Diệp Mặc gõ gõ cái bàn, sau đó mới chậm rãi nói:
- Đối với tôi mà nói, làm loạn đã là rất nhẹ. Có lẽ tôi sẽ không chỉ làm loạn.
Nói xong hắn đứng lên. Hiện tại hắn đã luyện khí tới tầng thứ ba. Nếu Âu Gia động thủ, hắn tính lập tức tiêu diệt Âu Gia, tiếp đó tiêu diệt Tống Gia, sau cùng trực tiếp đi tìm Ẩn Môn. Tuy rằng hắn cũng biết với thân thủ của hắn hiện nay, ở trong Ẩn Môn cũng không thể đạt được kết quả tốt, nhưng hắn tin tưởng bảo vệ một cái tính mang của mình vẫn không có vấn đề.
- Khoan đã, có điều kiện gì anh cứ nói thẳng ra. Tôi xem thử có có thể giúp anh đạt được hay không?
Hàn Tại Tân thấy Diệp Mặc muốn đi, rốt cục có chút đứng ngồi không yên. Theo ông ta thấy, nếu Diệp Mặc đi thật, muốn tìm hắn thật sự là muôn vàn khó khăn.
Diệp Mặc mỉm cười, trong lòng tự nhủ, quả nhiên trúng kế, hắn quay đầu nhìn Hàn Tại Tân nói:
- Lần trước, người đi theo ông là cháu gái ông sao?
Hàn Tại Tân giật mình, chẳng lẽ hắn coi trọng cháu gái mình? Trong lòng vui vẻ, nhưng sắc mặt lại giả vờ không vui nói:
- Anh không nên chú ý tới cháu gái tôi. Con bé có lai lịch không tầm thường. Người bình thường không thể đánh chủ ý vào con bé. Tuy rằng anh không tệ lắm, nhưng theo ta thấy, ôi, vẫn có chút khó khăn đấy.
Đương nhiên Hàn Tại Tân biết nếu cháu gái mình muốn tìm một người trong giới bình dân để kết hôn, thì có chút khó khăn. Nhưng ông ta rất thưởng thức bản lĩnh của Diệp Mặc. Nếu hắn thật sự coi trọng cháu gái mình, hắn lại không ngại giúp mình, vậy người trẻ tuổi này không tệ.
Diệp Mặc lại cười nói:
- Ông Hàn, ông quá nhạy cảm rồi. Tôi sao dám có ý với cháu gái ưu tú của ông. Hơn nữa tôi đã có người trong lòng. Ông Hàn không cần lo lắng.
- Vậy anh có ý gì?
Hàn Tại Tân tức giận hỏi.
Diệp Mặc nói:
- Nếu tôi không đoán sai, cháu gái ông hẳn là người của Ẩn Môn? Tôi có một điều kiện rất đơn giản. Đương nhiên chính là sau khi tôi làm xong chuyện, cháu gái ông có thể dẫn tôi vào Ẩn Môn. Chỉ cần có thể đi vào là được. Những việc khác không cần phiền tới cô ấy.
- Anh nằm mơ đi.
Vẻ mặt Hàn Yên lạnh như băng đi ra. Cô vẫn đứng tránh ở phía sau bức bình phong. Khi nghe thấy yêu cầu của Diệp Mặc, cô vội vàng đi ra. Cô sợ ông nội không biết nặng nhẹ mà đáp ứng điều kiện này.
Diệp Mặc mỉm cười, cũng không nói chuyện. Hắn đã sớm biết Hàn Yên trốn ở đó. Nếu có thể dựa vào bản lĩnh của Hàn Yên để tiến vào Ẩn Môn, có lẽ hắn có thể bớt đi rất nhiều thời gian. Tưởng tượng Mạc Khang là người có tiền như vậy, trong tình huống biết đường lối và làm cách nào tiến vào, đã phải mất mười sáu năm mới đi vào được, cho nên Diệp Mặc có chút lo lắng về việc vào Ẩn Môn.
Hàn Tại Tân khoát tay nói:
- Đừng nói về việc này. Yên nhi không thể làm chủ chuyện này. Nếu Yên nhi dẫn anh vào Ẩn Môn, bản thân con bé cũng chạy không thoát. Anh nói về điều kiện thứ hai của anh đi.
Diệp Mặc lại lắc đầu nói:
- Nếu điều kiện thứ nhất còn chưa bàn xong, còn nói điều kiện thứ hai để làm gì? Tôi thấy không cần.
Khóe miệng Hàn Tại Tân co giật vài cái, trong lòng tự nhủ người này thật đúng là dầu muối bất dung hòa. Ông ta quay đầu lại nhìn Hàn Yên nói:
- Cháu lấy khối khoáng thạch kia của cháu ra cho hắn xem thử.
Nghe nói về khoáng thạch, lỗ tai Diệp Mặc khẽ động, lập tức tập trung chú ý.
Hàn Yên có chút bất đắc dĩ đi vào trong, lấy ra một hộp gỗ. Trong hộp gỗ có một khối khoáng thạch màu xanh nhạt, thoạt nhìn có chút giống ngọc khí, nhưng Diệp Mặc vừa nhìn đã biết cái này không phải là ngọc khí.
Diệp Mặc thò tay cầm lấy khối đá này, dùng thần thức xem xét qua lập tức nói:
- Cát Thanh Ngân?
- Anh biết về khối đá này sao? Đây rõ ràng là một khối đá sao lại gọi là cát?
Hàn Yên theo bản năng hỏi.
Diệp Mặc thả khối đá xuống nói:
- Khối đá này không có ích gì cho cô. Có thể cho tôi, xem như điều kiện thứ nhất của tôi.
Nếu như có khối khoáng thạch này, vật liệu để Diệp Mặc chế luyện phi kiếm đã có sự khác biệt.
Hàn Yên hừ lạnh một tiếng nói:
- Thứ tốt này không có ích cho tôi, anh đúng là ngạo mạn. Nói một chút xem thử, vì sao khối đá này lại gọi là cát.
Diệp Mặc giải thích nói:
- Cái này đương nhiên gọi là cát. Cô cho cát thì phải rất nhỏ sao? Tôi đã thấy cát Thanh Ngân còn lớn hơn cái này rất nhiều, có cái còn lớn gấp mười mấy lần so với cái này.
Hàn Yên lộ ra rõ bộ dạng không cho là đúng. Người này thật sự chỉ nói mạnh miệng. Nếu không phải ông nội coi trọng hắn như vậy, mình căn bản muốn giáo huấn hắn một chút. Tuy rằng thân thủ của hắn không tệ, nhưng muốn so sánh với cô hẳn là còn kém hơn rất nhiều. Nhưng ông nội hết lần này tới lần khác nói chuyện này một mình mình không thể làm được, nhất định phải có Diệp Mặc giúp đỡ.
Hàn Tại Tân cười ha hả nói:
- Được, cái này cho anh, anh nói về điều kiện thứ hai của anh đi.
Diệp Mặc lại nói:
- Điều kiện thứ hai, đương nhiên là quét cao tầng của Âu Gia ra khỏi Yến Kinh. Nếu không làm được điều kiện này, tôi cũng không cần cát Thanh Ngân của ông.
Không cần cát Thanh Ngân đó là điều tuyệt đối không có khả năng. Ý của Diệp Mặc là muốn xem thử năng lực của Hàn Tại Tân rốt cuộc lớn tới mức nào, Nếu còn chưa đủ lớn, hắn sẽ tự mình động thủ. So với Tống Gia, Âu Gia càng đáng sợ hơn một chút. Bởi vì Diệp Mặc từ vẻ mặt của Âu Kim Long đã nhận ra, ông ta là một người kiêu ngạo.
Trước khi Tống Gia không thể làm gì được mình, là thế lực không ai dám động vào. Mà trước khi Âu Gia có khả năng động tới mình sẽ động tới những người khác. Ít nhất Diệp Lăng và Diệp Tử Phong còn đang ở Yến Kinh.
Sau khi Hàn Tại Tân trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng:
- Âu Gia không đáng để lo nghĩ. Muốn động cũng không có vấn đề gì. Nhưng Âu Gia có một văn một võ. Âu Húc Nghiệp còn chưa tính, tuy rằng anh ta có địa vị cao, tuy nhiên anh ta đã phạm phải rất nhiều chuyện. Hiện tại, sở dĩ không hề động tới anh ta, bởi vì Âu Gia còn có một người nữa. Người này tên là Âu Húc Hổ.
- Âu Húc Hổ là người điên. Gã xuất thân từ Ẩn Môn, hơn nữa không chịu nói đạo lý. Ngay cả chúng tôi cũng không có cách nào bắt được gã. Khi bị người đuổi giết, gã sẽ bỏ chạy về Ẩn Môn, sau một thời gian lại quay lại. Không biết vì sao gã có thể tùy ý ra vào Ẩn Môn. Lúc trước ở Yến Kinh... Thôi đi, không nói chuyện này nữa.
- Hơn nữa, tôi đoán thân thủ của gã còn cao hơn anh một chút. Thậm chí ngay cả Yên nhi cũng không chắc có thể là đối thủ của gã. Cho nên trước khi bắt được Âu Húc Hổ, chúng tôi sẽ không động tới Âu Gia. Nhưng tôi có thể ra mặt giúp anh hòa giải chuyện Âu Gia. Truyện được copy tại Truyện FULL
Diệp Mặc cười lạnh nói:
- Không cần, tự tôi sẽ giải quyết.
- Lần này tôi thật tâm khuyên anh. Diệp Mặc, tuy rằng thân thủ của anh không tệ, nhưng tôi cảm giác vẫn kém hơn Âu Húc Hổ một ít, một khi thực sự chọc giận Âu Gia, Âu Húc Hổ ra tay, đó là cục diện không chết không ngừng.
Hàn Tại Tân có chút lo lắng nói.
Vốn dùng Âu Húc Hổ đi hoàn thành chuyện này thật ra không tệ, nhưng người này là một người không có đầu óc, hoặc nói thẳng là người điên, còn là người của Âu Gia.
Diệp Mặc không trả lời Hàn Tại Tân, mà quay đầu lại nhìn nói:
- Tôi muốn quay về Lạc Thương một chuyến.
- Không phải anh đã đồng ý giúp tôi một lần sao? Bây giờ còn quay về Lạc Thương làm gì? Chuyện tôi muốn anh giúp còn chưa nói ra mà?
Hàn Tại Tân vội vàng nói.
Trong lòng Diệp Mặc tự nhủ mình quay về Lạc Thương, chuyện Âu Gia ở bên này còn chưa giải quyết, hiện tại lại xuất hiện một Âu Húc Hổ. Một khi tên này bất chấp hậu quả, thật sự là khó nói. Mặc dù có thời điểm hắn cũng bất chấp hậu quả, nhưng Diệp Mặc hắn còn có lý trí, làm việc đều có mục đích. Nhưng nghe nói Âu Húc Hổ này chính là một người điên. Chờ khi gã gây ra chuyện, chính là phải giết hắn, không thể dùng được.
Nghĩ đến đây Diệp Mặc nói:
- Hẳn là ông đã biết nơi tôi từng ở Ninh Hải chứ?
- Cái này thì tôi biết.
Nét mắt già nua của Hàn Tại Tân thoáng hồng. Ông ta đã điều tra rõ ràng về Diệp Mặc. Không chỉ việc Diệp Mặc từng ở Ninh Hải, ngay cả chuyện Diệp Mặc ở Ninh Hải dịch dung thành Sư Ảnh cũng không giấu được ông ta.
Diệp Mặc biết, khẳng định là Hàn Tại Tân đã điều tra hắn. Hắn cũng không quan tâm, mà nói:
- Ông phái một người cùng tôi đi lấy một ít cỏ, giúp tôi mang đến chỗ tôi ở tại Ninh Hải, trồng trong bồn hoa. À, nói với Hứa Vi là tôi trồng, bảo cô ấy chăm sóc nó hộ tôi vài ngày.
- Đương nhiên, chuyện này có thể.
Hàn Tại Tân không chút do dự liền đồng ý.
- Được, tôi đi trước. Ông chuẩn bị sẵn sàng giúp tôi giải quyết Âu Gia. Đừng để tôi phải động thủ. Khi tôi động thủ, sẽ không phải là biện pháp ông đã nghĩ đâu. Việc Âu Húc Hổ tôi sẽ đối phó. Chờ tôi đối phó xong chuyện Âu Gia, sẽ quay lại nghe xem ông cần tôi làm chuyện gì.
Diệp Mặc nói xong xoay người rời đi. Đương nhiên không quên mang theo khối cát Thanh Ngân.
Thấy mình khuyên can như thế, Diệp Mặc vẫn quyết tâm muốn đi đối phó Âu Gia, thậm chí còn muốn đi đối phó Âu Húc Hổ, Hàn Tại Tân muốn nói gì, chung quy lại cái gì cũng không nói được.
- Ông nội, có cần cháu đi theo đi giúp hắn không?
Hàn Yên thấy Diệp Mặc nói muốn đi đối phó Âu Húc Hổ, cô biết Âu Húc Hổ không phải là một người đơn giản.
Hàn Tại Tân lắc đầu nói:
- Nếu hắn thật sự có thể đối phó được Âu Húc Hổ, chúng ta liền mượn cơ hội lần này nhổ Âu Gia. Nếu hắn không phải là đối thủ của Âu Húc Hổ, nhưng không nghe lời khuyên can, đối phó với gã, chuyện để hắn tham gia lần này là vô ích, vậy thì từ bỏ đi. Chỉ có thể nói ông đã nhìn lầm người. Một người kích động như thế là không thể tiếp nhận nhiệm vụ này của ông.
- Nhưng ông nội, cháu cảm giác Diệp Mặc chẳng những kích động, hơn nữa còn là loại người quá kích động.
Hàn Yên lại nói.
Hàn Tại Tân lắc đầu.
- Không nhất định. Tuy rằng Diệp Mặc kích động, nhưng không đến mức là loại người quá kích động. Hơn nữa lần này Âu Gia đã quyết định động thủ với Diệp Mặc, chỉ có điều ông còn chưa nói với hắn mà thôi. Ban đầu, ông muốn mượn nhiệm vụ trợ giúp lần này, đưa hắn dời khỏi Yến Kinh, tránh được bàn tay của Âu Húc Hổ. Nếu hắn nhất định muốn đấu, để xem đến tột cùng, thực lực của hắn đến mức nào.
- Ông nội, nếu hắn thật sự có thể giết Âu Húc Hổ thì sao?
Bỗng nhiên Hàn Yên cảm giác Diệp Mặc không phải người đơn giản như vậy. Hôm nay, từ lúc Diệp Mặc tiến vào, ngay cả cô cũng không phát hiện ra. Cô cảm giác được, dường như mình còn chưa hoàn toàn nhìn thấu hắn.
- Nếu Âu Húc Hổ thật sự không phải là đối thủ của Diệp Mặc, vậy chuyện sẽ tốt rồi. Cái gì quả thật cần sửa sang lại thì sửa sang lại. Ẩn Môn, ôi, là tai hoạ ngầm lớn. Tuy rằng không tranh quyền, nhưng một hai người thỉnh thoảng đi ra, lập tức là có thể phá vỡ cân bằng.
Hàn Tại Tân thở dài, dường như đang lẩm bẩm một mình, lại dường như đang nói gì đó với Hàn Yên.
Thật lâu sau, Hàn Tại Tân mới đứng lên nói:
- Bất kể Diệp Mặc có thể thành công hay không, nơi này không thể không chuẩn bị một chút. Yên nhi, ông ra ngoài có việc. Một khi Diệp Mặc quay lại, đã chứng minh hắn giải quyết xong Âu Húc Hổ. Đến lúc đó, cháu có thể nói chuyện đó cho hắn biết. Nếu hắn không tới... Coi như xong.