Mũi tên của Diệp Mặc còn chưa bắn ra, nhưng Túc Quang đã cảm thấy sát ý kinh khủng đang mài mòn sinh cơ của gã đi. Trong lúc này, gã không thể nào nhúc nhích nổi, dường như chỉ cần động đậy một chút, gã sẽ bị mũi tên này hóa thành tro bụi.
- Tuyệt Thánh Kim Cốt tiễn…
Túc Quang lẩm bẩm nói, trán của gã toát mồ hôi, gã thậm chí không biết mình chảy mồ hôi từ lúc nào.
Khi Diệp Mặc kéo căng Tuyệt Thánh Kim Cốt cung đã biết, Tuyệt Thánh Kim Cốt cung không còn là bộ dạng lúc trước khi chưa luyện hóa nữa. Lúc này uy lực của cung tên, đã tăng lên vô số lần. Diệp Mặc trong lòng có chút đau thương nhàn nhạt, đây không phải là lần đầu tiên hắn dùng Tuyệt Thánh Kim Cốt cung tiễn sau khi luyện hóa hoàn toàn nó, có lẽ là lần cuối cùng hắn dùng.
Cảm giác được sức mạnh cường đại của cung tên và sát cơ hủy diệt đáng sợ, Diệp Mặc trong lòng hoảng hốt. Hằn biết chỉ cần bắn mũi tên này ra, bản thân hắn cũng sẽ bị hủy diệt, hoặc là nói, bây giờ hắn đã hủy rồi.
- Diệp Đan Thánh, anh đừng động thủ. Anh bị thương xám Lục Thần chốt chặt rồi, cố gắng dùng chân nguyên và thần thức, căn cơ của anh sẽ bị hủy diệt hết, mãi mãi không thể nào khôi phục được…
Túc Quang chằm chằm nhìn mũi tên trong tay Diệp Mặc run giọng nói, gã không biết mình có thể tránh được mũi tên Tuyệt Thánh Kim Cốt này không, nhưng gã biết sát ý của mũi tên này quá đáng sợ, đã xâm nhập vào tận xương cốt gã.
Nếu như cơ hội lại đến lần nữa, gã tuyệt đối sẽ không gia nhập cùng vây giết Diệp Mặc, cho dù là phải gia nhập, cũng sẽ không giết Ngao Si trước. Diệp Mặc trong mắt lóe lên chút mỉa mai khinh thường, hắn đương nhiên biết bị thương xám Lục Thần đính chặt không thể nhúc nhích nổi, lúc này hắn bắn mũi tên Tuyệt Thánh Kim Cốt này ra, hoàn toàn là cách làm tự hủy diệt căn cơ và sự sống của mình.
Vì hắn biết rõ, cho dù mình không nhúc nhích, Túc Quang cũng sẽ không có lòng tốt giúp hắn nhổ cây thương xám Lục Thần này. Cũng là hủy diệt, Diệp Mặc cũng không muốn bị loại tiểu nhân như Túc Quang này hủy diệt.
Khi lời của Túc Quang còn chưa dứt, mũi tên đầu tiên của Diệp Mặc đã bắn ra…
Một quang ngân màu vàng kim nhàn nhạt xé rách khoảng hư không này, sức mạnh hủy diệt vô tận hoàn toàn bao vây tất cả, không gian này không còn sinh cơ nào, cũng không còn chút dấu vết gì.
Mũi tên phá tan tất cả, cuốn đi khoảng thiên địa này. Không gian bị giam cầm đến mức vô cùng cứng rắn lại lần nữa xuất hiện vết nứt giống như mạng nhện, đây là sát cơ của mũi tên Tuyệt Thánh Kim Cốt tạo ra, đây là sát ý hủy diệt hư không.
Ánh mắt Túc Quang run rẩy, sau lưng gã đã đẫm mồ hôi rồi. Trong nháy mắt Diệp Mặc bắn mũi tên Tuyệt Thánh Kim Cốt ra, gã ngược lại lại có chút nhẹ nhõm, mũi tên Tuyệt Thánh Kim Cốt này bắn ra gã cũng không sợ, chỉ cần gã liều mạng chặn lại mũi tên này, cho dù bị trọng thương. Tiếp đó, Diệp Mặc cũng sẽ mặc gã hiếp đáp.
Một đỉnh lớn mang theo sắc đỏ nhạt trong nháy mắt được Túc Quang phóng ra, đẳng cấp của đỉnh lớn này thậm chí đã vượt qua Phách Hoàng Ma Tráo của Bộc Dương Tư. Dưới mũi tên Tuyệt Thánh Kim Cốt được luyện hóa hoàn toàn, rất ít người có thể phóng ra pháp bảo phòng ngự, rất ít người có thể chặn lại loại mũi tên Tuyệt Thánh Kim Cốt đã bắn ra như này.
Rất ít người, không có nghĩa là không có ai. Túc Quang chính là một trong số ít đó, trong nháy mắt gã liền phóng ra đỉnh lớn chặn lại trước mặt.
Có lẽ đỉnh lớn còn chưa phóng ra hoàn toàn, nhưng chặn lại mũi tên này, đã là đủ lắm rồi.
Ầm…
Mũi tên Tuyệt Thánh Kim Cốt chuẩn xác đụng lên đỉnh lớn, đỉnh lớn phát ra từng tiếng nức nở nghẹn ngào, một vết nứt đáng sợ xuất hiện trên thân đỉnh.
Đỉnh lớn rất đáng quý, nhưng đối với Túc Quang mà nói, mạng của gã còn đáng quý gấp nhiều lần so với đỉnh lớn này. Sát ý ác liệt cường đại từ trong đỉnh lớn này tràn ra ngoài, trực tiếp đánh ào trong đan điền của Túc Quang, Túc Quang liên tiếp phun ra mấy ngụm máu, kinh mạch đứt từng đoạn. Nhưng gã đã giữ được cái mạng nhỏ của mình.
Gã còn chưa kịp thở phào, lại lần nữa cảm nhận được một loại sát cơ xâm lấn vào tâm hồn, Túc Quang lập tức liền hiểu ra, Tuyệt Thánh Kim Cốt tiễn của Diệp Mặc căn bản cũng không chỉ có một mũi.
Lại có hai đường ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt vút qua không trung, Túc Quang lúc này bỗng nhiên có chút hối hận dùng thương xám Lục Thần đính chặt Diệp Mặc rồi. Nếu có thương xám Lục Thần trong tay, gã có lẽ có thể chặn lại được mấy mũi tên này.
Gã thực sự nghĩ mãi mà không rõ, Diệp Mặc tại sao có thể bắn ra được mũi tên phía sau? Cho dù Diệp Mặc không cần căn cơ, điên cuồng thiêu đốt nguyên thần và căn cơ bắn ra mũi tên Tuyệt Thánh Kim Cốt, cũng không thể nào bắn liên tiếp được?
Chỉ cần bị thương xám Lục Thần đính chặt, chưa ai có thể may mắn thoát khỏi, chưa ai có thể nhúc nhích nổi. Người bị thương xám Lục Thần đính chặt trong nháy mắt sinh cơ và tinh huyết sẽ bị hấp thu hết, sau đó nguyên thần bị diệt hết. Nhưng Diệp Mặc chẳng những bắn ra mũi tên Tuyệt Thánh Kim Cốt, còn liên tiếp bắn ra ba mũi.
Cây Hỗn độn thực sự đáng sợ như vậy sao? Người bị thương xám Lục Thần đính chặt còn có thể ngưng tụ Thần nguyên sao?
Nhưng những thứ này đều không phải là thứ mà bây giờ gã có thể nghĩ, mũi tên thứ hai trực tiếp bắn ra gã còn chưa hoàn toàn phóng đỉnh lớn ra, mũi tên thứ ba đã mang theo hủy diệt vô tận bắn về ngực của gã.
Giới vực của Túc Quang dưới mũi tên màu vàng kim trở nên yếu ớt như vỏ trứng gà, gã liên tiếp vung ra mấy đường thần thông pháp tắc không gian. Nhưng những thần thông pháp tắc không gian này cũng chỉ có thể chặn lại mũi tên Tuyệt Thánh Kim Cốt trong thời gian nháy mắt, ngay sau đó mũi tên Tuyệt Thánh Kim Cốt đã đâm lên ngực gã.
Túc Quang lại lần nữa phun ra mấy ngụm máu, dùng hai tay nắm chặt lấy Tuyệt Thánh Kim Cốt tiễn, chậm rãi thở ra, gã cuối cùng cũng chặn được mũi tên thứ ba. Mặc dù mũi tên thứ ba khiến gã trọng thương, khiến xương cốt của gã vỡ vụn, kinh mạch vỡ tan, nhưng cũng là chặn lại được rồi.
Ít nhất nguyên thần của gã còn chưa bị tổn thương, điều này đối với gã mà nói, chỉ là trọng thương mà thôi.
Diệp Mặc cảm giác được sức mạnh toàn thân dần dần rời khỏi người hắn, mỗi lần ngưng tụ Thần nguyên bắn tên, thì sức mạnh đáng sợ của thương xám Lục Thần, lại khiến kinh mạch và căn cơ của hắn vỡ vụn lợi hại hơn.
Diệp Mặc biết rõ, hắn nhất định phải giết chết Túc Quang, cho dù là dùng mạng của mình đổi cũng phải giết chết Túc Quang.
Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung lại lần nữa được kếo căng, bốn mũi tên đồng thời được bắn ra.
Từng tia máu từ thân người Diệp Mặc bắn ra, Diệp Mặc lại lần nữa không thể nào bắn ra mũi tên thứ tám, tay của hắn thậm chí không thể nào nắm chặt được cung tên trong tay, một mũi tên còn lại kia và Tuyệt Thánh Kim Cốt cung rơi xuống, giống như những pháp bảo khác, trôi lơ lửng trong khoảng không gian này.
Bốn mũi tên cũng không phải đồng thời bắn ra, nhưng thời gian chênh lệch cực ngắn, bốn mũi tên này lại lần nữa xé rách hư không trong này. Hư không biến thành một khoảng màu xám tro, tất cả sinh cơ đã bị mũi tên thứ tư cuối cùng hóa thành bột mịn. Trong này chỉ có hủy diệt, điều duy nhất khiến người ta cảm thấy sinh động chính là bốn mũi tên màu vàng nhạt. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Hoặc là còn có một mồi lửa màu xanh rơi trong một góc. Túc Quang bắt được mũi tên thứ ba, nhưng con ngươi của gã lại chằm chằm nhìn vào bốn mũi tên màu vàng kim phá không bay đến kia, gã không ngờ Diệp Mặc còn có thể bắn ra bốn mũi tên nữa.
Đây không phải là một mũi, mà là bốn mũi, gã đồng thời nghĩ không thông, Diệp Mặc làm sao có thể có nhiều mũi tên Tuyệt Thánh Kim Cốt như vậy.
Tất cả mọi thứ xung quanh đều bị mũi tên Tuyệt Thánh Kim Cốt phong tỏa, gã hết cách, cũng không dám nhúc nhích.
Ầm…
Mũi tên thứ tư trực tiếp bay lên, đồng thời đính trong hư không, mũi tên thứ năm trong chớp mắt đã đến, nổ tung thân thể của Túc Quang thành năm thành bảy.
Mũi tên thứ sáu trực tiếp xoắn giết nguyên thần của Túc Quang, mũi tên thứ bảy đính chặt đầu lâu duy nhất của Túc Quang trong hư không.
Một khoảng hư không trong nháy mắt liền yên tĩnh trở lại, ngoài những pháp bảo khiến tất cả mọi người đỏ mắt lơ lửng trong không trung kia, chỉ còn đầu lâu của Túc Quang đính trong hư không, còn cả Diệp Mặc bị thương xám Lục Thần đính chặt trên hư không.
Trong này ngoài khí tức hủy diệt ra, thì không còn vật gì khác nữa.
Diệp Mặc đầu nghiêng về một bên, không một tiếng động, thậm chí đến khí tức cũng không có.
Trong khoảng hư không này, có lẽ còn có hỏa linh Tiểu Thanh có thể cử động.
Hỏa linh Tiểu Thanh là linh vật có thể cử động duy nhất trong khoảng không gian này, nó mang theo hoa lửa màu xanh rung rung hóa thành hai bàn tay màu xanh. Hai bàn tay màu xanh này muốn gỡ thương xám Lục Thần từ trên người Diệp Mặc kia xuống, nhưng thương xám Lục Thần đến Diệp Mặc bị đâm cho trọng thương cũng không thể nào nhổ xuống được, động tác của hỏa linh Tiểu Thanh rõ ràng là dư thừa.
Hết lần này đến lần khác thất bại, rồi lại thử lại, thương xám Lục Thần vẫn đính trên ngực Diệp Mặc, động cũng không thể động đậy nổi.
Sau khi trải qua vô số lần thất bại, hỏa linh Tiểu Thanh không tiếp tục thử nữa, nó bỗng nhiên bám lên thương xám Lục Thần, bộc phát nhiệt độ cường đại đáng sợ, rõ ràng hỏa linh Tiểu Thanh muốn dung hòa thương xám Lục Thần.
Tất cả lại lần nữa yên tĩnh trở lại, khoảng không gian này chỉ có âm thanh và khí tức của hỏa linh Tiểu Thanh dung hòa thương xám Lục Thần. Nếu lúc này có bất kỳ ai xông vào trong không gian này, anh ta sẽ bị vô số bảo vật trong này làm cho khiếp sợ, thậm chí sẽ điên cuồng nghi ngờ mình có phải đang nằm mơ hay không.
Trong này đâu đâu cũng là pháp bảo Tiên Thiên, thế giới Chân Linh lại trôi nổi một bên, có Thần diễm, thậm chí cả Thánh diễm cũng có.
…
Một năm rồi lại một năm nữa trôi đi, thương xám Lục Thần dần dần bị Tiểu Thanh dung hòa, mặc dú một năm chỉ có thể dung hòa một tầng rất mỏng, nhưng hỏa linh Tiểu Thanh cũng chưa bao giờ dừng lại.
Khoảng không gian hư không bị cung chủ Nghiễm Nguyên Cung cách ly này cũng dần bắt đầu bị phủ đầy bụi, toàn bộ hư không không tiếng động.