Mấy ngày sau, khi chất lỏng màu tím kia hoàn toàn dung hợp vào trong Tử Đao, Tử Đao trở nên bình thường không có gì khác lạ cả, như một cây đao màu tím cực kỳ bình thường lơ lửng trong ngọn lửa màu xanh, thế nhưng vô số vầng sáng lại không hề tiêu tán, vẫn quanh quẩn bên ngoài Tử Đao.
Mà lúc này Diệp Mặc lại không cách nào giúp được, cuối cùng ngay cả hỏa linh Tiểu Thanh cũng tự động bị đẩy ra. Vàng sáng bên ngoài Tử Đao không ngừng biến đổi, dù là Diệp Mặc cũng không nhìn ra được đây là loại biến đổi gì nữa.
Lại vài canh giờ nữa trôi qua, Tử Đao bỗng nhiên phát ra một tiếng vang lanh lảnh, vầng sáng bên ngoài hoàn toàn biến mất, thành một thanh đao màu tím thực sự bình thường không có gì khác lạ.
Diệp Mặc kinh ngạc nhìn thanh Tử Đao trước mắt này, hoàn toàn không ngờ Tử Đao dung hợp với Thí Đạo thương lại trở nên bình thường như vậy.
Cái này thật giống như đến một tiệm rèn, nhờ một thợ rèn tùy tiện chế tạo một cây đao vậy, không có bất kỳ khác biệt gì so với những cây đao bình thường, không có đẳng cấp không có sát khí, thậm chí không có sự sắc bén. Diệp Mặc đã từng thấy rất nhiều đao, chưa bao giờ thấy qua cây đao màu tím nào bình thường như thế, đây thậm chí không thể nói là một thanh đao, mà là một món vật phẩm cùng thế giới này hòa làm một thể.
Diệp Mặc đưa tay nắm thanh đao này trong tay, một cảm giác rất quen thuộc lại cực kỳ xa lạ xông lên đầu, hắn nắm cây đao này trong tay. Diệp Mặc là một Khí thánh, nắm một thanh đao mà mình đã dùng qua ở trong tay, vậy mà vẫn không cách nào cảm giá được đẳng cấp của thanh đao này. Đây không phải một cái thần khí cực phẩm, cũng không phải là một pháp bảo tiên thiên.
Giờ khắc này trong lòng Diệp Mặc có điều ngộ ra, Thí Đạo thương là một tài liệu bẩm sinh do trời đất sinh ra. Thí Đạo Thương tự động khai triển, sau đó tự động hình thành Thí Đạo Thương. Thế nhưng cây thương chứa đựng sát khí sắc bén lộ rõ cùng khí tức tiên thiên mạnh mẽ, thật giống như tất cả các pháp bảo tiên thiên khác, loại khí tức tiên thiên cao quý không gì sánh được này đều là bẩm sinh.
Mà hắn lại dùng Thánh diễm nung chảy một cái pháp bảo tiên thiên. Thậm chí dung hợp vào trong Tử Đao của mình. Chuyện này giống như hắn tu luyện công pháp vậy. Bất kể là trong chứng đạo Tam Sinh Quyết chặt đứt Đạo rồi lại chứng đạo. Hay là niết bàn trong công pháp luyện chế, đều là cùng một đạo lý.
Chặt đứt loại khí tức sắc bén này, sẽ thành món đồ chân chính dung hợp khí tức Đạo Vận Thiên Địa. Giống như Tử Đao của hắn, luyện hóa tài liệu tiên thiên, triệt để làm cho vẻ ngoài của mình quy về bình thường. Mặc dù không có cái loại khí tức mạnh mẽ sắc bén không gì sánh được này, nhưng cái mạnh mẽ nội hàm chân chính cũng đã được bảo hàm ở trong đó.
Diệp Mặc không có luyện hóa Thí Đạo Thương, hắn đã ngộ được Đạo của hắn cũng ẩn chứa trong cái đạo lý đó, sẽ có một ngày sau khi hắn chứng đạo Hỗn nguyên. Khí tức của hắn sẽ hoàn toàn trở lại nguyên trạng, không khác gì một người phàm tục tầm thường trong thành thị phàm trần thông thường.
Trước mắt Diệp Mặc xẹt qua hình ảnh tất cả các Thánh đế hoặc là tất cả các Tiên đế hắn từng gặp qua, cho dù là có những người khí tức nội hàm, lại không có một người nào có thể đạt đến mức giống như người bình thường, không cần thu lại khí tức của mình, cũng đã dung nhập vào trong tầm thường.
Bỗng nhiên trong lòng hắn chấn động, hắn nhớ tới một người, chính là ông thầy tướng số già mà ban đầu hắn đã gặp qua ở trong Tiểu thế giới kia, Thiên Dịch đại sư. Sau đó hắn đã hoài nghi tại đại lục Lạc Nguyệt mình đã gặp qua ông lão kia, nhưng lúc đó cũng không có nghĩ nhiều như vậy. Lúc này hắn cảm ngộ được một chút Đạo Vận này. Lập tức liền nhớ tới lão đạo sĩ kia. Trên người Thiên Dịch đại sự có loại khí tức này, chính là loại khí tức cực độ bình thường này. Thật giống như dung nhập vào trong vạn vật vậy.
Sau khi hiểu được điểm này, Diệp Mặc trong lòng lần thứ hai rung động, nếu như Thiên Dịch đúng là lợi hại như hắn nghĩ, làm sao ông ấy có thể không cẩn thận làm mất ụ đá Ngũ Hành?
Một lúc lâu sau, Diệp Mặc lắc đầu, chuyện này hắn nghĩ không thông, cũng không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa. Hắn bất giác bắt đầu luyện hóa Tử Đao trong tay, đây vẫn là lần đầu tiên Tử Đao sau khi thăng cấp còn cần hắn luyện hóa một lần nữa.
Khi thần thức của Diệp Mặc thẩm thấu vào trong Tử Đao, lúc này mới kinh ngạc phát hiện cấm chế của Tử Đao không cón là bảy tầng như Thí Đạo Thương nữa, cũng không còn là cấm chế như lúc đầu nữa, mà là thành cấm chế chín tầng mới. Khi Diệp Mặc bắt đầu luyện hóa tầng thứ nhất, thình lình phát hiện trong tầng cấm chế thứ nhất vẫn có chín cái cấm chế tuần hoàn. Bởi vậy có thể thấy được trong tầng cấm chế thứ hai là mười tám cái cấm chế tuần hoàn, tiếp tục như vậy, tầng cấp chế thứ chín hẳn là có tám mươi mốt cái cấm chế tuần hoàn.
Diệp Mặc cho dù không hiểu đi nữa, cũng biết Tử Đao sau khi dung hợp với Thí Đạo Thương đẳng cấp đã nâng lên. Hắn hoài nghi Thí Đạo Thương là bảo vật tiên thiên, mà so với Thí Đạo Thương thì đẳng cấp của Tử Đao còn nâng cao hơn một tầng, đây chẳng phải là thứ siêu việt tiên thiên?
Không đúng, thứ siêu việt tiên thiên là thánh bảo, đó là bảo vật hỗn độn. Tử Đao cho dù là mạnh hơn một chút so với Thí Đạo Thương, nhưng cũng không thể nào là thánh bảo. Huống chi thánh bảo là vật hỗn độn, Tử Đạo lại là do hắn thăng cấp mà thành.
Diệp Mặc không suy nghĩ về đẳng cấp của Tử Đao thêm nữa, hắn phát hiện Tử Đao cuối cùng cũng không làm hắn thất vọng. Tử Đao là pháp bảo của hắn, cũng phải được hắn thăng cấp, lúc luyện hoá không ngờ lại đơn giản hơn Thí Đạo Thương nhiều.
Cùng với từng cấm chế bị luyện hóa, Diệp Mặc đã chìm đắm trong luyện hóa Tử Đao.
Mười năm sau, Diệp Mặc bỗng đứng lên, hắn kinh ngạc vui mừng phát hiện hắn chỉ dùng thời gian mười năm, mà đã hoàn toàn luyện hóa xong Tử Đao. Đây không phải là luyện hóa đơn giản, ngay cả tám mươi mốt đạo cấm chế tuần hoàn trong tầng cấm chế thứ chín hắn cũng đã luyện hóa xong.
Mãi đến lúc này Diệp Mặc mới hiểu được Tử Đao mạnh mẽ thế nào, hắn khẳng định nếu như lúc này hắn lại cùng Đạo nguyên Thánh đế đánh nhau, cho dù là hắn chỉ dùng Tử Đao, cũng sẽ không mảy may thua kém đối phương. Nếu như lại đặt hắn trong gian phòng ở hội đấu giá kia, Diệp Mặc có lòng tin một đao là bổ ra được không gian ở gia phòng kia.
Đây là lòng tin Tử Đao mang đến cho hắn, hắn roất cục có một món pháp bảo dạng công kích. Rốt cuộc không cần cầm Tử Đao ngay cả thần khí hạ phẩm cũng không bằng đối chiến với thần khí thượng phẩm của người khác nữa.
Diệp Mặc tay nâng lên, Tử Đao vô cùng bình thường kia liền biến mất ở trong tay hắn, rơi trong đan điền. Cấp độ của Tử Đao đã không phải là đặt trong nhẫn hoặc là ở bên trong Thế giới trang vàng nữa, mà là phải ở trong thần nguyên của hắn không ngừng săn sóc ân cần, chỉ có như vậy, đẳng cấp của Tử Đao mới tiếp tục tăng lên.
Lúc này Diệp Mặc tâm tình thật tốt, hoàn toàn không còn cái tâm trạng lo được lo mất khi chưa dung hợp Tử Đao. Hắn đưa tay tóm lấy một luồng sát đạo khí tức màu đỏ bị hắt cấm chế lại kia, luồng khí tức này là do Thánh diễm Tiểu Thanh từ trong Thí Đạo Thương luyện hóa ra được.
Thần thức của Diệp Mặc vừa tiếp xúc với luồng khí tức sát đạo màu đỏ này, lập tức cảm thụ được một loại sát ý thô bạo đáng sợ. Hắn vừa nãy tuy cảm ngộ được một tia Đạo Vận Đại Đạo từ trong quá trình thăng cấp Tử Đao, dù sao cũng chỉ là cảm ngộ được, hiện tại tu vi chân thực của hắn vẫn là một Dục đạo Thánh đế.
Một luồng khí tức sát đạo màu đỏ này thiếu chút nữa đảo loạn thức hải của Diệp Mặc, Diệp Mặc vội vàng tập trung ứng phó, khí tức sát đạo đáng sợ như thế, là Diệp Mặc chưa bao giờ thấy qua. Hiển nhiên hỏa linh Tiểu Thanh nói không sai, Thí Đạo Thương đã từng chém giết qua vô số chứng đạo Thánh đế, sát ý của những chứng đạo Thánh đế này đều bị nó nuốt sạch, hình thành một luồng khí tức sát đạo màu đỏ.
Sát đạo này là Đạo của Thí Đạo Thương, nếu như Diệp Mặc không luyện hóa Thí Đạo Thương dung hợp vào trong Tử Đao, nói không chừng Thí Đạo Thương chung quy cũng sẽ có một ngày sẽ chứng đạo thành công, trở thành đệ nhất sát khí trong vũ trụ tinh không.
Diệp Mặc thở dài, tiếp tục phong ấn thật chặt luồng khí tức sát đạo màu đỏ này. Hắn cảm giá mình bây giờ còn chưa không chế được luồng khí tức này, ý muốn giết chóc trong luồng khí tức sát đạo này thật sự là quá mức đáng sợ.
Diệp Mặc lần thứ hai nắm lên một luồng khí tức màu xám kia, khi thần thức của hắn quét vào, các loại khí tức hỗn tạp chen chúc vô cùng mà đến. Diệp Mặc lần này không có xua những khí tức này ra, hắn biết khí tức hỗn tạp ở đây đều là khí tức của những toàn năng từ thời xa xưa đã chết dưới Thí Đạo Thương. Ở đây có các loại ký ức cùng thần thông cùng với Đạo Vận của các toàn năng từ thời xa xưa đan xen vào nhau, chính vì vậy, nên mới có vẻ lộn xộn.
Là một người tán tu không có môn phái, cũng không có sư phụ, những thông tin này đối với Diệp Mặc mà nói cực kỳ trọng yếu, chỉ cần hắn chỉnh lý lại những khí tức hỗn độn pha tạp không chịu nổi này, vứt bỏ đi những cái không còn hữu dụng, những cái còn lại đối với hắn khẳng định là có tác dụng cực lớn.
Tiểu Thanh đã bị Diệp Mặc thu hồi, trong Thế giới trang vàng một lần nữa an tĩnh lại. Mỗi người đều có chuyện mình cần làm, Diệp Mặc cũng hoàn toàn chìm đắm trong các loại khí tức đứt đoạn, cùng với quá trình đủ loại thông tin lấp vào trong óc.
Lại vài năm nữa qua đi, một đám khí tức màu xám uốn lượn trước mắt Diệp Mặc kia tiêu tán không thấy nữa. Những khí tức hỗn độn vô ích đều bị Diệp Mặc trực tiếp luyện hóa, những tin tức hữu dụng lúc này toàn bộ đã bị Diệp Mặc ghi nhớ vào trong óc của mình.
Các loại thần linh vật, Đạo Quả, hỗn độn linh vật…
Các loại tiên tài đỉnh cao, thậm chí là tài liệu tiên thiên…
Phương thuốc dân gian, tri thức luyện khí, trận pháp, bùa chú, lối tắt chứng đạo…
Trong trí nhớ của Diệp Mặc nhiều thêm không chỉ là những thứ tri thức mà trước đây hắn chưa từng nghe nói qua này, càng có nhiều thêm về thần thông Đạo Vận cùng cảm ngộ với thần thông mà chỉ có thời gian mới có thể đức kết ra được.
Diệp Mặc trong lòng căn bản là kinh ngạc vui mừng tột đỉnh, hắn hoàn toàn không ngờ một đám khí tức màu xám này quý giá như thế. Với hắn mà nói, một đám màu xám này giá tri căn bản là sẽ không hề thua kém chút nào so với tài liệu màu tím có khí tức tiên thiên lúc trước, thậm chí còn vượt qua cả thứ tài liệu màu tím trước kia.
Hắn thiếu khuyết chính là những thứ này, bằng không cũng sẽ không ngay cả Quang Minh Tâm cũng chưa từng nghe nói qua, mà lúc này hắn tin tưởng cho dù là có thứ hắn chưa từng gặp qua, thì đó cũng là cực kỳ ít ỏi.
Trong những thông tin lấy được này, hắn rất dễ dàng biết được vị trí hiện tại của mình, hắn đang ở nơi gọi là Hư Không Tăm Tối. Nơi này là một vùng không gian tăm tối giao thoa với chỗ ranh giới của Hư Thị, Ma giới và bộ tộc Phượng Hoàng trong Yêu tộc.
Nhưng những điều này đối với Diệp Mặc mà nói không phải là trọng yếu, trọng yếu là một thông tin khác quan trọng hơn mà hắn lấy được. Tin tức này đến từ một người tên là Nhị Nguyên, nguyện vọng cả đời của người này chính là tìm được Mông Tạm, đoạt lại ba tờ Trang Vàng Tạo Hóa trong tay Mông Tạm, sau đó đi vào một nơi trong hư không thu lại một đám khí tức hỗn độn. Text được lấy tại Truyện FULL
Mông Tạm chết ở nơi nào Diệp Mặc không rõ lắm, thế nhưng sau đó ba tờ Trang Vàng Tạo Hóa của Mông Tạm ở trong tay Diệp Mặc, Diệp Mặc lại hết sức rõ ràng. Khí tức hỗn độn là loại khí tức tinh hoa của trời đất hình thành từ khi khai thiên lập địa, thứ này một khi lộ ra, đối với bất kỳ người nào mà nói cũng đều muốn điên cuồng đi truy tìm.
Nhị Nguyên kia bởi vì không có Thế Giới Hỗn Độn, nên không cách nào thu hồi đám khí tức hỗn độn kia, mới muốn giết chết Mông Tạm, cướp Trang Vàng Tạo Hóa của Mông Tạm. Nhưng lại không biết đã xảy ra chuyện gì, lại chết dưới Thí Đạo Thương.
Diệp Mặc không hề động đậy, hắn đã lấy ra một viên ngọc châu, thời gian chỉ vài cái hô hấp, một cái bản đồ hư không mênh mông không gì sánh được đã được hắn khắc họa vào trong ngọc châu. Bên trong bản đồ hư không mênh mông không gì sánh được này, có một điểm sáng màu vàng kim, đó chính là đám khí tức hỗn độn trong trí nhớ Nhị Nguyên.