Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang

Chương 105




Trong thư phòng, Đường Dục đang lơ đãng cầm bút lông vẽ tranh, Tần Thời Luật đi làm, cậu có chút lo lắng liệu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra trên đường đi làm của hắn hay không.

Có người nào lái xe đâm trúng hắn, hoặc xe có vấn đề gì đó hay không?

Sau khi tới công ty, Tần Thời Luật gọi video với cậu một lúc, nhìn thấy Tần Thời Luật ngồi trong văn phòng, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy Đường Dục thở phào nhẹ nhàng.

Tần Thời Luật nhìn thấy vẻ mặt của cậu thì đột nhiên có hơi hối hận vì đã ra ngoài, nếu không phải Kỷ Bạch nói không cho hắn ở nhà, hắn căn bản sẽ không chạy ra ngoài.

Kỷ Bạch: “Tối hôm qua cậu có mơ thấy giấc mơ nào kỳ lạ hay không?”

Đường Dục ngừng bút nhìn Kỷ Bạch: “Anh đã tới ba ngày rồi.”

Kỷ Bạch cười cười: “Ừm, thế nào, không chào đón tôi?”

Đường Dục mặt không biểu tình nhìn hắn: “Ba ngày, mỗi ngày anh đều hỏi tôi mấy câu hỏi vô nghĩa.”

Trong ba ngày Kỷ Bạch tới, mỗi ngày Tần Thời Luật đều đi ra ngoài, Đường Dục có chút không thích Kỷ Bạch tới.

Đường Dục nói: “Mỗi ngày anh đều tới đây, nhưng Tần Thời Luật lại không nói gì, hai người đã thoả thuận chuyện gì đó rồi đúng không?”

Với mức độ thích ăn dấm của Tần Thời Luật, mỗi ngày Kỷ Bạch đều tới nhà mà hắn vẫn có thể yên tâm đi ra ngoài, Đường Dục không tin hắn lại hào phóng như vậy.

Lâm Triết ngồi ở bên cạnh nhìn bọn họ một cái, yên lặng lật một trang trong cuốn album trong tay.

Đường Dục vốn cũng không phải kẻ ngốc, chuyện như vậy làm sao có thể giấu được?

Lúc trước hắn đã muốn nói, loại chuyện như trị liệu tâm lý này căn bản chính là làm điều thừa, Đường Dục không phải có vấn đề về tâm lý, mà là có tiếc nuối trong lòng, tiếc nuối vì phải âm dương cách biệt với người mình yêu, thì liệu điều trị về tâm lý có thể chữa lành được không?

Nhưng Kỷ Bạch lại chẳng hề thay đổi, đời trước cậu ta đã có ý định làm như vậy, một đời này cậu ta vẫn không từ bỏ.

Những câu Đường Dục nói đều đâm trúng trọng tâm, cậu càng hỏi càng cực đoan: “Các người cũng cảm thấy tinh thần tôi có vấn đề đúng không? Có phải Tần Thời Luật chán ghét tôi rồi không, là vì gần đây tôi quá dính người sao? Tôi làm chậm trễ công việc của anh ấy đúng không?”

Nghe cậu liên tục tự đổ lỗi cho bản thân, cứ tiếp tục như vậy thì sự ỷ lại sẽ biến thành tự ti mất, mục đích của Kỷ Bạch không phải như vậy: “Không phải, đừng suy nghĩ lung tung, tinh thần cậu không có vấn đề gì hết, hắn cũng không chán ghét cậu, hắn chỉ lo lắng chuyện lần này sẽ để lại bóng ma cho cậu, nên mới để tôi tới đây để xoa dịu.”

Đường Dục không mấy tin tưởng: “Tại sao lại là anh? Anh ấy nhỏ nhen như vậy, sẽ không tìm anh đâu.”

Kỷ Bạch cười: “Hắn đúng là rất nhỏ nhen, còn không phải là tôi cầu xin anh Khương Nghiêu của cậu sắp xếp sao, bằng không làm sao tôi có cơ hội?”

Đường Dục buồn rầu khuyên hắn: “Anh đừng có thích tôi nữa, tôi sẽ không ly hôn với Tần Thời Luật đâu, anh cứ như vậy tôi cũng không biết nên nói chuyện với anh thế nào.”

Kỷ Bạch cố ý dẫn dắt chủ đề: “Thích không phải là thứ có thể khống chế được, giống như cậu thích Tần Thời Luật vậy, bây giờ tôi bảo cậu đừng thích hắn nữa, cậu có làm được không?”

Đường Dục lắc đầu.

Cậu không làm được, cậu thậm chí còn không muốn nghĩ đến chuyện đó.

Kỷ Bạch nói: “Phải không? Cậu thích của cậu, tôi thích của tôi, chúng ta không làm phiền lẫn nhau được không?”

Đường Dục nghi hoặc: “Như vậy cũng được sao?”

Kỷ Bạch hỏi lại: “Sao lại không được? Trên đời có rất nhiều thứ tôi thích, chẳng lẽ tôi phải có được hết tất cả sao? Thứ gì thuộc về tôi thì dù thế nào nó cũng sẽ thuộc về tôi, thứ không thuộc về tôi thì dù tôi có cưỡng cầu thế nào cũng đều vô dụng, cho nên, dù là với người hay với việc gì cũng không nên có chấp niệm quá sâu, cậu cảm thấy tôi nói có đúng không?”

Đường Dục thành công rơi vào bẫy: “Tôi cảm thấy anh nói rất đúng.”

Dì Trương gõ gõ cửa rồi bước vào: “Tiểu Đường thiếu gia, nhà có khách tới.”

Mấy ngày nay quả thật thường xuyên có người tới, Đường Dục hỏi: “Là ai ạ?”

Sắc mặt dì Trương có chút khó xử: “Là….. Tần lão tiên sinh.”

Đường Dục hơi sửng sốt: “Là ông nội của Tần Thời Luật sao?”

Dì Trương cũng không biết tại sao ông cụ lại đại giá quang lâm, ông cụ còn ít đến hơn cả Lâm Nghi, cũng chính vì vậy, dì Trương càng cảm thấy ông cụ tới tìm Tiểu Đường thiếu gia chắc chắn không phải chuyện tốt.

Dì Trương nói: “Có cần dì gọi cho Tiểu Tần tiên sinh hay không?”

Đường Dục chống gậy đứng lên: “Không cần, để con xuống xem thế nào.”

Lâm Triết đứng lên: “Tôi đi cùng cậu.”

Đường Dục nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Để em tự xuống.”

Dì Trương đỡ Đường Dục từ trên lầu đi xuống, Tần Phương Xung nhìn thoáng qua chân cậu, cũng không hỏi gì.

Lâm Triết và Kỷ Bạch đứng ở sau bức tường lầu hai, lần đầu tiên Kỷ Bạch làm chuyện này: “Như vậy có ổn không? Nghe lén không phải là phong cách của tôi.”

Lâm Triết lạnh lùng nói: “Vậy cậu quay lại thư phòng chờ đi.”

Kỷ Bạch không đi: “Không được, tôi phải nhìn xem ông cụ này muốn làm gì, không phải nói ông cụ Tần gia rất nhiều chuyện sao, đây là tính nhân lúc Tần Thời Luật không có ở đây nên tới làm khó dễ à, nói không chừng cái lốp xe dự phòng là tôi còn có thể có chút công dụng.”

Đường Dục đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc Tần Phương Xung không có ý tốt, nhưng nghe được ông cụ vừa mở miệng đã nói muốn cho Tần Thời Luật muốn đứa con, cậu vẫn hơi sững sờ

Cậu là nam, làm sao có thể sinh con?

“Chuyện cậu và Tần Thời Luật kết hôn ta cũng không quản được, nhưng Tần gia chúng ta cũng không thể bị chặt đứt như vậy được, ta đã tìm người cho hai đứa rồi, là một cô gái trong trắng sạch sẽ, chỉ cần Tần Thời Luật đồng ý, sau khi đứa nhỏ được sinh ra thì có thể đưa tới cho cậu nuôi dưỡng.”

Tần Phương Xung cố ý nhấn mạnh mấy chữ ‘trong trắng sạch sẽ’, bởi vì lần trước Đường Dục đã nói Hứa Yến không sạch sẽ.

Nhưng Đường Dục lại không quan tâm cô gái đó có sạch sẽ hay không, cậu chỉ nghĩ, có phải đầu óc ông già này có bệnh hay không.

Trên lầu, nếu không phải có Lâm Triết ngăn lại, Kỷ Bạch suýt chút nữa đã lao xuống.

Kỷ Bạch vốn là người có tính tình tốt cũng không nhịn được muốn lao xuống đánh người, ông già này còn sống mà não đã xuống mồ trước rồi hả?

Dưới lầu, Đường Dục có chút nghi hoặc nhìn Tần Phương Xung: “Tại sao nhất định phải là Tần Thời Luật có con, không phải ngài có chắt trai rồi sao?”

Tần Phương Xung bất mãn nhìn cậu một cái: “Làm gì có nhiều cái tại sao như vậy, Tần gia chúng ta nhất định phải có người thừa kế!”

Đường Dục không biết suy nghĩ cái gì, vẻ mặt nghi hoặc, chậm rãi nói: “Biệt thự của nhà các người cũng đâu có lớn lắm đâu.”

Tần Phương Xung hơi sửng sốt: “Chuyện này thì liên quan gì đến biệt thự?”

Đường Dục phân tích: “Biệt thự của nhà các người không lớn, chứng minh tài sản cũng không phải rất nhiều, càng sẽ không có hoàng đế thừa kế ngôi vị, vậy tại sao nhất định phải có con chứ? Tần Thời Luật không có con cũng không sao cả.”

Đây thật sự là lần đầu tiên Tần Phương Xung nghe người ta nói gia sản của Tần gia không nhiều!

Có phải cậu ta vẫn chưa hiểu sự đời hay không?

Tần Phương Xung không tranh cãi với cậu về vấn đề tài sản, một gia đình bình dân như cậu thì biết cái gì: “Không có con rồi sau này về già phải làm sao?”

Đường Dục: “Ăn thịt trẻ con thì có thể trường sinh bất tử à?”

Tần Phương Xung: “……” Ăn, ăn cái gì? Cậu lặp lại lần nữa???

Đường Dục nói chuyện cực kỳ chậm, giống như một con dao cùn từng chút đâm vào tim ông cụ: “Hơn nữa, ngài đã từng suy xét cho cô gái kia chưa, chuyện này là trái đạo đức, ngài làm như vậy thì có khác gì buôn bán người đâu, ngài đã từng tuổi này rồi mà còn muốn ngồi tù sao?”

“……” Nếu để cậu ta tiếp tục nói nữa, Tần Phương Xung sẽ tức đến nhồi máu cơ tim mất.

Ông ta buôn bán người khi nào, ông ta vốn chỉ muốn Tần Thời Luật sinh con với cô gái đó, lúc sau lại để cô ta lì lợm la liếm, dù sao Đường Dục cũng là đàn ông, cho dù đã kết hôn với Tần Thời Luật thì cũng không có cách nào thay đổi sự thật là Tần Thời Luật có con với người phụ nữ khác, đến lúc đó cho dù quan hệ của hai người có tốt đến đâu thì cũng chắc chắn không chịu nổi một người phụ nữ ở giữa.

Ông ta vốn định thuyết phục Đường Dục, rồi để Đường Dục đi thuyết phục Tần Thời Luật, ai ngờ cậu ta lại phiền phức như vậy, lúc thì muốn ăn thịt trẻ con, lúc thì muốn đưa ông ta vào tù.

Thời điểm Tần Phương Xung rời đi, sắc mặt cực kì khó coi, nhưng ông ta vẫn nói Đường Dục hay suy xét cho thật kĩ, nếu không ông ta sẽ đi tìm Tần Thời Luật.

Buồn cười ghê, nếu ông dám tới tìm Tần Thời Luật nói chuyện này, thì ông còn đến tìm tôi sao?

Đường Dục vỗ vỗ cái chân bó bột của mình, cậu bị thương ở chân, chứ không phải ở đầu.

Sau khi Tần Phương Xung rời đi, Lâm Triết và Kỷ Bạch mới từ trên lầu đi xuống, Kỷ Bạch hùng hổ chỉ vào cửa: “Ông già này có phải là già đến ngu luôn rồi không?”

Lâm Triết cũng cảm thấy ông cụ đó không bình thường lắm, hắn hỏi Đường Dục: “Cậu định làm thế nào?”

Đường Dục không chút nghĩ ngợi nói: “Em muốn đi tố cáo.”

Lâm Triết gật đầu: “Tôi sẽ giúp cậu thông báo cho Khương thiếu.”

Đường Dục cảm thấy chỉ nói với Khương Nghiêu thôi vẫn chưa đủ, cậu nói: “Anh giúp em nói với chú Khương, có người ghét bỏ em không thể sinh con.”

Động tác lấy điện thoại của Lâm Triết hơi ngưng lại, hắn nhìn về phía Đường Dục, “Khương tiên sinh?”

Đường Dục gật gật đầu: “Ừm, nhưng chỉ nói cho chú Khương thì cũng chưa đủ, để em suy nghĩ một lát xem nên nói với ai nữa đây.”

Đường Dục nói nghĩ là thật sự nghiêm túc suy nghĩ, cậu sẽ không dễ dàng đi tố cáo, nhưng nếu cậu đã quyết định tố cáo, vậy thì phải tố cáo một trận thật lớn.

Một tuần sau, Tần Thời Luật nhận được một tấm thiệp mời đến từ Lâm thị, mời hắn đến tham gia tiệc sinh nhật của Đường Dục.

Tần Thời Luật: “???”

Tiệc sinh nhật của Đường Dục, vậy mà hắn lại nhận được thiệp mời?

Hắn là người chồng được nhặt ở đâu về sao?

Tần Thời Luật kiểm tra lịch, xác định còn chưa tới tháng 11, sinh nhật Đường Dục rõ ràng là tháng 12.

Tần Thời Luật gọi điện thoại cho Lâm Miễn hỏi đã có chuyện gì xảy ra, Lâm Miễn còn cảm thấy kì lạ: “Tiểu Đường không nói với con sao? Sinh nhật của thằng bé được tổ chức sớm.”

Tần Thời Luật: “……” Sinh nhật còn có thể tổ chức sớm sao?

Nghe Tần Thời Luật hỏi đông hỏi tây, Lâm Miễn mới biết Đường Dục đang đi khắp người tìm người tố cáo, nhưng lại quên mất Tần Thời Luật.

Lâm Miễn cũng không định cười nhạo hắn, nhưng ông lại không nhịn được cười một lúc, thẳng đến khi cảm giác được cháu trai mình sắp bị chọc tức đến xù lông mới dừng lại: “Trước đó ông nội con tới tìm Đường Dục, con biết chuyện này không?”

Tần Thời Luật biết, dì Trương đã nói với hắn, nhưng hắn hỏi Đường Dục, Đường Dục lại không nói gì.

Lâm Miễn nói: “Ông nội của con muốn tìm một người phụ nữ để sinh con cho con, Đường Dục đã kể chuyện này cho chú và Khương Bá Ngôn, chú và lão Khương đã bàn bạc, ông nội con dám tìm thằng bé gây khó dễ như vậy, đơn giản là cảm thấy nó không có chỗ dựa, ông cụ Tần gia đã quen bắt nạt người khác, ngay cả chú còn không dễ chịu, thì Khương Bá Ngôn càng không thể chịu đựng được chuyện Đường Dục bị bắt nạt, nên bọn ta định cho ông ta biết, Đường Dục không chỉ có chỗ dựa, mà còn có rất nhiều.”

Tần Thời Luật đã hiểu, nhưng mà, việc tìm chỗ dựa cho Đường Dục tất nhiên không có vấn đề gì, vấn đề là, từ khi nào mà quan hệ giữa chú hắn và Khương Bá Ngôn lại tốt như vậy, còn ‘lão Khương’, không phải ông vẫn luôn gọi là họ Khương gì đó sao?

Nhớ đến hôm dì Trương nói với hắn chuyện ông cụ tới, Tần Thời Luật hỏi Đường Dục vì sao lại không gọi điện thoại cho hắn, lúc ấy Đường Dục đang bận rộn gửi tin nhắn, còn nói “Anh không cần lo cho em”, chắc chắn tin nhắn kia chính là đang thương lượng chuyện này.

Giỏi lắm, lén lút mà vẫn có thể làm nên đại sự!

Tần Thời Luật nhìn thiệp mời trong tay, ít nhiều gì cũng có chút cạn lời.

Hắn và Đường Dục đã kết hôn lâu như vậy, tấm thiệp mời đầu tiên được phát ra không phải là do hắn gửi đi, cũng không phải là thiệp cưới của bọn họ.

Lúc Tần Thời Luật nhận được thiệp mời, nhà cũ Tần gia cũng đồng thời nhận được một tấm, trên thiệp mời không chỉ có tên của Tần Phương Xung, còn mời cả chú hai và thím hai của Tần Thời Luật.

Phía trên viết ‘Hoan nghênh quý vị đến tham dự tiệc sinh nhật của đứa nhỏ trong nhà.’

Tần Phương Xung cân nhắc một lúc lâu, Lâm gia làm gì có đứa nhỏ nào? Không phải chỉ một đứa là Đàm Nam Sơn đã hơn 30 tuổi mà vẫn chưa kết hôn thôi sao?

*****

Đảo mắt đã đến ngày tổ chức tiệc sinh nhật, Lâm Miễn đã đặt một trang viên để tổ chức tiệc cho Đường Dục, Đường Dục làm nhân vật chính nên đã được Lâm Nghi đón tới từ sớm.

Buổi tối, Đường Dục mặc một bộ lễ phục tinh xảo, rực rỡ ngồi trên xe lăn điện chạy lên sân khấu, sau khi Tần Phương Xung thấy rõ người thì thật sự muốn nôn ra một ngụm máu, ông ta vậy mà lại tới tham dự tiệc sinh nhật của thằng nhóc này!

Ông ta còn tưởng rằng đứa nhỏ thật sự là con cháu Lâm gia, vì muốn tăng thể diện cho Lâm Miễn nên ông ta còn cố ý chọn một món quà có giá trị xa xỉ!

Lại nói tiếp, bữa tiệc sinh nhật hôm nay coi như là đặc biệt chuẩn bị vì Tần Phương Xung, người được mời đến cũng không nhiều, nhưng quý ở chất lượng, còn có một phần là bạn bè của Đường Dục, mời đến để chơi.

Tần Phương Xung nhìn những người đang vây quanh Đường Dục, không biết tại sao, cứ cảm thấy hình như đã gặp qua ở đâu rồi…… Ông ta suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra, đây không phải là những người ở trên mấy tấm ảnh lúc trước Tần Thời Tuấn đưa cho ông ta xem hay sao? Hình như một người cũng không thiếu!

Tần Thời An cũng phát hiện ra điều này, đặc biệt là khi nhìn thấy ông cụ cứ nhìn sang bên kia, cậu ta cười mỉm hỏi: “Ông nội, ông nhìn những người đó, có cảm thấy bọn họ trông hơi quen mắt hay không?”

Tần Phương Xung: “……”

Hết đứa này đến đứa khác của Tần gia, không có một đứa nào biết hiếu thuận, đều muốn chọc ông ta tức chết đúng không?!

Từ lúc ông ta đến tới giờ, Lâm Nghi vẫn luôn đi theo bên cạnh, cứ gặp người nào là sẽ giới thiệu thân phận của người đó, cái gì mà cục trưởng cục phó này kia, Tần Phương Xung đều nghe đến chết lặng.

Chu Bình Giang thì Lâm Nghi không giới thiệu, hội trưởng Hiệp hội thương mại, cho dù ông cụ không quen biết ai thì cũng không thể không quen biết Chu Bình Giang.

Nhìn Chu Bình Giang đi về phía Đường Dục, mắt già của Tần Phương Xung nhìn đăm đăm, chẳng mấy chốc đã thấy hai người trò chuyện sôi nổi.

Một lúc sau, người Vương gia cũng tới, Vương Hưng Hải dẫn theo cả nhà đến, có chút ồn ào xôm tụ, nhà bọn họ có quy củ, trưởng bối đi phía trước, đám hậu bối đi phía sau. Hơn nữa nhà bọn họ có nhiều người tới, phía sau còn có mấy người học trò của Vương Hưng Hải, thoạt nhìn giống như tới để gây sự.

Lâm Nghi nói: “Vị này chính là giáo sư tài chính nổi tiếng trong nước, hai người đứng phía sau ông ấy không cần con giới thiệu nữa nhỉ?”

Quả thật không cần giới thiệu, tuy Tần Phương Xung đã không còn quan tâm đến chuyện công ty, nhưng người thì ông ta vẫn biết, bọn họ một người là cục trưởng Cục đất đai, một người là cục trưởng Cục thuế, mà cái vị giáo sư gọi Đường Dục là “em trai nhỏ” kia, rõ ràng là cha của bọn họ.

Lúc trước là Cục Văn Vật rồi Học viện Nông nghiệp gì đó, Tần Phương Xung không có hứng thú là vì bọn họ không phải là người trên thương trường, cho dù có là Thiên Vương lão tử thì cũng là khác nghề như cách núi, ở trong mắt ông ta, quen biết những người đó căn bản là vô dụng. Nhưng hai người này thì lại khác, làm sao ông ta có thể ngờ được, Đường Dục trông thì nhỏ tuổi, vậy mà lại là “chú” của hai vị cục trưởng.

Rồi ‘em trai nhỏ’ là cái xưng hô quái quỷ gì nữa?

Không phải bọn họ cách nhau đến hai thế hệ lận sao?

Những người tới dự hôm nay không có quá nhiều người trên thương trường, nhưng một người là Chu Bình Giang, còn có hai vị cục trưởng, còn muốn gì nữa đây?

Đa phần những người còn lại đều theo nghệ thuật, riêng có mấy giáo sư, quà tặng đều là tranh cổ, đồ cổ, giống như đang tổ chức lễ hội ‘Hồi sinh văn hoá’, khiến chiếc đồng hồ giá trên dưới 100 vạn mà Tần Phương Xung mang đến có chút rẻ mạt.

Đường Dục từ chối món quà của Kỷ Phong Niên: “Cái này quá quý giá, cháu không thể nhận được.”

Kỷ Phong Niên nói: “Không có gì quý giá cả, về phương diện này thì chẳng có đứa con cháu nào trong nhà ta sánh bằng cậu, treo ở nhà cũng chỉ có một mình ta xem, chi bằng tặng cho cậu, cũng coi như một loại truyền thừa của quốc hoạ.”

Kỷ Bạch vừa tới thì thấy Tần Phương Xung, hắn cố ý nói: “Nếu cậu thật sự cảm thấy ngại thì sau khi ly hôn nhớ suy xét đến tôi đầu tiên, ông nội của tôi còn sáng suốt hơn ông nội của người nào đó, sẽ không nói cậu không sinh được con rồi bắt tôi ra ngoài sinh con với người phụ nữ khác, sinh xong thì đưa về cho cậu nuôi dưỡng.”

Lời Kỷ Bạch nói ra giống như tiếng sét giữa trời quang.

Chưa nói đến chuyện lời này có được nói ra từ miệng của một vị trưởng bối hay không, đây mẹ nó là tiếng người hả?

Vương Hưng Hải là người đầu tiên không nhịn được, ông nhìn về phía Tần Thời Luật: “Người nhà các cậu có vấn đề gì về đầu óc không, lời như vậy mà cũng có thể nói ra.”

Kỷ Phong Niên nhíu nhíu mày: “Đúng là không thể chấp nhận được.”

Người chung quanh cũng lần lượt đồng tình, tuy bọn họ là những người truyền bá di sản văn hoá, nhưng không có truyền bá tư tưởng cổ hủ, đã là thời đại nào rồi mà còn thực hiện chế độ đa thê.

Kỷ Bạch thấy có nhiều người hát đệm như vậy, cong lưng cười cười nhìn Đường Dục đang ngồi trên xe lăn: “Nhà của chúng tôi, tập đoàn Kỷ Phàm, tài sản không hề thua kém Tần gia, hơn nữa nhà chúng tôi không có người già ngoan cố bảo thủ, cũng không có vị trưởng bối nào ngoại tình hay gây chuyện phá của, cậu kết hôn với tôi, gia nghiệp của Kỷ gia đều là của cậu, tôi đảm bảo sẽ không ngoại tình, không gây chuyện, không làm chuyện xấu.”

Tuy Tần Thời Luật biết Kỷ Bạch nói lời này là để cho Tần Phương Xung nghe, nhưng hắn nghe xong vẫn cảm thấy không thoải mái.

Hắn vội vàng kéo xe lăn của Đường Dục đi, kéo dài khoảng cách giữa hai người sắp dán vào nhau kia, “Kỷ tiên sinh có tâm.”

Kỷ Bạch nhướng mày: “Không đồng ý ngay cũng không sao, tôi xếp hàng.”

Tần Thời Luật: “……”

Tần Phương Xung bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, mặt già cũng không còn chỗ để đặt, ông ta cuối cùng cũng biết, bữa tiệc hôm nay không phải tiệc sinh nhật, mà là Hồng Môn Yến.

Ông ta đang muốn đi, trước cửa đột nhiên có mười mấy chiếc xe màu đen dừng lại thành một hàng ngay ngắn.

Mười mấy chiếc xe đồng loạt mở cửa, người từ bên trong bước xuống đều mặc vest đen chỉnh tề, ít nhất cũng phải bốn năm chục người, Khương Bá Ngôn xuống xe, sửa sang lại vạt áo, đối mặt với Tần Phương Xung và hai vợ chồng Tần Kính đang chuẩn bị rời đi.

Tần Phương Xung vừa nhìn đã nhận ra Khương Bá Ngôn, đang tò mò tại sao người này lại trở về thì phía sau đã truyền tới giọng của Đường Dục….

“Chú Khương.”

Ánh mắt Khương Bá Ngôn dừng lại trên mặt Tần Kính trong thoáng chốc, nghe thấy tiếng gọi của Đường Dục, ông dời tầm mắt qua: “Tiểu Dục.”

Tần Phương Xung không thể tưởng tượng nhìn về phía Đường Dục đang điều khiển xe lăn đi tới…… Gặp quỷ sao, ngay cả Khương Bá Ngôn mà cậu ta cũng quen biết?

Còn gọi là….. “chú”?