Diệp Mặc rất thích thú với con vật nhỏ bé trắng tinh này, nó trông thật đáng yêu. Mặc dù Diệp Mặc không biết vì sao nhóc này cứ nhìn hắn chằm chằm không đi, nhưng hắn thật sự rất muốn bắt lấy con hồ ly nhỏ.
Chỉ có điều khi Diệp Mặc chuẩn bị ra tay thì con vật nhỏ bé đột nhiên lóe sáng, lập tức biến mất giữa kẽ hở ở khe núi, tốc độ không biết đã lại tăng lên gấp bao nhiêu lần so với mấy hôm trước hắn nhìn thấy.
Nhóc tinh linh thật kỳ lạ, vận tốc còn tăng lên nữa. Thần thức cửa Diệp Mặc lập tức tập trung vào con cáo nhỏ đó, chỉ thấy nó thoắt ẩn thoắt hiện rồi biến mất trong những thạch động khổng lồ, thạch động rất sâu, thần thức của Diệp Mặc không thể quét qua hết.
Chẳng lẽ nơi đây chính là Linh Đàm như trong lời của Tăng Chấn Hiệp?
Mở lối nham thạch đi vào động đá là một việc rất khó làm đối với những người luyện cổ võ, nhưng với một người Tu Chân như Diệp Mặc thì không khó khăn lắm. Những người luyện cổ võ nếu muốn tìm vị trí cụ thể của động đá thì phải đào được nham thạch của toàn bộ nơi này, nhưng đất đá đào lên thì không biết để chỗ nào. Nhưng Diệp Mặc thì khác, hắn có thần thức, hắn không những không cần tiêu hao số lượng lớn nguyên khí để di chuyển đất đá mà còn có thể dùng thần thức tìm ra con đường gần nhất.
Cho dù là đất đá, hắn cũng có thể di chuyển đi bằng phương pháp khống chế thông qua thần thức và chân khí. Cách làm này không biết là tiết kiệm được bao nhiêu sức lực và thời gian so với chỉ đơn thuần dùng nội khí. Hơn nữa, còn một điểm nữa là vũ khí lợi hại trên người Diệp Mặc rất nhiều, đều là binh khí thượng thặng của những người luyện võ địa cấp. Lần trước khi hắn thoát ra ngoài Cổ Mộ tuy có làm hư hại một số nhưng trên người hắn vẫn còn có rất nhiều.
Đối với những người luyện võ thuộc môn phái cổ võ thì dùng hỏng một vũ khí cũng là một sự tổn hại rất lớn, nhưng Diệp Mặc không tiếc nuối. Hắn lấy ra một loạt những đao kiếm để đào bên trong sơn cốc.
Những viên nham thạch nhỏ vụn bị Diệp Mặc đẩy đi như những bụi phấn hoa. Thời gian trôi qua, Diệp Mặc đã đào được một thạch động
Cho dù Diệp Mặc có đầy đủ các điều kiện tiên thiên nhưng đào được một lối đi Diệp Mặc cũng phải mất một ngày, hơn nữa còn làm hỏng gần mười cây binh khí địa cấp. Chẳng trách Phong Vũ và Tăng Chấn Hiệp bỏ qua nơi này, bởi vì một khi không đào được đồ gì thì tổn thất trở nên quá lớn. Nếu để cho họ đến đây khai quật thì không biết chừng phải mất tới mười ngày hay tận nửa tháng.
Điều quan trọng nhất là một khi Linh Đàm bị sập thì cho dù họ có đào được cũng chỉ uổng phí sức lực mà thôi. Hơn nữa ở bên ngoài lại sụp đổ nhiều như thế thì khả năng Linh Đàm bị đổ sập cũng rất lớn.
Diệp Mặc đứng ở cửa thạch động, quả nhiên nhìn thấy chỗ phía trước mặt gần mười mét là một vách đá khổng lồ. Diệp Mặc đến phía trước vách đá, lập tức biết được vách đá này không là tự nhiên vốn có mà là do nhân tạo, nói chính xác thì đây là một cái cửa đá. Chẳng trách Tăng Chấn Hiệp nói nơi này cần bốn người mới có thể mở ra được, một cửa đá khổng lồ như thế này mà không có bốn người đích thực không thể nào mở ra.
Nếu phá hủy cánh cửa đá này thì có thể tưởng tượng đồ vật ở bên trong không được cửa đá bảo vệ, thời gian dài trôi qua rồi cũng sẽ bị hủy diệt. Vậy Linh Đàm đó không chừng chỉ có thể dùng một lần là hết cách sử dụng. Chỉ có điều lúc này vách đá đã bị nổ, nứt ra một khe lớn, thông qua khe đá, thần thức của Diệp Mặc có thể quét qua thấy rõ ràng một đầm nước nhỏ. Lẽ nào đây chính là Linh Đàm mà Tăng Chấn Hiệp nhắc tới?
Diệp Mặc có chút nghi ngờ quan sát xung quanh, quả nhiên bên vách đá nơi tận cùng của Linh Đàm hắn nhìn thấy bốn viên tinh thạch màu trắng ngà to cỡ quả trứng cút. Trong khoảnh khắc khi thần thức của Diệp Mặc tiếp xúc tinh thạch, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng kích động, linh thạch, thực sự là linh thạch! Hắn chưa bao giờ từng nghĩ bản thân có thể nhìn thấy linh thạch trên địa cầu. Mặc dù đây chỉ là mấy viên tinh thạch thứ cấp, hơn nữa còn là loại thứ cấp trong các loại thứ cấp, nhưng đây lại là một niềm hi vọng đối với Diệp Mặc, hi vọng này cho hắn có thêm động lực.
Nếu đã có thể dẫn xuất linh thạch, vậy đây nhất định là một mắt của linh tuyền, một mắt linh tuyền này đối với một tu sĩ trong thời kỳ Luyện Khí là cực kỳ quý báu chứ không cần nói tới nơi thiếu thốn linh khí như địa cầu này.
Tim Diệp Mặc đập thình thịch một hồi lâu rồi mới bình tĩnh lại. Hắn thấy bản thân có chút kích động, chuyện này thật không tốt, cho dù có nhìn thấy linh thạch cũng không nên kích động như vậy, việc này không hề tốt cho tu luyện của hắn. Có điều thời gian dài tu luyện ở nơi thiếu thốn linh khí, đột nhiên nhìn thấy linh thạch không có cách nào kiềm chế sự vui mừng của bản thân mà thôi.
Diệp Mặc bình tĩnh được một lúc rồi mới dùng thần thức quan sát kỹ lưỡng đồ vật ở bên trong, nhưng ngay sau đó hắn ngây người. Hắn nhìn thấy con hồ ly nhỏ màu trắng, con vật nhỏ bé này không ngờ lại trốn ở bên trong góc của linh tuyền, có chút căng thẳng nhìn cửa đá, rất hiển nhiên nó biết có người đến, sau này nơi đây có thể không phải là của nó nữa rồi.
Thảo nào tốc độ của con vật nhỏ này lại nhanh đến như vậy, thì ra ngày nào nó cũng uống nước ở linh tuyền, đúng thật là biết cách thưởng thức, thứ nước này hắn chưa được uống, không ngờ là nó lại được uống rồi.
Diệp Mặc rút phi kiếm ra, tạo một lỗ hổng trên cánh cửa đá nặng nề để vừa người chui qua.
Hồ ly trắng rõ ràng là phòng bị Diệp Mặc, hai mắt chằm chằm nhìn hắn, nhưng lại không có vẻ như sẽ đi, đương nhiên, nó thích nơi này.
Bây giờ Diệp Mặc đã tìm thấy linh tuyền, đâu còn thời gian chú ý tới nó. Việc đầu tiên hắn làm là giữ bốn viên linh thạch thứ phẩm trong tay, cảm giác của linh khí suýt chút nữa khiến hắn thích thú đến kêu lên thành tiếng.
Đây mới đúng là thứ ta cần, Diệp Mặc âm thầm thốt lên một câu. Sau đó lấy ra hộp ngọc, cẩn thận đặt bốn viên linh thạch vào. Tuy rằng hành động này ở Tu Chân Giới sẽ khiến người khác cười ngất ngưởng, nhưng ở địa cầu, Diệp Mặc hiểu rằng có được những thứ này chẳng hề dễ dàng.
Một động núi có thể tự tạo ra linh thạch, một dòng suối chảy trong núi có thể sinh ra dòng sinh khí mỏng khiến Diệp Mặc vui mừng khôn xiết, hắn không lập tức bắt đầu tu luyện mà cẩn thận xem xét bên trong sơn động.
Sơn động này có chỗ giống một cái hầm, trong một vách đá có dòng nước chảy ra, lâu ngày hình thành một linh tuyền trước mặt không lớn cũng không nhỏ.
Phía trên linh tuyền có ba tảng đá nhô lên, Diệp Mặc đoán ba tảng đá này là nơi top 3 người xuất sắc trong cuộc đấu tu luyện. Ở nơi này tu luyện trong ba ngày, hiệu quả chắc chắn không tồi. Có điều không biết tại sao chỉ cho phép tu luyện ba ngày, Diệp Mặc không hiểu, nhưng hắn cũng không băn khoăn suy nghĩ thêm.
Bốn viên linh thạch chính là do bên dưới vách đá chỗ dòng nước chảy xuống hình thành nên, Diệp Mặc đã hiểu chuyện gì xảy ra, hắn nghi ngờ rằng phía sau vách đá có một quặng linh thạch nhỏ, nhưng sau khi thần thức của hắn quét một lượt thì nhìn thấy rõ ràng là không phải.
Nếu như là quặng linh thạch thật thì Diệp Mặc sẽ không do dự mà đào vách đá ra, nhưng không phải, việc đào vách đá hắn khẳng định là không biết làm, đây quả thực chỉ là ham lợi trước mắt, mất nhiều hơn được.
Diệp Mặc lấy ra một viên linh thạch nhỏ bằng quả trứng cút đặt vào trong tay, ngồi xếp bằng ở giữa linh tuyền. Viên linh thạch tuy nhỏ nhưng đối với Diệp Mặc thì vô cùng quý giá. Có thể nói viên linh thạch bằng quả trứng cút này thực sự là rất rất nhỏ.
Diệp Mặc vốn đã quen với việc tu luyện ở nơi linh khí loãng, tay nắm chặt linh thạch, ngồi giữa Linh Đàm, đối với hắn của hiện tại mà nói thì quả là một điều xa xỉ.
Hắn đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này, sau khi ngồi xuống, để tránh bị quấy nhiễu, hắn thu điện thoại di dộng lại rồi mới bắt đầu tu luyện, hấp thụ linh khí bên trong linh thạch.
Tiểu hồ ly thấy Diệp Mặc không động tới linh tuyền, sự cảnh giác trong đôi mắt giảm xuống, nó nằm ngủ ở một góc nham thạch, không quấy rầy Diệp Mặc tu luyện.
Thời gian tu luyện vốn có thể rất nhanh, nếu Diệp Mặc tu luyện như thế này thì thời gian tu luyện càng nhanh hơn. Đó là một cảm giác đã lâu mới có, từ trước tới nay chưa từng thư thái như vậy, hắn dường như quay về thời gian khi còn tu luyện ở đại lục Lạc Nguyệt và cảnh tượng sư phụ giúp hắn bế quan lại hiện lên.
Diệp Mặc chỉ còn biết không ngừng hấp thu linh khí, hắn hầu như đã quên mất đây là nơi nào, chỉ biết khi hấp thu hết linh khí của một viên linh thạch thì băt đầu củng cố lại, củng cố xong thì đổi sang một viên khác, dường như trong tiềm thức của hắn, linh thạch còn có rất nhiều.
Luyện khí cấp bốn trung kỳ rất dễ dàng vượt qua, khi đến hậu kỳ của luyện khí cấp bốn Diệp Mặc dường như không có ý thức dừng lại. Chỉ có điều được hưởng thụ cảm giác vui sướng khi nhanh chóng hấp thụ linh khí, kinh mạch của hắn được linh khí làm dịu, nhanh chóng lớn mạnh và mở rộng ra.
Chân khí mênh mông trong thân thể Diệp Mặc tạo thành từng vòng tuần hoàn, đi cùng sự lưu chuyển của cảm giác vui sướng hân hoan của sự chuyển động vận hành. Khi viên linh thạch thứ ba hoàn toàn tiêu hao hết, hắn đã lên được đỉnh cao của Luyện Khí cấp bốn.
Diệp Mặc vẫn không thức tỉnh lại, lần này hắn thậm chí còn chưa tiêu hóa hết liền lấy ra viên tinh thạch thứ tư như một bản năng. Diệp Mặc chưa khi nào được tu luyện vui sướng như thế, cảm giác mỗi lúc một nhiều linh khí tắc lại trong kinh mạch của hắn, hắn biết cơ hội đột phá đã đến, càng đẩy nhanh tốc độ hấp thu linh thạch.
Bùm bùm bùm...
Diệp Mặc cảm thấy chân khí trong cơ thể không ngừng đánh thẳng vào điểm giới hạn của kinh mạch, ý đồ đột phá. Cuối cùng vào lúc khi linh thạch thứ tư sắp sửa tiêu tan hết thì chân khí trong người hắn không có cách nào trói buộc được nữa, giống như nước lũ tràn về, đánh đổ những thứ ngăn cản dòng chảy của nó, sau đó mang theo ý niệm về cảm giác vui mừng khôn xiết.
Một số cặn bẩn chảy ra khỏi thân thể Diệp Mặc, chân khí cuồn cuộn như dòng Trường Giang khiến Diệp Mặc lại cảm giác về sự mạnh mẽ tột đỉnh. Chân khí trong người hắn ít nhất mạnh hơn gấp đôi so với trước đây, lại là cảm giác nhẹ nhàng sảng khoái truyền tới, cảm giác sảng khoái khiến Diệp Mặc phải hét lên một tiếng, hắn biết bản thân đã đột phá tới Luyện Khí cấp năm.
Theo bản năng, Diệp Mặc lại lấy thêm một viên tinh thạch để củng cố tu vi, nhưng lúc này hắn phát hiện linh thạch đều đã dùng hết.
Nhanh như vậy sao? Diệp Mặc mở tròn mắt, lại phát hiện ra linh khí trong linh tuyền đã loãng đi nhiều, dường như đã gần đến mức khô cạn.
Bản thân mới chỉ thăng tới luyện khí cấp năm, tại sao lại tiêu hao nhiều năng lượng đến thế? Diệp Mặc theo bản năng nhìn con tiểu hồ ly bên cạnh nhưng không thấy đâu, xem ra con hồ ly đã bỏ đi rồi.
Diệp Mặc nhanh chóng ổn định tu vi, lập tức đứng dậy. Hiện nay Diệp Mặc quả nhiên rất gian nan, hắn đạt được nhiều điều kiện tốt như vậy cũng chỉ thăng được một cấp. Đây còn là vì hắn luôn luôn tu luyện ở nơi có ít linh khí, sau đó chỉ vừa mới đến nơi này tu luyện đã đạt được hiệu quả, nếu như hắn lưu lại nơi này tu luyện, không biết chừng còn không có cách nào để thăng cấp. Nguồn tại http://Truyện FULL
Nói thẳng ra thì chỉ có củng cố vững chắc cơ sở mà thôi. Hiện giờ Diệp Mặc đã khẳng định nơi này tuyệt đối không phải là quặng linh thạch, nếu là quặng linh thạch thật không thể nào dễ dàng tiêu hao hết năng lượng như thế.
Diệp Mặc tiện tay xuất một đao gió, không chút tiếng động đã tạo ra một lỗ hổng lớn trên vách đá, mạnh hơn luyện khí cấp bốn đâu chỉ là gấp đôi.