La Do Bình lúc này mặc dù cũng rất lo lắng, nhưng không có cảm giác kinh hoảng không ngừng hồi trước, bởi vì lão phát hiện trận pháp này cũng không lợi hại như những gì lão tưởng tượng. Khi mới bắt đầu, lão phát hiện Diệp Mặc có thể xoay ngược tình thế lợi dụng trận pháp của y, đúng là vô cùng kinh hãi. Sở dĩ kinh hãi như vậy, đó là vì Diệp Mặc trẻ tuổi như vậy, trình độ trận pháp không ngờ lại lợi hại như vậy.
Lão thậm chí có một lúc còn cho rằng hôm nay khó có thể thoát được, nhưng không ngờ đòn của lão giáng xuống, trận pháp này không ngờ có thể phá được một phần rồi, chỉ cần cho lão một chút thời gian, lão có thể phá tan trận pháp này.
Một khi phá tan được khốn trận này rồi, thì lão không cần phải lo lắng nữa. Tu vi trận pháp của tu sĩ này lợi hại cũng chỉ là Kim Đan tầng thứ hai, quá kém so với lão. Kim Đan tầng thứ hai lại còn là sơ kỳ, mà lão đã là Kim Đan hậu kỳ rồi, cho dù chân nguyên có bị hao tổn, nhưng muốn đối phó với một Kim Đan tầng thứ hai như vậy là cũng đủ rồi.
Khi đao quang màu tím kia càng ngày càng cuốn tới che phủ cả bầu trời, lão mới cảm giác được đao kỹ của Diệp Mặc dường như cũng không tầm thường. Điều này làm cho lão lại lo lắng, lão thúc dục lá chắn hình ô màu vàng trong tay lão, muốn ngăn đường đao màu tím đang dần đến kia lại.
Nhưng khi đường đao màu tím kia hoàn toàn va đập vào pháp bảo hình ô màu vàng trong tay lão, lão mới biết mình đã quá lầm rồi. Đừng nói đến bây giờ lão đã bị hao tổn một nửa chân nguyên, cho dù lão không bị hao tổn chút nào, cũng không nhất định là đối thủ của tu sĩ Kim Đan tầng thứ hai này.
Còn chưa đợi lão nói ra, ánh đao màu tím kia đã nằm dưới ánh sáng màu vàng của khốn trận kia, hoàn toàn che lấp màu vàng chói của lá chắn hình ô màu vàng trong tay La Do Bình.
Rắc rắc rắc…
Sau khi một âm thanh hỗn độn vang lên, pháp bảo hình ô trong tay La Do Bình đã bị rạn nứt, trở nên sứt mẻ. Còn lão thì lại bị ánh đao màu tím nâng lên, đụng lên trên khốn trận, nôn ra máu, ngã trên mặt đất, kinh hãi nhìn Diệp Mặc.
Lão đã quên cầu xin Diệp Mặc tha mạng, lão có thể thăng lên tu vi Kim Đan này, đương nhiên không phải là một thằng ngu, đương nhiên cũng đã từng gặp qua chuyện đời. Nhưng bao năm nay, lão chưa từng gặp tên Kim Đan tầng thứ hai nào lại lợi hại như Diệp Mặc.
Mặc dù có trận pháp trợ giúp mình và chân nguyên của mình đã bị tổn hao từ trước, nhưng một tu sĩ Kim Đan tầng thứ hai trong chiêu thứ nhất đã xé rách Hoàng Tán Thuẫn của lão, như vậy là cũng quá lắm rồi.
Diệp Mặc không đợi La Do Bình nói lời xin tha mạng, "Tử Đao" trong tay lại lần nữa bổ đến, La Do Bình trước khi chết còn không thể tin được, lão chết lại đơn giản như vậy, thậm chí còn không lời báo trước
Lấy được nhẫn trữ vật của La Do Thăng, Diệp Mặc dùng một mồi lửa thiêu sạch hai người họ, lúc này mới quan sát đại sảnh này, đại sảnh này quả thực vô cùng trống trải, không có đồ vật gì, ngoài bức vách phía sau không biết là làm từ chất liệu nào ra, thì cũng chỉ có một cửa lớn ra vào.
Diệp Mặc quay người lại, muốn ở chỗ vào bố trí một khốn trận, chẳng may có người đi vào thì cũng cảnh báo cho hắn biết. Hắn cho rằng, bất luận làm một việc gì, cẩn thận một chút cũng không sai. Ngày trước nếu như hắn không cẩn thận, bố trí một Truyền Tống trận ở Ngành Dược Hoa Hạ, vậy thì mấy người Tống Ánh Trúc cũng không có đường chạy thoát khỏi thành Hà Châu.
Nhưng khi Diệp Mặc quay đầu lại, lập tức ngây người, hắn phát hiện ra cửa ra vào của đại sảnh kia không còn nữa. Mà đại sảnh mà hắn đang đứng chỉ có sáu bức tường.
Sáu vách tường này lại không thể nhìn ra được bên nào là bên mà hắn vừa mới vào, làm cho Diệp Mặc càng ngạc nhiên chính là, sau vách tường của đại sảnh chỗ mà có lỗ khảm hình đao dường như cũng được đổi một mặt.
Chuyện gì thế này?
Diệp Mặc có chút ảm đạm.
Hắn vẫn luôn ở trong đại sảnh này, nếu như có thay đổi gì, nhất định là hắn sẽ biết trước tiên. Nhưng thực tế bây giờ đại sảnh chỉ có một mình hắn mà thôi, mà lỗ khảm hình đao mà bốn người công kích lúc trước, đã từ li vị lúc trước đổi thành khảm vị rồi.
Diệp Mặc tỉnh táo lại, cho dù là không còn cửa ra vào, hay là lỗ khảm hình đao biến thành một bức tường, đều là có chút quỷ dị.
Hắn nhắm mắt lại, dùng thần thức cảm thụ một chút. Hắn cho rằng, cửa vào biến mất, chắc hẳn chỉ là một dụng cụ tự động mà thôi. Mà lỗ khảm hình đao này giờ lại đổi thành một bức tường, nói không chừng là cả đại sảnh này đang xoay tròn.
Nhưng điều khiến cho Diệp Mặc thất vọng chính là, khi hắn cẩn thận quan sát lại vài lần, nhưng lại không phát hiện ra dấu vết đại sảnh này đang xoay tròn.
Diệp Mặc nhíu nhíu mày, hắn bỗng nhiên có chút không thích nơi này rồi, chỗ này rõ ràng là quá quỷ dị rồi. Nghĩ đến đây, hắn không tiếp tục chần chừ nữa, mà lấy chìa khóa đao đi thẳng đến lỗ khảm hình đao kia.
Lúc này đã không còn đường lui, hắn ngoại trừ việc dùng lỗ khảm này ra, muốn phá vỡ vách đá hình lục giác này quả thực là không thể. Huống chi hắn muốn lấy được đồ sớm một chút, rồi sớm lên đường.
Khi Diệp Mặc tra chìa khóa vào lỗ khảm, bỗng nhiên cảm giác không được thoải mái, cảm giác này khiến hắn rất quái dị.
Đối với giác quan thứ sáu của mình, Diệp Mặc lại rất tin tưởng. Chẳng lẽ nơi này lại có nguy hiểm gì khác hay sao? Diệp Mặc chần chừ. Hắn theo bản năng muốn lấy cây đao ra, cho dù như nào, hắn không thể khi cảm giác bất an vẫn còn làm chuyện như này.
Nhưng Diệp Mặc vẫn chưa thu được cây đao, cái lỗ khảm hình đao kia đã truyền đến một lực hút. Lực hút đó căn bản không phải là hướng về phía hắn, mà là hướng về Cây Đao trong tay hắn.
Két một tiếng, Cây Đao trong tay Diệp Mặc rời khỏi tay, lại bị hút chặt vào trên lỗ khảm kia.
Diệp Mặc trong lòng kinh ngạc liền muốn rút lui, lại phát hiện ra đại sảnh lục giác lại bắt đầu xoay tròn. Lúc mới bắt đầu, vận tốc xoay tròn của đại sảnh này rất chậm, nhưng chưa được bao lâu, tốc độ lại càng ngày càng nhanh, nếu như tốc độ xoay tròn này lại cứ tiếp tục tăng lên, Diệp Mặc thậm chí không thể tưởng tượng được, cuối cùng hắn sẽ bị quay vòng thành bã vụn.
Lúc này Diệp Mặc đã biết chỗ này không đơn giản là một di tích, cho dù là di tích, thì cũng rất quái dị. Không ai có thể biến di tích thành hình dạng như này, di tích là để cho người ta đến khai quật, nhưng đây lại là tìm cách khiến cho người khác chết. Nguồn: http://truyenfull.vn
Không đúng, Diệp Mặc nghiên cứu trận pháp đã bao năm, trình độ am hiểu về trận pháp thậm chí còn thâm sâu hơn nhiều so với đại sư trận pháp sơ cấp, hắn thậm chí còn phát hiện ra đại sảnh này giống như một trận pháp vậy.
Là trận pháp gì mà lại có hình dạng này, hơn nữa còn không dùng đến trận kỳ, chỉ có một đại sảnh hình lục giác?
Phong ấn? Diệp Mặc trong đầu hiện lên một ý nghĩ, hắn đột nhiên tỉnh táo lại, đây căn bản là một phong ấn. Khi hắn đến, đại sảnh lục giác này không xoay tròn, hắn không ngờ lại không phát hiện ra đây không phải là đại sảnh lục giác, thêm vào hai mặt trên và dưới, đây căn bản là một đại sảnh tám mặt.
Nếu là phong ấn, vậy phong ấn cái gì? Diệp Mặc không tiếp tục nghĩ nữa, cho dù là phong ấn cái gì, giải khai phong ấn, đối với hắn đều không có lợi gì.
Nếu biết đây là một phong ấn, Diệp Mặc cũng hiểu được cây đao kia hẳn là chìa khóa để giải phong ấn, đây không phải là chìa khóa di tích thượng cổ, mà là chìa khóa giải khai phong ấn.
Sau khi hiểu được điều này, Diệp Mặc suýt nữa thì chửi ầm lên, đây quả thực là lừa người mà
Diệp Mặc cũng biết đây không phải là lúc chửi người khác, hắn dường như không cần suy nghĩ gì, cố nén sự choáng váng càng lúc càng tăng này lại, liền vọt tới chỗ lỗ khảm hình đao, dùng tay giữ chặt cây đao lại.
Phong ấn này bây giờ vẫn chưa hoàn toàn được cởi bỏ, hắn chỉ cần đem chìa khóa giải khai phong ấn này đi là được rồi.
Nhưng khi Diệp Mặc vận chuyển chân nguyên trên lỗ khảm hình đao, lại phát hiện cây đao hình như nằm luôn trên đó, không chút di chuyển. Mặc cho hắn vận chuyển tất cả chân nguyên, cũng không có cách này lay chuyển được cây đao này.
Diệp Mặc mơ hồ nghe thấy vài tiếng cười khằng khặc, dường như là giọng cười châm biếm hắn không biết tự lượng sức mình. Nhưng lúc này hắn cũng không thèm để ý đến những thứ xung quanh nữa, đối với hắn mà nói cho dù không có cách nào ra khỏi đại sảnh lục giác này, hắn cũng cần phải lấy được cây đao, tuyệt đốôi không thể giải phong ấn này được.
Khi tất cả chân nguyên được vận chuyển, cây đao vẫn không chút nhúc nhích, Diệp Mặc mồ hôi lạnh túa ra như mưa, lấm tấm lấm tấm.
Hắn thậm chí cũng không kịp nghĩ gì nhiều, lấy ra viên "Bạo âm châu", viên "Bạo âm châu" này là hắn cướp được của Kế Trí Nguyên, lúc đó khi đối phó với Kế Trí Nguyên, hắn cũng không dùng, nhưng bây giờ hắn lại không thể không dùng được.
"Bạo âm châu" bị Diệp Mặc vứt thẳng vào lỗ khảm hình đao, cùng lúc này, hắn bước vào thế giới Trang vàng, lúc này cái gì hắn cũng không để ý nữa.
- Đi…
Một tiếng nổ lớn, cả đại sảnh lục giác lúc đó lập tức rung chuyển, tiếng nổ khủng bố này còn mạnh hơn nhiều so với Tứ tượng phá vi trận của mấy người trong tổ của La Do Bình lúc trước, "Bạo âm châu" tương đương với một đòn của tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, uy lực vô cùng lớn.
Đại sảnh lục giác chìm trong tiếng nổ lớn, dường như dừng lại một chút, nhưng chỉ dừng lại một chút mà thôi, ngay sau đó lại bắt đầu xoay tròn.
Khi tiếng nổ thậm chí còn chưa dứt, Diệp Mặc bước từ thế giới Trang vàng ra, dòng khí cuồng bạo còn chưa chấm dứt, đã xé rách quần áo của Diệp Mặc, nhưng hắn căn bản không để ý đến. Hắn chỉ có một viên "Bạo âm châu" tuyệt đói không thể đợi hiệu quả này qua mới bước ra ngoài được.
Sau khi Diệp Mặc bước ra, trước tiên chính là phun ra một ngụm máu, hắn trực tiếp thiêu đốt máu tươi của mình, sau đó lại giơ tay lên nắm chặt lấy cây đao, vận chuyển mười phần chân nguyên của mình toàn lực kéo.
Cây đao dưới sức nổ cực mạnh, căn bản có chút lỏng ra, không đợi cây đao lại khớp vào lỗ khảm, Diệp Mặc liền thiêu đốt máu tươi của mình nắm chặt lấy đao.
Lại thiêu đốt một ngụm máu nữa, cây đao không ngờ bị Diệp Mặc nắm lấy, một lực hút cực mạnh lại bắt đầu hút lại, Diệp Mặc trong lòng không kịp vui sướng, hắn nắm chặt lấy cây đao, việc đầu tiên là lấy Hậu Bối đao ném vào thế giới Trang vàng, hắn biết rằng, cho dù hắn đem chìa khóa đao ném vào nhẫn trữ vật, cuối cùng cũng bị đại sảnh lục giác này hút ra.
Sau khi Diệp Mặc ném đao vào thế giới Trang vàng, toàn bộ đại sảnh lục giác bỗng nhiên chấn động, chuyển động không ngờ lại chậm lại, cuối cùng thì dừng hoàn toàn.
Diệp Mặc thở phào một cái, ngồi nghỉ một chút trên mặt đất, chỉ cảm thấy thân thể không còn chút sức lực nào.