Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 612: Vũ khí lợi hại




Trong nháy mắt, khi vừa trông thấy gã đàn ông da trắng gầy nhỏ này, Diệp Mặc đã đoán được gã chính là An Ân Đức.

Vì Khổng Lại Vũ kia cố tình gọi An Ân Đức tới nên Diệp Mặc quan sát người này vô cùng cẩn thận. Dáng đi của người này rất chậm, hơn nữa trên người gã còn toát ra hơi thở rất kì lạ.

Đây không phải là lần đầu tiên Diệp Mặc tiếp xúc với một người như thế, hắn lập tức biết được rằng người đàn ông này là một gã có năng lực đặc biệt. Mặc dù không biết gã đã đạt tới cấp mấy nhưng nhất định cũng không kém hơn gã Pierre mà hắn đã gặp ở Lạc Thương kia.

Diệp Mặc cười lạnh, nếu chỉ gọi đến một gã như vậy mà tưởng có thể làm gì được hắn thì đúng là quá xem thường Diệp Mặc rồi. Truyện được copy tại Truyện FULL

Khi thần thức Diệp Mặc lại quét qua cổ tay áo của gã đàn ông kia thì lại phát hiện tay áo gã có một khẩu súng, khẩu này nhỏ hơn so với bình thường, mà tạo hình của súng cũng rất kì quái.

Chẳng lẽ bọn họ định dùng khẩu súng kì quặc này để đối phó với mình ư? Diệp Mặc cẩn thận để ý kĩ hơn cây súng lục kia. Nói thật thì vũ khí nóng không có sức uy hiếp lớn đối với hắn. Cho dù là bom nguyên tử đi chăng nữa nhưng có ném trúng mục tiêu hay không mới là vấn đề.

Có sức uy hiếp lớn nhất đối với Diệp Mặc là bom laser. Loại bom này nghe nói phải 100 triệu mới có thể chế tạo ra. Nhưng Diệp Mặc cũng biết, cho dù là bom laser đi nữa nhưng hắn cũng đâu phải là tên ngốc mà chịu đứng yên một chỗ cho người ta ném vào mình.

Đến bom laser hắn còn không sợ, một khẩu súng cỏn con như thế này thì ăn nhằm gì?

Nhưng Diệp Mặc bây giờ thận trọng hơn trước kia rất nhiều. Mặc dù súng lục căn bản chẳng có sức uy hiếp gì ghê gớm đối với hắn nhưng hắn vẫn dùng thần thức quét qua một lượt, khi thần thức vừa quét qua thì hắn lập tức đứng bật dậy.

-Sao vậy?

Lạc Ảnh thấy Diệp Mặc đứng lên thì cũng đứng dậy theo. Tất cả tâm trí của cô dồn cả vào Diệp Mặc.

-Không có gì. Chỉ là anh đột nhiên nghĩ tới một chuyện thôi, ngồi xuống đi.

Diệp Mặc cười nói với Lạc Ảnh.

Lạc Ảnh biết Diệp Mặc chắc chắn là đã phát hiện ra điều gì đó nhưng cô cũng không hỏi thêm nữa.

Diệp Mặc quả thực phát hiện ra khẩu súng giấu trong cổ tay áo của gã đàn ông kia có gì đó bất thường, đó chính là trong súng không hề có đạn, cũng không hề có ống đốt lửa, không có đồ sạc, cũng không có câu và các cơ cấu chi tiết gì, thậm chí ngay cả nòng súng cũng chỉ dài có hai, ba cm mà thôi.

Tất cả những chi tiết ấy không phải là thứ khiến cho phải Diệp Mặc giật mình mà điều khiến hắn bất ngờ chính là bên trong khẩu súng có một ít tinh thạch, nói chính xác hơn đó chính là một phần nhỏ của khối tinh thạch. Chỗ tinh thạch ấy đặt trong một lỗ đạn, xung quanh đó là mạch điện mà hắn cũng không hiểu rõ.

Sở dĩ hắn bất ngờ như vậy là vì khối tinh thạch đó chính là một khối tinh thạch Cực năng nhỏ. Tinh thạch Cực năng lợi hại thế nào, điều này Diệp Mặc rất rõ. Hắn có bốn miếng, đều đã giao cho Diệp Tinh rồi.

Loại tinh thạch này chỉ cần một miếng thôi là đủ để khuấy động chuỗi điện tử làm nhiễu loạn các loại máy móc hiện đại nhất. Có thể bảo vệ toàn bộ Lạc Nguyệt, có thể thấy được loại tinh thạch này lợi hại đến thế nào.

Diệp Mặc còn biết loại tinh thạch này tổng cộng có tám viên, hắn đã chiếm được bốn viên, bốn viên còn lại ở Bắc Sa. Diệp Mặc không ngờ Bắc Sa lại dùng tinh thạch Cực năng để chế tạo ra một khẩu súng lục - một khẩu súng không hề có lấy một viên đạn.

Cho dù Diệp Mặc không biết súng lục này rốt cuộc lợi hại tới mức nào nhưng hắn cũng có thể chắc chắn 100% rằng khẩu súng lục này chính là do Diệp Tinh thiết kế, hơn nữa tuyệt đối có thể uy hiếp đến tính mạng của hắn.

-Diệp thiếu gia, Lỗ Linh mấy người đó không phải chịu bất kì sự bạc đãi nào đâu, ngài yên tâm…

Thấy sắc mặt của Diệp Mặc không được tốt, Đới Hằng lo sợ rằng hắn sẽ nổi cơn thịnh nộ. Diệp Mặc giết người không chớp mắt, hắn chỉ cần cho mình một phát súng thì coi như tiêu.

Diệp Mặc đâu có thời giờ mà để ý đến y nữa. Toàn bộ tâm trí của hắn bây giờ đã đặt cả vào gã đàn ông da trắng thấp bé kia. Diệp Mặc trong bụng thầm nghĩ mình may mắn, nếu hắn không có thần thức, nếu khẩu súng kia quả thực là lợi hại đến mức không tưởng thì cho dù là hắn đã tu luyện tới Tiên Thiên rồi đi chăng nữa thì nói không chừng hôm nay cũng sẽ phải bỏ mạng ở đây.

Gã đàn ông da trắng tới bên quầy hỏi vài câu gì đó nhưng không bước qua đây. Diệp Mặc lúc này mới phát hiện ba mẹ con Lỗ Linh cũng không xuất hiện.

Vừa lúc đó, cửa lại lần nữa mở ra, lần này có bốn người xuất hiện. Đi đầu là một gã da trắng cao to, theo sau là ba mẹ con Lỗ Linh.

Hiện tại ba người các cô trông có vẻ rất tiều tụy, ánh mắt có chút tuyệt vọng, rõ ràng là đã trải qua sự tra tấn rất khủng khiếp về mặt tinh thần.

Diệp Mặc hơi sửng sốt, chẳng lẽ vừa rồi hắn nhìn lầm. Gã da trắng này mới là An Ân Đức, còn gã đàn ông da trắng ban nãy chỉ là tình cờ đi ngang qua đây thôi sao?

Diệp Mặc lắc lắc đầu, nhanh chóng phủ nhận ý nghĩ đó của mình. Nếu như chỉ là ngẫu nhiên đi qua thì không thể giữ trong tay khẩu súng bằng tinh thạch Cực năng được. Không còn nghi ngờ gì nữa, y rõ ràng là người của Bắc Sa.

Chúng chắc chắn là một phe, Diệp Mặc nghĩ vậy, nhưng hắn không hề thấy gã đàn ông mới xuất hiện và tay da trắng thấp bé ban nãy ra nói chuyện trao đổi gì với nhau cả. Dưới sự dẫn đường của gã đàn ông da trắng cao to kia, ba mẹ con Lỗ Linh bước đi không nhanh nhưng cũng không chậm, đi thẳng vào thang máy.

Thần thức của Diệp Mặc quét tới gã đàn ông da trắng cao to kia, phát hiện gã cũng là một kẻ có khả năng đặc biệt, mà tu vi cũng không hề thấp. Trong tay gã cũng có một khẩu súng, nhưng đó cũng chỉ là một khẩu súng bình thường. Nếu so với súng lục 64 của Diệp Mặc thì khẩu súng của gã không thể coi là bình thường được, nhưng so với khẩu súng bằng tinh thạch Cực năng kia thì là quá tầm thường rồi.

Trong lúc Diệp Mặc còn đang nghi hoặc thì gã đàn ông thấp bé kia cùng viên phục vụ nữ bước vào thang máy.

Diệp Mặc thở phào, suy đoán của hắn không sai. Hai tên da trắng này tuy không trao đổi gì với nhau nhưng khẳng định là đồng bọn, hơn nữa đều là người của Bắc Sa. Gã da trắng cao to dẫn ba mẹ con Lỗ Linh tới chỉ là kẻ nguỵ trang, còn kẻ thực sự ra tay là gã vừa vào trong thang máy với nữ nhân viên phục vụ kia.

Quả nhiên sau khi sáu người trong thang máy đi ra, gã đàn ông thấp bé cơ hồ không để ý gì tới những người đi trước đó nữa. Gã vừa nói chuyện với nữ nhân viên phục vụ kia vừa sờ soạng cặp mông của cô ta, đôi tay gã không ngừng vuốt ve, mà lúc đó hai người họ chỉ cách những người kia có sáu, bảy mét.

Mấy người nhanh chóng bước tới trước cửa phòng 616. Gã đàn ông cao to gõ cửa.

Khổng Lại Vũ lập tức đứng dậy ra mở cửa. Diệp Mặc lại khoát tay chặn Khổng Lại Vũ lại để chính hắn ra mở. Trong lòng hắn thầm than, khoảng cách sáu bảy mét, đúng lúc đang mở cửa thì gã đàn ông thấp bé cũng có thể đúng lúc xông vào. Xem ra gã đã sớm có cách đối phó với mình rồi, thậm chí cả những chi tiết nhỏ nhất cũng lo liệu xong xuôi cả rồi. Nếu Diệp Mặc không có thần thức thì đúng là nguy nan.

Có một điều Diệp Mặc vẫn không rõ, vì sao chúng lại dám tự tin về khẩu súng như vậy. Xem tư thế của chúng thì có vẻ như chỉ cần nổ súng thì hắn sẽ chẳng có cách nào chạy thoát. Lẽ nào khẩu súng được chế tạo từ tinh thạch Cực năng này lợi hại đến thế sao? Cho dù không biết khẩu súng này lợi hại đến thế nào nhưng tâm trí hắn đã hoàn toàn tập trung cao độ vào nó rồi.

Diệp Mặc đi tới bên cửa, thần thức của hắn từ đầu tới cuối đều tập trung vào gã đàn ông da trắng thấp bé kia. Dù nhìn thì có vẻ như gã đang đùa giỡn với cô nhân viên phục vụ nhưng thần thức của Diệp Mặc cho thấy gã cũng đang tập trung cao độ vào căn phòng 616.

Diệp Mặc mở cửa ra, đồng thời phóng lưỡi đao gió của mình về gã đàn ông đang cầm khẩu súng Cực năng tinh thạch kia, hoặc cũng có thể nói hắn vừa hé cửa thì lập tức động thủ ngay.

Gần như cùng lúc, Diệp Mặc phi ra ngọn đao gió kia thì tên da trắng đang bắt giữ ba mẹ con Lỗ Linh cũng rút súng ra. Khổng Lại Vũ cũng nhanh chóng đứng sau Diệp Mặc.

Tất cả những hành động đó đều xảy ra quá nhanh, thậm chí còn chưa kịp chớp mắt. Diệp Mặc chỉ là vừa phi xong đao gió, gã đàn ông da trắng cao to còn chưa kịp rút súng ra, trong lúc nắm đấm của Khổng Lại Vũ còn cách lưng Diệp Mặc nửa thước thì một tia sáng màu xanh sắc lẹm đã quét qua.

Ánh sáng xanh không có gì ngăn trở xuyên qua lưng gã da trắng, rồi chém xéo qua bụng gã, dừng trước mũi chân Diệp Mặc mấy centimet, xuyên qua lòng đất rồi không thấy dấu vết gì nữa.

Diệp Mặc chú ý tới ánh sáng màu lam (xanh) đó, tốc độ của nó thậm chí còn nhanh hơn cả thần thức của hắn rất nhiều.

Quá nhanh! Diệp Mặc không kịp suy nghĩ về nó, biết Khổng Lại Vũ lén ra tay với mình từ phía sau, hắn không thèm để ý gì đến gã nữa. Đối với hắn bây giờ kẻ có sức uy hiếp lớn nhất là gã đàn ông thấp bé kia. Hắn nhanh chóng xuất hiện trước mặt gã đàn ông da trắng thấp bé, nâng cả thân mình gã lên khỏi mặt đất chỉ bằng một tay.

Lúc này nắm đấm của Khổng Lại Vũ mới đánh trúng gã đàn ông da trắng cao lớn kia mặc dù đã bị ánh sáng lam kia xuyên qua lại vẫn đang nâng súng. Vì thực ra mục tiêu của y là Diệp Mặc nhưng hắn đã biến thân quá nhanh nên nắm đấm của y lại đánh trúng tên da trắng đang đứng đối diện.

Gã đàn ông cao lớn bị ánh sáng lam kia xuyên qua đã đủ chết rồi, giờ lại nhận thêm một đấm của Khổng Lại Vũ trúng ngay ngực thì dù chưa gục xuống nhưng cũng đã tắt thở.

Diệp Mặc đoạt lấy khẩu súng tinh thạch Cực năng về tay, trong lòng mới bình tĩnh trở lại. Hắn không khỏi thầm khâm phục tốc độ của gã đàn ông thấp bé này. Mặc dù là hắn ra tay trước nhưng gã vẫn kịp bóp cò.

Chì là vì chém đứt cánh tay gã khiến cho họng súng của gã trệt đi, ánh sáng xanh bắn ra tạo thành một góc nghiêng, điểm tiếp đất cách mũi chân hắn mấy cm, lặn mất vào trong lòng đất. Nếu tay của gã mà nâng lên cao hơn một chút nữa thôi thì tia sáng xanh đó sẽ trúng vào bắp chân hắn. Còn nếu cao hẳn lên thì sẽ trúng vào ngực hắn rồi.

Diệp Mặc lần đầu tiên nhận thấy một gã có phản ứng nhanh đến vậy. Hắn có thể khẳng định một điều là tên này không hề có thần thức, nhưng phản ứng của gã không hề chậm hơn hắn. Dù hắn ra tay trước nhưng cũng không chiếm được ưu thế hoàn toàn.

Vì tốc độ đao gió của hắn không nhanh bằng tia sáng màu xanh nên sau khi đao gió được phi ra thì đối phương vẫn có thể nâng tay lên một chút cho tới bị lúc bị đao gió chém đứt.

Nguy hiểm thật. Diệp Mặc toát mồ hôi lạnh. Ban nãy nếu đao gió của hắn không chém được vào cánh tay gã thì với tốc độ của gã, nói không chừng có thể dựa vào quán tính nâng tay lên. Còn một giả thiết khác, nếu để Khổng Lại Vũ ra mở cửa thì tốc độ đao gió của hắn sẽ càng chậm hơn, và kết quả đúng là khó có thể đoán trước. Có lẽ Khổng Lại Vũ không thể ngờ rằng mình lại bị An Ân Đức cho làm bia đỡ đạn như vậy. Vì nhờ có tấm bia đỡ đạn này, tia sáng xanh có thể bắn trúng Diệp Mặc.

Tức là chỉ cần tia sáng xanh của đối phương bắn ra thì bất kể trước mắt là gì chăng nữa thì cũng không thể trốn thoát. Bắc Sa có thứ vũ khí lợi hại như vậy sao?!?

Hắn bị thương hoặc chết rồi thì thôi, đằng này Lạc Ảnh lại đang đi theo hắn. Nghĩ tới kết cục này, Diệp Mặc không khỏi bàng hoàng.