Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 539: Diệp Mặc trong mắt người khác




-A… Chúng ta đã đến Vũ Di Sơn rồi?

Nhan Vũ ngẩng đầu lên nhìn cảnh vật trước mắt liền tỉnh lại ngay. Làm thế nào mà vừa tỉnh lại đã tới Vũ Di Sơn?

Tuy Nhan Vũ có nhiều nghi vấn nhưng cô biết dù cô có hỏi, chắc Diệp Mặc cũng sẽ không trả lời cô.

Tối qua cô bỗng ngủ thiếp đi đã có chút kỳ lạ, dù cô tiếp xúc ngoài xã hội không nhiều, nhưng đối với những việc kỳ quái cũng hiểu đôi chút, cô cũng biết những người có bản lĩnh không muốn người khác biết rõ ngọn ngành.

Cho nên khi tỉnh lại Nhan Vũ cũng không hỏi gì, chỉ cảm ơn Diệp Mặc rồi đưa Diệp Mặc đến Vũ Di Ẩn Vận Cốc.

Ẩn Vận Cốc tương đối hẻo lánh, nếu không có Nhan Vũ dẫn đường, chắc chắn một mình Diệp Mặc tìm không thấy. Dù ở Vũ Di Sơn, hai người đã đi rất lâu. Ẩn Vận Cốc không phải ở khu vực chính, cũng may hai người đều không phải người bình thường. Đi được khoảng gần ba tiếng đồng hồ, Nhan Vũ mới dẫn Diệp Mặc vào đến chỗ có sương mù lượn quanh.

Sau khi đến Liên Hàng Tĩnh Trai, Diệp Mặc cảm thấy môi trường ở đây không bằng Tĩnh Nhất Môn, không ngờ danh tiếng của Liên Hàng Tĩnh Trai lớn hơn Tĩnh Nhất Môn, nhưng địa bàn lại nhỏ như vậy.

Diệp Mặc nhìn lướt qua, nơi đây hơi suy tàn. Đệ tử cũng thưa thớt, có thể thấy biến cố của hai tháng trước đã ảnh hưởng rất lớn đến môn phái này.

Sư phụ của Nhan Vũ là một người phụ nữ tầm sáu mưới tuổi, đang nằm trên chiếc giường gỗ, gương mặt già nua và tái nhợt. Sau khi bà nghe Nhan Vũ nói Mai sư tỷ đã chết, tuy không nói nhưng Diệp Mặc có thể cảm nhận được nỗi bi thương của bà.

-Sư phụ, đây là Diệp Mặc tiền bối, con đã mời anh ấy đến trị bệnh cho người.

Nhan Vũ cẩn thận lau mắt cho lão đạo cô, chỉ Diệp Mặc nói.

-Diệp Mặc?

Không ngờ là Diệp Mặc, đôi mắt của lão đạo cô chợt ánh lên chút, tuy bà muốn gượng ngồi dậy, nhưng sức lực của bà không cho phép bà làm như vậy. Nhan Vũ liền vội đỡ lão đạo cô.

Diệp Mặc, cái tên này bà từng nghe nói, đối với những người ngoại Ẩn Môn mà nói, đây là nhân vật nức tiếng lừng danh. Tuy bà bị trọng thương, nhưng phần lớn đệ tử và sư muội sau khi trở về đều nói qua một vài chuyện ngoài Ẩn Môn, đối với cái tên Diệp Mặc bà không xa lạ gì. Tuy bà biết Diệp Mặc không thể cứu bà, nhưng đối với người ngay cả Hồ Lô Cốc cũng phải kính nể như thế, bà không thể không để ý.

-Diệp thiếu hiệp, Tiểu Vũ không hiểu chuyện, lại làm phiền đến cậu, lão tôi thực sự thấy bất an.

Lão đạo cô và Nhan Vũ không giống nhau, Nhan Vũ trẻ người non dạ, dám mời Diệp Mặc đến trị bệnh cho bà, cần phải biết rằng loại người hung ác như Diệp Mặc, một khi không vui, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể tiêu diệt Liên Hàng Tĩnh Trai.

Có thể nói kẻ hung ác có tiếng cả bên ngoài như Diệp Mặc, không cần phải nói đến Liên Hàng Tĩnh Trai không bằng ngoại ẩn lục môn. Dù là Liên Hàng Tĩnh Trai cũng là một trong những ngoại ẩn lục môn, bà cũng không muốn động đến loại người như Diệp Mặc, huống hồ môn phái của bà càng ngày càng xuống dốc. Nhưng lúc này ở trước mặt Diệp Mặc, bà không thể không chào đón hắn.

Diệp Mặc không nói gì. Thời gian hắn ở thành phố bên ngoài lâu rồi, thực sự đối với mấy cái thiếu hiệp, tiền bối gì đó hắn không quen cho lắm.

Diệp Mặc sớm đã không phải là đệ tử tu chân thông tường, tuy hắn chưa tính là cáo già giảo hoạt nhưng cũng có thể nhìn ra dường như lão đạo cô có chút đề phòng.

Đồng thời thần thức của hắn có thể cảm nhận được, lão đạo cô này bị thương rất nặng. Nếu không dùng Liên Sinh Đan, muốn trị khỏi nội thương của bà, chắc chắn hao tổn rất nhiều chân khí. Diệp Mặc là một kẻ không thích phiền phức, hơn nữa đã lấy được nhiều dược liệu như thế từ chỗ Nhan Vũ và còn lấy được Thiên Đồng Hoa thì đưa cho bà ấy một viên Liên Sinh Đan là được rồi.

-Thiếu hiệp, cái tên gọi này tôi không dám nhận, nghe không quen, nếu tiền bối coi trọng tôi thì cứ trực tiếp gọi tôi là Diệp Mặc.

Diệp Mặc xua tay nói.

Lão đạo cô vẫn nói:

-Xin Diệp thiếu hiệp đừng nói như vậy, lão tôi pháp hiệu Thanh Ngôn. Thanh Tuệ sư muội còn không qua gặp Diệp Thiếu hiệp…

Diệp Mặc đoán trong lòng Thanh Ngôn đã coi mình là một kẻ vũ phu chỉ biết dùng vũ lực giải quyết vấn đề, đành ngậm miệng chẳng buồn giải thích. Hắn cũng biết sở dĩ Thanh Ngôn đối với mình như vậy, không phải bà ấy sợ mình, mà là sợ Diệp Mặc tùy tiện đến Liên Hàng Tĩnh Trai. Nói không chừng lúc này bà đã oán giận Nhan Vũ không hiểu chuyện, ngay cả loại người như Diệp Mặc cũng dám đưa về.

Diệp Mặc từng gặp đạo cô Thanh Tuệ này, chính là đạo cô khoảng bốn mươi tuổi mà lần trước tham gia hội đấu giá ở Quỷ Thành, tu vi Địa cấp sơ kỳ. Cô ta đã từng thấy qua lợi hại của Diệp Mặc, lúc này Thanh Ngôn lại nói như vậy, càng sẽ không làm ra việc khiến Diệp Mặc mất hứng, liền dẫn hai đại đệ tử vào chào Diệp Mặc.

Diệp Mặc thở dài, hắn biết thời gian mình lưu lại đây càng lâu thì những đạo cô này càng bất an. Hắn nhìn Nhan Vũ đang bối rối, và Thanh Tuệ đang đứng một bên rồi đành nói:

-Thực ra lần này tôi đến đây là vì có ddc lợi ích từ Tiểu Vũ, nên đến giúp mà thôi. Chỉ là muốn giúp trị vết thương cho Thanh Ngôn sư phụ chứ không có ý gì khác.

-Diệp thiếu hiệp, vết thương của lão tôi, lão tôi rất rõ, và cũng biết vết thương hiện nay đã không còn hi vọng gì nữa. Tiểu Vũ và Tiểu Mai đi tìm Thiên Đồng Hoa quả thực cũng không thể hoàn toàn chữa khỏi vết thương của lão tôi. Diệp thiếu hiệp là người làm đại sự, lão tôi chỉ hi vọng thiếu hiệp có thể nể tình quen biết Tiểu Vũ mà quan tâm một chút đến Liên Hàng Tĩnh Trai. Truyện được copy tại Truyện FULL

Nghe Diệp Mặc nói xong, Thanh Ngôn vội vàng nói. Tuy khí tức của bà không đủ nhưng một hơi đã nói ra hết những lời này.

Diệp Mặc dở khóc dở cười, chẳng nhẽ danh tiếng của mình ở Ẩn Môn lại kém thế? Những lời của lão đạo cô này, hắn đương nhiên nghe hiểu. Quan tâm một chút là giả, ý thực ra là Diệp Mặc mày là người làm chuyện lớn, không đến gây phiền phức cho miếu nhỏ Liên hàng Tĩnh Trai này là được rồi.

Diệp Mặc tôi là sói già xấu xa sao? Nhưng với lão đạo cô sắp chết thì có gì mà nói. Bọn họ sợ mình, đây là điều bình thường, Ẩn Môn là nơi cá lớn nuốt cá bé, mình giết người ở Ẩn Môn đoán chừng bà ta cũng nghe nói tới. Hơn nữa Liên Hàng Tĩnh Trai còn phát triển hơn Tĩnh Nhất Môn, rất nhiều chuyện đều có tham gia. Nhưng sau khi trải qua chuyện này, Liên Hàng Tĩnh Trai nên học cách của Tĩnh Nhất Môn, chính là hạn chế ra núi.

Nhan Vũ cũng đứng ngồi không yên, cô không phải kẻ ngốc, vẻ mặt của sư phụ và sư thúc đã rõ ràng, hình như cô không nên đưa Diệp Mặc đến Liên Hàng Tĩnh Trai.

Diệp Mặc không muốn nhiều lời, hắn lấy Liên Sinh Đan ra, đưa cho Nhan Vũ nói:

-Tiểu Vũ, đan dược này đủ để chữa bệnh cho sư phụ cô, đưa cho sư phụ ăn đi.

-Diệp thiếu hiệp…

Thanh Ngôn không muốn bệnh của mình chưa chữa khỏi mà đã nợ Diệp Mặc một ân tình.

Chỉ là lời của bà chưa nói hết đã bị Diệp Mặc ngắt lời:

-Kinh mạch của tiền bối tổn hại một nửa rồi, hơn nữa Đan Điền có xu hướng rạn nứt, nếu không phải tôi thì không ai cứu được mạng của tiền bối đâu.

- …

Nghe Diệp Mặc nói, Thanh Ngôn hoảng sợ dằn lời nói của mình xuống, Diệp Mặc không động đến mình mà biết mình bị thương nặng như vậy, còn dám nói có thể trị được vết thương cho mình. Đây quả là ly kỳ quá, vả lại đan dược của hắn rốt cuộc là tiên đan gì?

Nhan Vũ lo cho vết thương của sư phụ, vội vàng đút vào miệng sư phụ đan dược. Thanh Ngôn chỉ cảm thấy đan dược vào miệng đã tan ngay thành nước, sau đó tự động thấm vào cơ thể.

Sau khi uống xong Liên Sinh Đan, ngay lập tức Thanh Ngôn cảm thấy cơ thể rất dẽ chịu, hơn nữa kinh mạch bị vỡ đang tự dần hồi phục. Đương lúc trong lòng bà vẫn còn hoảng sợ thì Diệp Mặc lên tiếng:

-Thanh Ngôn sư phụ, nếu bây giờ tiền bối tiến hành vận chuyển Chu Thiên, tôi nghĩ nhiều nhất là một tiếng sau, vết thương của bà sẽ hồi phục đựơc tám phần rồi.

Không kịp ngẫm kỹ lời của Diệp Mặc, Thanh Ngôn đã bắt đầu vận khí tiền hành Vận Hành Chu Thiên. Đối với người luyện Cổ Võ Địa cấp trung kỳ mà nói, phương pháp này vẫn rất cần.

Sau hơn nửa giờ, dù Nhan Vũ không hiểu gì cũng biết vết thương của sư phụ đã hồi phục nhiều, chỉ cần nhìn sắc mặt của sư phụ là biết.

Sau một tiếng, Thanh Ngôn thở dài, bà cữ ngỡ mình chắc chắn là chết, không ngờ ở trong tay Diệp Mặc trong lời đồn mà vết thương của bà đã hoàn toàn tiêu tan, còn lại chỉ cần điều dưỡng vài ngày mà thôi.

Trong lòng Thanh Ngôn vô cùng kinh ngạc, không ngờ Diệp Mặc không những giết người lợi hại mà cứu người cũng lợi hại như vậy. Nhưng lúc này vết thương của bà đã khỏi, đã nợ Diệp Mặc một ân tình, bà vội vàng nói với Diệp Mặc:

-Đa tạ ơn cứu mạng của Diệp thiếu hiệp, lão tôi quả là lòng dạ tiểu nhân.

Đương nhiên Diệp Mặc biết lòng dạ tiểu nhân bà ấy nói là ý gì, cũng không thèm để ý. Người khác nghĩ sao về hắn có gì liên quan cơ chứ, chỉ cần mình làm tốt theo cái tâm là được rồi.

Nhan Vũ và Thanh Tuệ vội vàng tạ ơn Diệp Mặc, Diệp Mặc khoát ta nói:

-Vết thương của Thanh Ngôn sư phụ đã gần như khỏi, tôi cũng phải đi rồi, sau này có duyên thì gặp lại.

Thấy Diệp Mặc muốn đi, Thanh Ngôn và Thanh Tuệ hơi ngượng ngùng, ban nãy hai người đều rất đề phòng Diệp Mặc, không ngờ hắn lại giúp thật, không có ý gì khác.

-Diệp thiếu hiệp, nếu không ngại mời dùng cơm trưa rồi hãy đi. Lần này may nhờ có thiếu hiệp giúp đỡ, nhưng chúng tôi không có đồ vật nào đáng tiền cả, hơn nữa chúng tôi sắp chuyển đi rồi, sau này muốn cảm ơn thiếu hiệp cũng có chút khó khăn.

Thanh Tuệ ngượng ngùng nói.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười:

-Tôi đến là vì nhận được Thiên Đồng Hoa của Nhan Vũ chứ không hề quan tâm đến thù lao. Nhưng tôi thấy phong cảnh ở đây rất đẹp, cũng tương đối bí mật, vì sao lại chuyển đi?

-Ôi, hai tháng trước chúng tôi suýt chút nữa bị diệt môn, vả lại lần này Tiểu Mai, đệ tử của tôi ra ngoài gặp phải độc thủ. Tôi nghĩ nơi này đã không còn thích hợp cho chúng tôi ở.

Thanh Ngôn thở dài nói.

Diệp Mặc nghe những lời nói này chợt giật mình, Lạc Nguyệt thành của mình đang cần nhiều người đến ở, không biết bà Thanh Ngôn này có hứng thú đưa môn phái của mình đến Lạc Nguyệt thành hay không.

Diệp Mặc không biết làm thế nào để mở lời mời, nhỡ chẳng may bị một số đạo cô sợ hãi nghĩ thành mưu đồ gây rối của mình thì thật không hay, nghĩ đến đây hắn tùy ý nói:

-Không biết hơn hai tháng trước, quý môn đã đắc tội với người nào mà lại gặp tai họa bất ngờ vậy?