- Tiên Tủy Trì?
Ức Mặc lập tức kinh ngạc la lên, lập tức không dám tin hỏi:
- Lão kia lại tốt bụng như vậy sao? Biết rõ địa điểm của Tiên Tủy Trì, còn nói cho chúng ta biết? Khẳng định lão đã sớm tự mình đi lấy rồi.
Chân Băng Du cũng kích động không thô, nhưng cô biết nhiều hơn Ức Mặc rất nhiều, nghe Ức Mặc nói xong, cô lắc đầu nói:
- Không hẳn đâu, Mộ Vô Song đã là Tiên đế đỉnh cao, tu vi muốn lại nâng lên, cũng không phải chỉ dựa vào tích lũy tài nguyên đơn giản vậy đâu. Cho nên Tiên Tủy Trì đối với y mặc dù có ích, nhưng cũng không phải lá quá quan trọng như chúng ta nghĩ đâu. Huống chi, trong ngọc giản này chỉ nói là Tiên Tủy Trì, ai biết là Tiên Tủy Trì đảng cấp nào đâu?
- Bất kể là cái gì, Băng Du tỷ, hay chúng ta cứ đi xem trước đã.
Sau khi nghe Chân Băng Du nói, Ức Mặc hai mắt sáng lên nói.
…
Mà lúc này Diệp Mặc lại quay mặt về phía một mảnh cỏ xanh cực kỳ bình thường nhíu mày trầm tư, ở cái Tiểu thiên vực này hắn đã tìm ba ngày thời gian rồi, nhưng trước sau hắn vẫn cảm giác rằng nơi này có một loại cảm giác kêu gọi, loại cảm giác này hắn rất khó miêu tả ra.
Diệp Mặc cẩn thận ra xét mảng cỏ xanh trước mắt, trước sau nhìn không ra bất cứ dấu vết gì, xem ra chỉ có thể gọi Tiểu Băng Sâm tới xem một cái, Tiểu Băng Sâm đối với trận pháp tự nhiên có một loại trực giác, hay là nơi này có một trận pháp tự nhiên.
Thần thức của Diệp Mặc vừa mới định kêu Tiểu Băng Sâm ra, sắc mặt liền biến đổi, sau một khắc hắn đã biến mất khỏi mảng cỏ xanh này, xuất hiện ở trước mặt của Thanh Như.
Lúc này ở trước mặt Thanh Như xuất hiện thêm một người đàn ông tóc trắng, đã là tu vi Hóa đạo sơ kỳ. Diệp Mặc trong lòng thầm kinh hoảng, lúc hắn mới vửa tới Tiểu thiên vực này, đã dùng thần thức quan sát không thấy được người này, người này không biết đã trốn ở chỗ nào. Nếu không phải cái chỗ này cũng không lớn, đều đang trong khống chế của thần thức của hắn. Cho dù là Thanh Như xảy ra chuyện gì, hắn cũng không biết.
- Một Tiên đế, một Tiên tôn, một thần thú không tệ và một cây Băng Sâm vậy mà có thể tìm tới nơi này, quả nhiên là to gan lớn mật.
Người đàn ông tóc trắng này nhìn Diệp Mặc một cái, chậc chậc nói một câu.
- Diệp đại ca.
Thanh Như sắc mặt trắng bệch gọi một câu, sau đó đứng ở sau lưng Diệp Mặc. Tuy biết rõ mọi chuyện phát sinh ở đây, Diệp Mặc đều có thể biết, trước đó khi Diệp Mặc chưa có tới. Trong nội tâm cô vẫn là không có bao nhiêu tự tin. Bây giờ Diệp Mặc đã đến rồi, cô mới hoi chút thở phào nhẹ nhõm.
- Cô làm sao phát hiện ra người này?
Diệp Mặc nhì chằm chằm Hóa đạo Thánh đế tóc trắng này, thuận miệng hỏi một câu. Trong lòng hắn biết Hóa đạo Thánh đế này khẳng định không thuộc Nhân tộc, xem trên người y có một tầng sương trắng nhàn nhạt vây quanh, còn có một chút khí tức hút hồn người, thì biết người này không phải là Ma tộc thì chính là chủng tộc khác.
- Tôi trông thấy một cây tường hạnh ở chỗ này, vốn là tôi muốn đào cây tường hạnh này lên thu vào tiểu thế giới của tôi. Tiểu Vận và tôi đều thích ăn tường hạnh, hơn nữa cây tường hạnh này thoạt nhìn còn rất không tồi, lại không nghĩ rằng tôi đào ra một cái trận pháp che giấu tự nhiên…
Thanh Như vẫn có chút nghĩ mà sợ nói.
Diệp Mặc gật gật đầu, trận pháp che giấu tự nhiên bình thường đều thích xuất hiện ở cây hạnh hoặc là cây đào cùng với một vài loại cây phụ cận có khí tức linh thụ, Thanh Như không tinh thông trận pháp, không thể phát hiện cũng là bình thường.
- Hắc hắc, may mắn ngươi đã đào bản thánh ra rồi, bằng không thì bản thánh đang đóng năm giác quan để tìm đồ, cho dù là các ngươi đột nhiên đi mất, bản thánh cũng không biết. Cái khác thì cho qua đi, chỉ có điều là tiếc cho một lô đỉnh tốt như vậy, chỉ là một Tiên đế, ta giết là được mà.
Người đàn ông tóc trắng này nhìn Thanh Như cười hắc hắc nói, trong mắt lộ vẻ mừng rỡ, hiển nhiên là cảm giác thấy một lô đỉnh tốt như Thanh Như nên mừng rỡ. Lúc nói đến Tiên đế, y còn khinh thường lại quét qua Diệp Mặc một cái.
(Lô đỉnh: là nữ tu bị nam tu dùng để lấy âm bổ dương, chuyên dùng để cung cấp âm nguyên cho nam tu hấp thụ, đề cao công lực)
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng:
- Ngươi cũng chỉ là một Hóa đạo sơ kỳ, mà dám trâng tráo.
- Ngươi nhìn ra tu vi của ta?
Hóa đạo Thánh đế tóc trắng này biến sắc, liền từ một câu nói kia của Diệp Mặc, y đã biết Diệp Mặc không phải là Tiên đế rồi. Diệp Mặc che giấu tu vi y cũng nhìn không ra, lúc này y mới cảm giá được hình như mình cũng không phải dễ dàng mà thắng được đâu. Truyện được copy tại Truyện FULL
Trong khi hai người nói chuyện, Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm cũng chạy tới.
Diệp Mặc ý bảo Vô Ảnh, Tiểu Băng Sâm và Thanh Như lui về phía sau, đồng thời phóng ra Tử Đao. Khi Hóa đạo Thánh đế tóc trắng này còn đang nghi ngờ tu vi của Diệp Mặc, trông thấy thứ Diệp Mặc phóng ra chỉ là một món pháp bảo miễn cưỡng đạt đến thần khí hạ phẩm, trong mắt lập tức lộ ra một chút mỉa mai, cùng lúc đó hai vòng tròn màu đỏ như máu đã được phóng ra.
Một Thánh đế chỉ có thần khí hạ phẩm có lợi hại đi nữa thì cũng chỉ có hạn.
Tử Đao xé không rơi xuống, mang theo một dòng Đao Văn màu tím thảm khốc vặn vẹo, gần ghư đã đặt trọn cái Tiểu thiên vực dưới Đao Văn.
Hóa đạo Thánh đế tóc trắng này trông thấy Đao Văn vặn vẹo rơi xuống, ánh mắt lập tức co lại. Y lại có một cảm giác sợ hết hồn hết vía, hai cái vòng tròn của y cũng đồng thời đánh ra.
Bầu trời bao la của Tiểu thiên vực tại thời khắc khi hai cái vòng tròn này đánh ra, liền biến thành một mảnh huyết sắc, giống như ở đây không phải là một tiểu thế giới, mà là một thế giới màu đỏ ngòm.
Một loại sát ý ăn mòn gần như muốn thẩm thấu trong linh hồn trong mảnh huyết sắc này không tự chủ bay lên, huyết sắc do hai cái vòng tròn kia mang tới còn chưa thẳng mặt mà đến, ở chỗ sâu trong thức hải và nguyên thần tựa hồ cũng đã bị sát ý huyết sắc xâm nhiễm rồi.
Ba người Vô Ảnh và Thanh Như đã lui sang một bên rất xa rồi, cho dù là như vậy, vừa bị huyết sắc này xâm nhập, lập tức trở nên có chút sợ run lên.
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, Lạc Ngân Đao Văn liền phát ra hàng loạt tiếng vang rung rung, sau một khắc Lạc Ngân Đao Văn đã bổ vào chính giữa một mảnh huyết sắc này.
Choang…
Một tiếng nổ vang, một đao kia của Diệp Mặc giống như đánh bể một dụng cụ thủy tinh tràn đầy máu tươi, một mảnh huyết sắc kia dưới Đao Văn vặn vẹo màu tím, trong nháy mắt văng ra khắp nơi.
Huyết sắc che khuất bầu trời rơi xuống giống như vải rách vậy, loại sát ý ăn mòn thẩm thấu đến sâu trong linh hồn kia cũng trong nháy mắt này hoàn toàn bị một đao kia chém đứt lìa, bầu trời Tiểu thiên vực lại hồi phục dáng vẻ lúc trước.
Hóa đạo Thánh đế tóc trắng hoàn toàn không ngờ tới Diệp Mặc chỉ một đao liền bổ Thánh Ma Huyết Hoàn của y ra, hơn nữa còn trực tiếp phá đi lĩnh vực huyết sắc. Đối phương chỉ mới dùng một thần khí hạ phẩm, Đao Văn vặn vẹo kia thật sự là đáng sợ. Nếu như không phải lĩnh vực huyết sắc của y dũng mãnh, nói không chứng lần này y đã phải chịu thua thiệt rồi.
Diệp Mặc không đợi Lạc Ngân Đao Văn của Tử Đao khuếch tán, đã đánh năm luồng Lôi Thương.
Gần như trong cùng một lúc, một dòng chấn động không gian rất nhỏ ào ra, đồng thời tại trong chớp nhoáng này xé rách lĩnh vực Dục đạo của Diệp Mặc.
Rầm rầm rầm …
Năm luồng Lôi Thương đã đánh xuống cũng ngay thời khắc này, mang theo từng mảng huyết vụ. Hóa đạo Thánh đế kia bị năm luồng Lôi Thương đánh trúng, tiêu tán không thấy như mây khói.
Diệp Mặc sắc mặt có chút khó coi, cuối cùng năm luồng Lôi Thương chỉ khiến cho tên Hóa đạo Thánh đế tóc trắng kia trọng thương, lại không giữ y lại được, khiến cho Diệp Mặc căn bản là không có dự liệu tới.
Nếu như Hóa đạo Thánh đế này chỉ dùng độn thuật trốn đi, Diệp Mặc khẳng định y trốn không xa. Nhưng tên kia cuối cùng lại phóng ra một lá bùa chú đáng sợ, lá bùa này chẳng những đã phá vỡ Lôi Thương và Đao Văn Sát Vực của hắn, ngay cả lĩnh vực thánh đạo của hắn cũng bị xé toạc ra rồi. Còn không trung của Tiểu thiên vực này, càng không ngăn cản được lá bùa chú này.
Cũng bởi nhờ lá bùa này, y mới có thể đào tẩu.
Diệp Mặc thật không ngờ còn có kẻ như vậy, vừa rồi một chiêu kia tuy tên đó đã rơi vào thế yếu, nhưng cũng không rõ ràng, hoặc là nói y căn bản cũng không thua. Tình huống như vậy, tên này vậy mà lại bằng lòng lấy ra bùa chú quý giá như thế để đào tầu, này cũng quá cẩn thận đi. Giá trị của lá bùa kia, Diệp Mặc đoán chừng khônng thua gì một món thần khí cực phẩm.
Đổi thành bất cứ người nào khác, dưới tình huống này, cho dù là muốn chạy trốn, cũng không nhanh được như vậy. Ít nhất phải đánh thêm một lát nữa mới biết được. Đương nhiên, đánh thêm một hồi, cho dù là có loại bùa chú này, cũng đi không được rồi.
Diệp Mặc thoáng có chút hối hận, sớm biết như vậy nên dùng Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung rồi. Hắn khẳng định nếu như dùng Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung. Hóa đạo tóc trắng này tuyệt đối không đi được.
- Diệp đại ca, để y chạy thoát rồi sao?
Thanh Như đi tới hỏi.
- Tên này nhát như chuột, còn chưa bắt đầu đánh, quay người đã chạy mất rồi.
Vô Ảnh lại ở một bên nhìn thấy rành mạch, đi tới khinh thường nói.
Diệp Mặc ừ một tiếng:
- Đúng, để y chạy thoát rồi, ta cũng không ngờ còn có loại người cẩn thận như này, còn chưa bắt đầu đánh nhau, đã dùng bùa chú cấp cao nhất đào tẩu. Loại người này tiếc mạng như thế, không biết làm sao lại tìm tới nơi này. Còn trốn ở cái nơi này, đóng năm giác quan nữa chứ.
Tiểu Băng Sâm lại ở một bên nói:
- Lão đại, người này khẳng định cũng nghĩ giống như chúng ta, cái chỗ này toàn là thần linh khí, lại không có tiên linh thảo cao cấp. Hẳn là y đã đoán ra nơi này có một loại thứ tốt đỉnh cao, nên mới trốn trong trận pháp che dấu này, che năm giác quan đi chậm rãi dùng thần thức thâm nhập từng chút một.
- Nhì dáng vẻ của y, ở chỗ này hẳn là rất nhiều năm rồi, sao đến bây giờ còn chưa tìm ra được? Xem ra cho dù là có thứ tốt, chúng ta cũng không chắc chắn có thể tìm được đâu.
Vô Ảnh nghe Tiểu Băng Sâm nói xong, có một chút nhụt chí nói.
Tiểu Băng Sâm khinh thường nói:
- Ngươi biết cái gì, thiên địa bảo vật chân chính, đều phải nhận chủ đấy. Nếu như người này không phải là Chủ nhân mà thiên địa bảo vật này muốn nhận, hoặc là thiên địa bảo vật cho rằng y không có tư cách vàn năng lực hưởng dụng, thì sẽ che giấu thật kỹ, tuyệt đối sẽ không đi ra.
Diệp Mặc nghe đến đó lập tức nhớ tới một mảnh cỏ xanh lúc trước hắn đứng kia, lúc trước ở phía trước nãi cỏ này hắn có một loại cảm giác mãnh liệt. Cái loại cảm giác này thậm chí là một loại kêu gọi, nghĩ tới đây, hắn lập tức nói với Tiểu Băng Sâm:
- Tiểu Sâm, ở phía trước ta nhìn thấy một trận pháp có lhả năng là trận pháp che giấu tự nhiên. Nhưng với trình độ trận pháp của ta, lại tìm không thấy cửa vào ở chỗ nào, ngươi đi giúp ta xem một chút.
Mấy người rất nhanh liền lại đi tới phía trước mảnh cỏ xanh mà lúc trước Diệp Mặc đã đứng lặng kia, Tiểu Băng Sâm cẩn thận nhìn một chút, cau mày nói:
- Ở đây không có gì …
Tiểu Băng Sâm còn chưa nói hết lời, một bóng dáng lờ mờ từ hư đến thật chậm rãi hiển hiện ra, dù là Diệp Mặc cũng không thể tin được mà nhìn cái bóng dáng từ hư đến thực trước mắt này. Đây là một cây đại thụ gần tới mười trượng, xanh tươi vô cùng, trên cây còn lác đác kết được một ít trái cây màu vàng, ước chừng có hơn 100 quả.
Một mùi thơm ngát ngấm cả vào lòng người truyền đến, mấy người đều bỗng cảm thấy phấn chấn, Thanh Như thậm chí cảm giác được tu vi của mình vô duyên vô cớ tăng lên một chút.
Diệp Mặc đang muốn nói trái cây kia rất quen thuộc, chỉ nghe thấy Tiểu Băng Sâm khiếp sợ kêu:
- Hoàng Trung Lý.