòng tắm, trước khi đóng cửa còn hùng hổ nói: “Cái điện thoại chết tiệt, cứ reo mãi.”

*****

Thứ sáu, Đường Dục nhận được điện thoại của Tần Thời An, nói kết quả thi của bọn họ đã có, nghe giọng điệu của Tần Thời An, Đường Dục còn tưởng cậu ta thi được hạng nhất, sau khi nhìn thấy bảng điểm của bọn họ, Đường Dục lướt đến tờ cuối cùng mới thấy tên của Tần Thời An.

Hạng năm đếm ngược, Uông Tề thì hạng sáu đếm ngược, vẫn sánh vai song hành như cũ.

Đường Dục nhìn hạng năm và hạng sáu của hai nam sinh còn lại: “Các cậu thật đúng là đầu bảng và cuối bảng.”

Uông Tề đắc ý hỏi: “Chúng em có tiến bộ, anh, anh nói chuyện giữ lời không?”

Đường Dục gật đầu: “Giữ lời.”

Đường Dục không dẫn bọn họ đến quán bar mà là đặt một phòng riêng ở khách sạn, trước mặt mỗi người là một chai rượu vang đỏ, mấy đứa nhóc choai choai như bọn họ chưa từng gặp qua cảnh tượng nào như vậy?

Tần Thời An cũng muốn uống, nhưng thấy Uông Tề giống như thằng bệnh tâm thần liên tục kính rượu anh Tiểu Dục, cậu ta sợ Đường Dục uống nhiều quá, đến lúc đó chẳng phải cậu ta sẽ bị anh cả tẩn cho một trận sao? Tần Thời An nghĩ, nếu anh Tiểu Dục uống say thì cậu ta sẽ đưa người về, vì thế chỉ ngồi ở bên cạnh uống nước, mặc kệ bị Uông Tề chế giễu thế nào cậu ta cũng kiên quyết không chạm vào rượu.

Uống đến cuối cùng, đám Uông Tề đều uống đến nằm gục xuống, Tần Thời An nhìn Đường Dục vẫn bình thường không hề hấn gì: “Anh Tiểu Dục, anh vẫn ổn chứ?”

Đường Dục nhìn cậu ta một cái: “Sao cậu lại không uống? Hay là tửu lượng của cậu không tốt?”

Tần Thời An: “…… Không phải, em sợ anh uống say.”

Đường Dục không tin: “Chắc chắn là tửu lượng của cậu không tốt rồi, lần trước cậu cũng không uống.”

Không tốt thì không tốt, thà như vậy còn hơn uống quá chén rồi bị anh cả đánh gãy chân.

Đường Dục hỏi: “Nhà cậu không xảy ra chuyện gì chứ?”

Tần Thời An: “Anh nói chú ba sao?”

Đường Dục vốn cho rằng Tần Thời Luật tới gây chuyện với ông nội hắn, hoá ra là chú ba sao?

Đường Dục hỏi: “Chú ba cậu bị Tần Thời Luật đánh?”

Tần Thời An lắc đầu: “Không phải, sao anh cả có thể đánh chú ba được, là thím ba đánh chú ba, đánh đến thảm luôn.”

Tần Thời An kể lại những chuyện đã xảy ra hôm đó cho Đường Dục nghe, chú ba ngoại tình, không chỉ nuôi phụ nữ ở bên ngoài, còn có con riêng, tuổi còn lớn hơn Tần Thời Tuấn, trừ chuyện đó ra, chú ba còn đào rỗng công ty chi nhánh.

Thím ba trực tiếp suy sụp, Tần Thời Tuấn cũng không khá hơn bao nhiêu, lúc trước còn phô trương lấy ảnh chụp ra kích thích anh cả, sau chuyện đó thì cả người hắn liền ủ rũ, hắn vậy mà không phải đứa con đầu lòng của ba hắn!

Tần Thời An nói: “Gần đây thím ba đang nháo nhào đòi ly hôn với chú ba, chú ba có thể quản lí chi nhánh Đồng Dương tất cả là nhờ nhà mẹ đẻ của thím ba hỗ trợ, bây giờ thím ba muốn ly hôn, ông nội cũng muốn lấy quyền quản lí công ty về, sợ là lần này chú ba xong rồi. Còn có anh ba của em, vốn dĩ sinh hoạt cá nhân của hắn đã rất loạn, bỏ mặc Đồng Đồng rồi cùng chị ba chạy ra ngoài ai chơi đường nấy, bây giờ chú ba xảy ra chuyện, ngày tháng về sau của hắn sẽ không còn tốt nữa.”

Đường Dục kinh ngạc nói: “Chú ba của cậu ngoại tình?”

Tần Thời An nói: “Đây cũng không hẳn là ngoại tình, đều đã thành gia lập thất ở bên ngoài luôn rồi.”

Đường Dục nhíu mày: “Đây là truyền thống của nhà các cậu sao?”

Tần Thời An ngẩn ra: “Cái gì? Ba em không có!”

Đường Dục nghi ngờ nhìn cậu ta: “Sao cậu biết không có? Cậu chắc chứ?”

Tần Thời An ấp úng: “A, chuyện này……”

Đường Dục nâng ngón tay chỉ cậu ta: “Cậu do dự.”

Tần Thời An: “……”

Không phải em do dự, em là bị anh hỏi tới bối rối.

Đường Dục không vui nói: “Nhà họ Tần các cậu đều không thành thật.”

Tần Thời An không muốn đội cái nồi này: “Không liên quan đến họ Tần, đây là chuyện chú ba tự mình làm.”

Đường Dục không chấp nhận lời phản bác này: “Bác cả cậu nuôi tình nhân, chú ba cậu cũng vậy, vừa rồi cậu nói anh ba cậu cũng ra ngoài xằng bậy, loại chuyện này có thể di truyền đấy.”

Rốt cuộc Tần Thời An cũng phát hiện bí ẩn đằng sau cái chuyện di truyền này không chỉ nhắm vào chú ba và bác cả, mà còn có anh cả cậu ta!

Tần Thời An cảm thấy mình sắp chết tới nơi, vội nói: “Anh, chuyện này không di truyền, thật sự không di truyền, anh cả em chắc chắn sẽ không nuôi phụ nữ ở bên ngoài đâu, điểm này anh cứ yên tâm.”

Đường Dục híp mắt: “Tôi cũng chưa nói đến hắn, cậu vội vàng giải thích thay hắn làm gì, có phải cậu chột dạ hay không?”

Tần Thời An: “……” Đã nói là không thể để anh Tiểu Dục uống rượu mà, giờ phải nói thế nào đây?

Tần Thời An nhìn thoáng qua cái thằng vừa nãy liên tục kính rượu, hiện tại Uông Tề lại đang ngủ say như heo…… Nhấc chân đạp một phát.

Bà nội cha mày, ngủ quần què, ông đây bị mày hại chết rồi!!!

Tần Thời Luật thấy đã gần đến giờ, tới khách sạn đón Đường Dục, trên đường về nhà Tần Thời Luật phát hiện Đường Dục lạnh nhạt với mình, hỏi cậu làm sao vậy cậu cũng không nói.

Vừa về đến nhà, Tần Thời Luật liền nhận được tin nhắn nhận tội của Tần Thời An, tự thú hết tất cả những tội lỗi trong tối nay, còn thuận tiện hỏi:【Anh cả, có phải anh đã làm chuyện gì có lỗi với anh Tiểu Dục hay không, nếu không tại sao anh ấy lại nghi ngờ anh nhất định sẽ ngoại tình?】

Tần Thời Luật lười trả lời mấy lời vô nghĩa của Tần Thời An, thấp giọng mắng một câu: “Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, đồ vô dụng.”

Người Tần gia quả thực phiền chết đi được, nếu có thể, Tần Thời Luật hy vọng Đường Dục cả đời này cũng không có liên quan gì đến bọn họ.

Tần Thời Luật nhét điện thoại vào túi: “Anh lên lầu tắm.”

Đường Dục: “???”

Đường Dục nhìn Tần Thời Luật lên lầu, đầu đều sắp bốc hoả — Đây là…. ngoại tình rồi? Đúng không? Nếu không vì sao hắn biết rõ cậu không vui mà còn không dỗ cậu, còn bấm điện thoại, bấm xong thì đi tắm!!!

Đường Dục ném cái gối đang ôm trong lòng về phía cầu thang, một lát sau, cậu lén lút trở về phòng ngủ, ghé vào cửa nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm mới đi vào.

Tần Thời Luật tắm bao lâu, Đường Dục liền trừng mắt nhìn cửa phòng tắm bấy lâu, thẳng đến khi tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, cậu đột nhiên đứng lên.

Cửa phòng tắm vừa mở ra, Đường Dục liền ôm gối đầu đi ra ngoài: “Hôm nay em ngủ phòng cho khách.”

Tần Thời Luật lau tóc, bình tĩnh “Ừm” một tiếng.

Đường Dục đi tới cửa thì phát hiện Tần Thời Luật không cản cậu lại, cậu quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái — Đồ bội bạc, quả nhiên có được rồi thì không biết quý trọng nữa!

Tiếng đóng cửa đinh tai nhức óc vang lên, suýt chút nữa đóng đến bung ván cửa, Tần Thời Luật liếm răng cười cười.

Sao có thể đáng yêu như vậy nhỉ?

Đường Dục ôm gối đầu đứng ở cửa, càng nghĩ càng tức giận, cửa phía sau đột nhiên mở ra doạ cho cậu giật mình.

Cậu xoay người lùi lại hai bước, thấy Tần Thời Luật cũng cầm gối đầu đứng ở cửa.

Đường Dục không vui hỏi: “Anh làm gì?”

Tần Thời Luật lấy gối đầu cậu đang ôm rồi kẹp vào dưới cánh tay mình: “Không phải nói đêm nay muốn ngủ phòng cho khách sao?”

Đường Dục ngơ ngác: “Hả?”

Tần Thời Luật dắt tay Đường Dục: “Một mình ngủ phòng cho khách thì có ý nghĩa gì, chồng ngủ cùng em.”

Đường Dục bị Tần Thời Luật dắt đến cửa phòng cho khách mới lấy lại tinh thần, cậu rút tay ra, nói: “Em đang không vui.”

Tần Thời Luật làm bộ kinh ngạc: “A? Thì ra em đang không vui à, anh còn tưởng em có tình nhân bên ngoài nên mới muốn phân phòng ngủ với anh.”

Chậu phân không phải để đổ như vậy*!

*cố gắng đổ tội cho người khác một cách vô lý, không có căn cứ.

Đường Dục lớn tiếng phản bác, “Anh đừng có nói lung tung!”

Tần Thời Luật ôm eo cậu, trực tiếp nhấc cậu khỏi mặt đất, ôm vào trong phòng cho khách: “Bảo bối, em chỉ cho quan châu phóng hỏa, không cho dân chúng thắp đèn, anh không hiểu nổi.”

Lần đầu tiên Đường Dục bị Tần Thời Luật ôm như vậy, cậu đá đá chân: “Em không có.”

Tần Thời Luật đặt người lên giường, ném gối đầu xuống, hai tay chống ở hai bên người cậu, hôn lên cái miệng nhỏ đang kêu gào……

Đường Dục bị nụ hôn bá đạo này làm cho choáng váng, ngay cả giãy giụa cũng quên mất, Tần Thời Luật ngẩng đầu, dùng ngón tay xoa xoa khóe môi: “Uống chút rượu vào là bắt đầu chơi xấu, cái gì mà di truyền, vậy cái thói luôn thích vu khống này của em là di truyền từ ai?”

“Tần Thời An lại mách lẻo!” Đường Dục phản ứng rất nhanh, cậu phân tích từng chữ: “Em không có ‘luôn’, em chỉ vu khống anh lần này thôi.”

Tần Thời Luật cười cười: “Thừa nhận là vu khống rồi?”

Đường Dục có gì mà không dám thừa nhận, cậu chính là cố ý gây sự đấy, cậu đẩy Tần Thời Luật một cái: “Em chỉ đang nhắc nhở anh thôi, người nhà anh đều có cái thói xấu này, em sợ anh học hư.”

Tần Thời Luật bắt lấy cái tay vừa đẩy hắn, hôn lên đầu ngón tay cậu, “Trên người bảo bối nhà anh có nhiều đức tính tốt đẹp như vậy không học, anh đi học những thứ bẩn thỉu đó làm gì?”

Đường Dục cong môi.

Kỳ thật cậu biết Tần Thời Luật sẽ không học, nhưng không hiểu sao những dự cảm đó lại khiến cậu cảm thấy bất an, cậu muốn cảnh tỉnh Tần Thời Luật, nhắc nhở nếu hắn dám rời bỏ cậu thì sẽ phải trả cái giá rất cao, cậu sẽ tức giận, nhưng hiển nhiên cậu thất bại rồi, Tần Thời Luật căn bản không trúng chiêu này của cậu.

Đường Dục đạp hắn một cái: “Vậy mà vừa rồi anh còn không chịu dỗ em.”

Tần Thời Luật bắt lấy chân cậu rồi đặt lên người mình: “Không phải trên đường về em không để ý đến anh sao? Anh không được nghĩ chút biện pháp để làm hồ ly nhỏ tự mình lộ đuôi à, lộ rồi mới biết nên dỗ thế nào chứ?”

Tư thế của hai người dần dần lệch khỏi quỹ đạo của một tư thế trò chuyện bình thường, Đường Dục xoay người bò về phía trước: “Không được, bắt đầu từ ngày mai em sẽ tới Cục Văn Vật vẽ tranh, em sẽ ngồi ở đó cả ngày, trước lúc bức tranh được hoàn thành anh không được chạm vào em.”

Tên đã lên dây nhưng lại không thể bắn, sắp nghẹn chết một lão già như hắn rồi.

Tần Thời Luật bắt lấy cổ chân cậu: “Mất bao nhiêu ngày mới vẽ xong?”

Đường Dục giống như chú ngựa con hất chân sau, tứ chi chạm đất, bị Tần Thời Luật bắt lấy cái chân vừa mới đá kia, quay đầu nhìn hắn: “Cái gì mà mấy ngày? Đó là tranh cổ, ít nhất cũng phải một hai tháng, anh mau buông tay, em đá anh bây giờ.”

Tần Thời Luật quả thực không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy, hắn lập tức kéo Đường Dục về phía mình: “Em lặp lại lần nữa, mất bao lâu?”