Trên điện thoại Đường Dục hiện ra tên Dư Nhạc Dương, Dư Nhạc Dương lúc này mới miễn cưỡng không so đo với cậu, hắn cúp điện thoại hừ một tiếng: "Bây giờ đi đâu?"
Chợ đồ cổ còn chưa dạo xong, Đường Dục nói muốn quay lại đi tiếp, Dư Nhạc Dương cũng đang có ý này.
Hai người trở lại chợ đồ cổ dạo một vòng, giữa trưa Dư Nhạc Dương biệt nữu nói muốn mời cậu ăn cơm, cơm nước xong đi ngang qua một gian trà lâu, Đường Dục liếc mắt một cái đã bị biển hiệu hấp dẫn "Vận Các".
Dư Nhạc Dương đối với loại chuyện như uống trà không có hứng thú, hắn cảm thấy đó là chuyện mà những người lớn tuổi như ông ngoại hắn mới thích làm, nhưng Đường Dục nói muốn vào trong ngồi, hắn cũng miễn cưỡng đi theo cậu.
Vừa vào cửa, hương trà thanh nhã lập tức xông thẳng vào mũi, dưới lầu có người đang xướng Côn khúc*, hai người được dẫn tới ghế lô ở tầng hai, màn trúc được kéo lại vừa bảo vệ sự riêng tư, vừa không ảnh hưởng đến việc nghe khúc.
*Côn Khúc: là một loại hí kịch của tỉnh Giang Tô, Trung Quốc.
Đường Dục muốn ghế lô dạng sàn, trên sàn là đệm mềm thật dày, giữa phòng đặt một cái bàn gỗ nho nhỏ, ánh mặt trời ban trưa xuyên qua khe hở điêu khắc ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, ấm áp mềm mại khiến người ta trở nên lười biếng.
Đường Dục như một con mèo lười nằm liệt trên đệm mềm, híp mắt nghe Côn khúc, dáng vẻ vô cùng thích ý.
Dư Nhạc Dương ngáp một cái, "Sao cậu lại giống như người già vậy?"
Đường Dục híp mắt: "Nơi này không thoải mái sao?"
Dư Nhạc Dương học theo bộ dáng của cậu nằm liệt xuống: "Thoải mái, nhưng mà lãng phí thời gian."
"Thời gian chính là để lãng phí nha." Đường Dục nghĩ, nơi này thật sự quá thoải mái, nếu ban công nhà Tần Thời Luật cũng giống như vậy thì tốt rồi.
Đường Dục nửa híp mắt, mơ màng sắp ngủ, lỗ tai lại bị thanh âm ở cách vách hấp dẫn......
"Tần tổng, làm người phải biết khoan dung độ lượng, miếng đất Tây Giao* kia, tôi cảm thấy chúng tôi đã trả giá đủ nhiều rồi." Người thông minh thường không cần nói quá rõ ràng, đôi bên đều sẽ để lại cho đối phương chút mặt mũi.
*Tây Giao: phía Tây ngoại ô.
Nhưng mà có vài người lại không hiếm lạ chút mặt mũi này, "Tiêu tổng đang nói gì vậy, sao tôi lại nghe không hiểu, mảnh đất Tây Giao kia thì liên quan gì tới tôi?"
"Phải không?" Tiêu Ngạn Thu cầm chén trà đã lạnh lên uống một ngụm, "Miếng đất kia nhà chúng tôi đã dùng giá cao gấp bốn lần giá thị trường để mua, chẳng lẽ đây không phải là bút tích của Tần tổng sao?"
Đầu ngón tay Tần Thời Luật hơi hơi co rụt...... Bốn lần?
Lúc trước Lê Thành còn nói nếu đưa ra giá cao hơn một phần ba giá thị trường sợ sẽ bị Tiêu gia phát hiện, hiện tại bọn họ lại mua mảnh đất đó với giá gấp bốn lần, đầu óc bị rót chì hả?
Tiêu Ngạn Thu buông chén trà: "Tôi không biết Tần tổng làm như thế nào, nhưng có thể làm em trai tôi phạm phải một sai lầm lớn như vậy, không thể không nói, thật sự rất lợi hại."
"Xem ra Tiêu tổng vẫn nên bớt chút thời gian đi quản em trai mình cho tốt thì hơn." Nghĩ đến Đường Dục ra cửa có thể là đi gặp Tiêu Sí Hành, Tần Thời Luật ngay cả Tiêu Ngạn Thu ngồi ở trước mặt cũng không vừa mắt, "Chỉ sợ Tiêu tổng ngay cả Tiêu nhị thiếu hiện tại đang ở đâu, ở cùng với người nào cũng không biết."
Tiêu Ngạn Thu đang muốn nói gì đó, liền thấy màn trúc phía sau Tần Thời Luật hơi lay động, đầu ngón tay sạch sẽ từ phía bên kia màn trúc vươn tới, vén màn trúc lên tạo thành một khe hở nho nhỏ, người phía sau màn trúc chỉ lộ ra một đôi mắt.
Đường Dục nhìn thấy Tiêu Ngạn Thu đang ngồi đối diện, nhưng cậu chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, vươn đầu quay lại nhìn người đàn ông đang ngồi đưa lưng về phía cậu.
Tiêu Ngạn Thu ngẩn ra: "Tiểu Dục?"
Tần Thời Luật đang châm trà, đột nhiên nghe thấy Tiêu Ngạn Thu kêu tên Đường Dục, cảm xúc không vui vừa muốn trồi lên, ngẩng đầu lên thì thấy tầm mắt Tiêu Ngạn Thu dừng ở phía sau lưng hắn.
Tần Thời Luật quay đầu lại, người mà hắn tưởng đang đi hẹn hò với Tiêu Sí Hành đang thò nửa người qua màn trúc, hai mắt cong cong, cười tủm tỉm gọi hắn: "Chồng ơi~"
...... Tần Thời Luật sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên Đường Dục gọi hắn như vậy, cũng là lần đầu tiên cậu làm trò trước mặt người ngoài gọi hắn như vậy.
Kì thật Đường Dục vẫn có chút xấu hổ, nhưng vì trấn an Tần Thời Luật, cũng vì làm những người phiền toái kia cách xa cậu một chút, nên cậu gọi không hề giả một chút nào, gọi đến rất thanh thúy dễ nghe.
Tần Thời Luật vội vàng đứng lên, vén màn, nửa ôm đưa người về cách vách, Đường Dục quỳ trên đệm mềm thật dày, cười tủm tỉm nhìn hắn: "Em nghe được giọng của anh."
Tần Thời Luật chú ý tới bên kia Đường Dục còn có một người, ngủ say như chết.
Đường Dục nói: "Hắn là bạn của em, tên là Dư Nhạc Dương."
Hai người cách nhau một bức tường cao chưa tới nửa người, Đường Dục bắt lấy tay Tần Thời Luật, người được nuông chiều từ bé nên tay rất mềm, lòng bàn tay còn mang theo chút mồ hôi, Tần Thời Luật nắm ngược lại tay Đường Dục: "Như thế nào lại chạy tới nơi này?"
Tiêu Ngạn Thu nhìn sự thân mật giữa hai người, nhất thời có chút mờ mịt, "Tần tổng và Tiểu Dục đây là......"
Tần Thời Luật nghiêng người nhìn về phía Tiêu Ngạn Thu: "Chồng chồng hợp pháp, Tiêu tổng có ý kiến gì sao?"
Tiêu Ngạn Thu:...... Chồng chồng hợp pháp?
Đường Dục xem như là Tiêu Ngạn Thu nhìn lớn lên, hắn biết người Đường Dục thích vẫn luôn là Tiêu Sí Hành, thậm chí hắn còn chưa từng nghe qua Đường Dục quen biết Tần Thời Luật, sao đột nhiên lại biến thành chồng chồng hợp pháp?
Tần Thời Luật nhìn gương mặt tràn đầy nghi hoặc của Tiêu Ngạn Thu, không khỏi cười lạnh, "Rất tò mò vì sao chúng tôi lại ở bên nhau sao? Nếu Tiêu tổng không ngại thì trở về hỏi em trai ngài một chút, xem hắn đã làm cái gì."
Ngoại trừ cái nhìn xác nhận lúc đầu, từ đầu đến cuối Đường Dục chưa từng liếc mắt nhìn Tiêu Ngạn Thu lấy một cái, trước lúc vén rèm lên, Đường Dục cũng đã xác nhận thân phận của đối phương từ cuộc đối thoại giữa bọn họ, anh trai Tiêu Sí Hành - Tiêu Ngạn Thu.
Người này có thể xem như là người duy nhất trong nguyên tác đối xử tốt với nguyên chủ, nhưng khi phải lựa chọn giữa lợi ích công ty và nguyên chủ, hắn vẫn dứt khoát lựa chọn lợi ích, chẳng sợ phải trả giá làm nguyên chủ đi tìm chết.
*****
Thời điểm Dư Nhạc Dương tỉnh dậy, trong ghế lô chỉ còn lại một mình hắn, mặt trời ngoài cửa sổ đã chiều ngã về tây, hắn có chút hoảng hốt, thậm chí còn không xác định được hôm nay hắn có thật sự gặp mặt Đường Dục hay không.
Thấy nhân viên phục vụ trong trà lâu đi ngang qua, Dư Nhạc Dương gọi người lại: "Người đi cùng tôi đâu rồi?"
Nhân viên phục vụ kia là một cô gái mặc sườn sám màu xanh lá, "Vị khách cùng anh tới đây đã đi về cùng với tiên sinh của cậu ấy rồi, cậu ấy nói anh đang ngủ, nói chúng tôi đừng vào quấy rầy anh, đơn đã được thanh toán rồi."
Dư Nhạc Dương hoài nghi bản thân còn chưa tỉnh ngủ, hắn xoa xoa lỗ tai: "Cô nói cậu ta đi với ai?"
Cô gái nghĩ đến hai người đàn ông cực kì xứng đôi kia, cười nói: "Đi cùng với tiên sinh của cậu ấy."
Dư Nhạc Dương: "......" Tiên sinh của cậu ấy là quỷ gì?
Dư Nhạc Dương đi ra khỏi trà lâu, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, hắn do dự một hồi mới gọi điện thoại.....
Đường Dục tiếp điện thoại, mềm như bông "Alo" một tiếng, "Cậu tỉnh rồi?"
Dư Nhạc Dương tò mò đến đầu đều muốn nổ tung: "Nhân viên phục vụ nói cậu bị tiên sinh của cậu mang đi là có ý gì, tiên sinh của cậu là tên của một người sao?"
Đường Dục cảm thấy đầu óc người bạn này của cậu không tốt lắm, làm gì có người nào lại đặt tên là "Tiên sinh của cậu"?
"Không phải." Đường Dục nói, "Tiên sinh là chồng của tôi, tôi kết hôn rồi."
Dư Nhạc Dương: "......"
Dư Nhạc Dương khiếp sợ nửa ngày không phát ra nổi bất kì âm thanh gì, Đường Dục không hề phát hiện, cậu hỏi: "Ngày mai cậu muốn tới nhà tôi chơi không?"
Nói đến nhà cậu, Dư Nhạc Dương liền nhớ tới sắc mặt chú và mợ cậu năm đó, mặt ngoài thì làm bộ rất hoan nghênh Đường Dục mang bạn bè về nhà, sau lưng lại ghét bỏ Đường Dục ăn không uống không.
Dư Nhạc Dương không phải là dạng người có tính cách nhẫn nhịn đến ngày mai mới tìm được đáp án, "Chồng cậu là ai?"
"Chồng tôi là Tần Thời Luật." Đường Dục hỏi, "Cậu biết hắn sao?"
Cha của Dư Nhạc Dương là thầy giáo dạy mỹ thuật, mẹ là giáo viên tiểu học, trong nhà mấy thế hệ không có ai làm kinh doanh, tất nhiên sẽ không biết Tần Thời Luật là ai.
Bất quá biết không phải Tiêu Sí Hành, Dư Nhạc Dương liền an tâm.
Lúc trước bọn họ nháo đến từ mặt, Dư Nhạc Dương cũng lười quản cậu, nhưng hiện tại Đường Dục đều đã chủ động muốn kết bạn một lần nữa với hắn, hắn không thể ngồi yên nhìn tên ngốc này bị lừa.
Gần đây Tiêu Sí Hành đang theo đuổi Đường Lạc, động tĩnh rất lớn, Dư Nhạc Dương thề hắn không phải cố ý hỏi thăm, chính là, chính là không cẩn thận nghe được người khác nói.
Nhưng Tần Thời Luật là ai?
Dư Nhạc Dương cảm thấy có thể là do đã lâu không liên hệ với Đường Dục, nên không biết rõ mối quan hệ xung quanh cậu, không phải lúc trước cậu vẫn luôn thích Tiêu Sí Hành sao, sao bây giờ lại đột nhiên kết hôn với người khác?
Dư Nhạc Dương quyết định ngày mai phải tự mình tới nhìn mới được.
Hai người hẹn ngày mai gặp mặt, cúp điện thoại, Đường Dục sờ soạng miếng điểm tâm nhét vào trong miệng.
Tuy rằng hôm nay nhìn thấy Tiêu Ngạn Thu là chuyện ngoài ý muốn, nhưng cậu đối với phương thức tự cứu của bản thân thập phần vừa lòng, hơn nữa cậu còn có cảm giác, Tần Thời Luật cũng rất vừa lòng.
Còn về những người khác...... Đường Dục không quan tâm.
Thư phòng lầu hai, Tần Thời Luật nhìn Lê Thành gửi giá đấu thầu cuối cùng của miếng đất Tây Giao kia, tâm tình vi diệu.
Trong điện thoại, Lê Thành cũng rất kinh ngạc: "Giá đấu thầu của Tiêu gia sao lại cao hơn nhiều như vậy? Này không phải là giá mà ngài đưa ra."
Từ lúc Tần Thời Luật từ bỏ lần đấu thầu này liền không tiếp tục chú ý chuyện này nữa, nếu không phải hôm nay Tiêu Ngạn Thu nhắc tới, hắn căn bản không biết Tiêu gia sẽ dùng cái giá còn cao hơn giá hắn đưa ra gấp mấy lần để lấy được miếng đất này.
Cái giá này đủ để mua một miếng đất ở trung tâm thành phố luôn rồi, Tiêu Sí Hành bị ngốc hả?
Lê Thành: "Có phải Đường Dục...... nhìn, nhìn nhầm rồi hay không?"
Tần Thời Luật cười: "Nhìn nhầm thế nào?"
Lê Thành không nói.
Đúng vậy, nhầm kiểu gì? Không có một con số nào giống nhau hết, nếu không phải biết Đường Dục không có đầu óc, hắn thật sự cho rằng cậu cố ý.
Nhưng nửa tháng trước, rõ ràng hắn đã nhìn thấy Đường Dục dây dưa không rõ với Tiêu nhị thiếu, Đường Dục lúc ấy còn uy hiếp hắn, nói với hắn rằng dù hắn có nói cho Tần Thời Luật biết đi nữa, Tần Thời Luật cũng sẽ không tin tưởng.
Khi đó cậu ta còn làm bộ dáng nếu không phải Tiêu Sí Hành thì không gả cơ mà, như thế nào vừa quay đầu đã chơi Tiêu Sí Hành một cú trời giáng như vậy?
Khi Tần Thời Luật từ trên lầu đi xuống, Đường Dục đã ngồi trên bàn chuẩn bị ăn cơm.
Tần Thời Luật đi đến phía sau, tay vòng qua sườn cổ cậu, bàn tay nâng cằm cậu lên thoáng dùng sức, Đường Dục ngửa đầu, đỉnh đầu chạm vào bụng Tần Thời Luật, "Hửm?"
"Giá đấu thầu là em sửa?" Tần Thời Luật nhìn vào mắt cậu, trong lòng có chút khó hiểu, có chút nghi hoặc, còn có chút thấp thỏm không thể diễn tả.
Hắn càng ngày càng không hiểu người trước mắt, trong khoảng thời gian này hắn vừa hận Đường Dục bán đứng hắn, vừa yêu thích cậu không muốn buông tay, hai loại cảm xúc này cứ trộn lẫn vào nhau làm mỗi ngày hắn đều dao động khi đứng bên bờ vực muốn hủy diệt người này.
Đường Dục chớp chớp mắt, tâm nói anh rốt cuộc cũng phát hiện, cậu còn tưởng rằng mình tốn công vô ích rồi.
Tư thế này thật sự không thoải mái, Đường Dục nheo hai mắt hỏi: "Hắn mua sao?"
Lời này tương đương với thừa nhận, nội tâm thấp thỏm của Tần Thời Luật chợt buông lỏng: "Mua."
"A." Đường Dục kinh ngạc cảm thán, "Hắn thật có tiền." Còn ngốc!
Tần Thời Luật không thích nghe cậu khen Tiêu Sí Hành, niết cằm cậu, "Anh cũng có tiền."
Đường Dục bị hắn làm cho ngứa, nghiêng đầu né tránh tay hắn, cậu nhìn hắn một cái..... Tui không tin.
Tần Thời Luật không nhìn ra sự nghi ngờ trong mắt cậu, hắn ngồi xuống cạnh Đường Dục, "Muốn uống chút rượu hay không?"
Vô duyên vô cớ, Đường Dục hỏi: "Vì cái gì nha?"
Tần Thời Luật cũng không biết vì cái gì, đại khái là muốn chuốc say cậu, tranh thủ cơ hội hành hung.
Hắn tìm một cái lí do sứt sẹo, "Chúng ta đã kết hôn rồi, hình như còn chưa ăn mừng."
Đường Dục bụng dạ hẹp hòi, cách lâu như vậy cậu vẫn chưa quên cái bữa cơm Tây vào hôm đi lãnh chứng kia, "Chúc mừng rồi, hôm đi lãnh chứng không phải anh đã dẫn em tới buổi xem mắt của anh sao."
Dì Trương bưng canh ra tới, thiếu chút nữa trượt tay úp nguyên bát canh lên người Tần Thời Luật.
Bà khiếp sợ nhìn Tần Thời Luật.
Đi xem mắt vào ngày lãnh chứng, còn dẫn theo Đường thiếu gia?
Khó trách buổi tối hôm đó Đường thiếu gia lại không chừa cơm cho ngài, nên đói chết ngài đi!
~~~~~~~