Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1754: Uy hiếp lẫn nhau




Nghiêm Cửu Thiên sắc mặt đại biến, lập tức một màn sương mù màu đen xuất hiện, sát cơ vang lên những tiếng xuy xuy, dường như lập tức muốn ra tay luôn vậy.

Diệp Mặc cười khẩy một cái, khí thế trên người đồng thời cũng sục sôi, không chút sợ hãi Nghiêm Cửu Thiên.

Nghiêm Cửu Thiên cuối cũng cũng kìm chế được không ra tay, đường sương mù màu đen trên vòng tay của gã dần dần rút đi. Nhưng gã nhìn Diệp Mặc với ánh mắt cũng không chỉ là sát khí nữa rồi, mà còn bao hàm trong đó kiêng kị rất nặng. Gã biết mình không giết chết được Diệp Mặc trong này, một khi ra tay, lập tức sẽ kinh động đến những người khác trên thuyền. Chỉ cần thân phận của gã bị bại lộ, thì gã chết cũng không có chỗ chôn thân, càng đừng nói gì đến Chứng đạo nữa.

- Anh làm sao biết được lai lịch của tôi?

Nghiêm Cửu Thiên lại lần nữa đánh ra mấy cấm chế, rồi lạnh giọng nói.

Diệp Mặc trong lòng vô cùng sảng khoái, lại càng cảm thấy phán đoán của mình may mắn, Nghiêm Cửu Thiên biết một phần bí mật của mình, so với hắn mà nói, thì hắn biết được bí mật của Nghiêm Cửu Thiên còn nhiều hơn. Hắn có thể phủ nhận chuyện lấy được trận bàn thời gian, nhưng Nghiêm Cửu Thiên thì lại không thể nào phủ nhận gã là Vô Đạo đại đế.

- Tôi làm sao biết được thân phận của anh cũng không quan trọng, cái quan trọng là tôi còn biết lần này anh từ Thanh Vi Thiên quay về, chắc là lại muốn đổi tên thay mặt.

Diệp Mặc tiếp tục mỉa mai Nghiêm Cửu Thiên.

Loại người như Nghiêm Cửu Thiên này cũng sẽ không tiếp xúc với người ngoài, cho dù phải tiếp xúc, gã cũng sẽ không sử dụng trước sau một thân phận. Nếu không phải vì Bồng Việt tiên quả rất khó lấy được, Diệp Mặc đoán chừng Nghiêm Cửu Thiên cũng sẽ không đến đây. Cho dù Nghiêm Cửu Thiên nằm mơ cũng không ngờ, gã ở trung thiên vực nhìn thấy một Huyền Tiên, mười mấy năm sau, không ngờ lại ngồi cùng Tiên thuyền với gã cùng đến thiên vực thứ nhất Thanh Vi Thiên.

Nghiêm Cửu Thiên cũng không trả lời, chỉ chằm chằm nhìn Diệp Mặc hỏi:

- Anh rốt cục sao lại biết được?

- Anh là cái thá gì? Tôi phải báo cáo cho anh sao? Cút đi. Nếu không thì đừng trách tôi ra tay đấy, Vô Đạo đại đế.

Diệp Mặc lạnh nhạt nói.

- Câm miệng.

Nghiêm Cửu Thiên tái mặt, cái mà gã sợ nhất chính là Diệp Mặc gọi gã là Vô Đạo đại đế.

- Vậy sao? Tôi cứ gọi anh là Vô Đạo đại đế đấy, hơn nữa đợi sau khi tôi ra ngoài, tất cả những người có mặt trên Tiên thuyền này cũng sẽ biết, Vô Đạo đại đế cũng ở đây.

Diệp Mặc cười ha hả, căn bản cũng không coi sự uy hiếp của Nghiêm Cửu Thiên ra gì.

- Đi chết đi.

Nghiêm Cửu Thiên lại không kìm chế nổi sự tức giận trong lòng, từ khi gã xuất đạo đến này, chưa lúc nào gặp phải sự uy hiếp như này?

Đường sương mù màu đen trong tay gã trong nháy mắt lại biến thành một cây trâm nhỏ dài vài trượng, thậm chí đến thần thức cũng không quét đến đầu kia của cây trâm.

Căn phòng của Diệp Mặc cũng không lớn, cây trâm dài sương mù màu đen này cũng hoàn toàn trói chặt lấy không gian trong phòng của Diệp Mặc. Diệp Mặc cũng không trốn tránh, Nghiêm Cửu Thiên cũng đã từng là Tiên đế, ngay cả gã bây giờ không thể nào thi triển lĩnh vực Tiên vương phong tỏa không gian, nhưng tu vi Đại La Tiên hậu kỳ của gã, muốn trói buộc không gian xung quanh Diệp Mặc lại, cũng không có chút áp lực nào. Huống chi, người này còn tinh thông pháp tắc không gian?

Khi đường sương mù màu đen của Nghiêm Cửu Thiên xuất thủ, đồng thời quả cân Thế giới thạch của Diệp Mặc cũng được giáng xuống, chiêu xuất thủ đầu tiên Diệp Mặc dường như cổ động tám phần Tiên nguyên lực. Đối với Nghiêm Cửu Thiên hắn cũng không dám có chút nơi lỏng nào, chiêu này mặc dù chưa dốc hết sức phóng ra quả cân Thế giới thạch, nhưng thanh thế cũng rất kinh người rồi.

Mặc dù bộ dạng quả cân Thế giới thạch giáng xuống cũng vô cùng đáng sợ, nhưng cũng chưa phải là thần thông thực sự. Diệp Mặc có một thần thông Thế giới thạch - Thái sơn áp đỉnh, nhưng trong lòng Diệp Mặc biết rõ, lần này cũng không phải trận sinh tử của hai người, Nghiêm Cửu Thiên tuyệt đối cũng sẽ không toàn lực ra tay. Hắn cũng không phải xuất con át chủ bài ra, chỉ cần thanh thế càng lớn càng tốt.

Cho nên Diệp Mặc vừa mới xuất chiêu này ra, căn bản cũng không sợ căn phòng bị Thế giới thạch đánh tan, uy thế của Thế giới thạch càng lúc càng lợi hại.

Nghiêm Cửu Thiên thấ thế của DiệpCửu Thiên nâng quả cân của Diệp Mặc lên, đồng thời hét lớn với Diệp Mặc.

Diệp Mặc cười khẩy một tiếng, cũng không có ý dừng tay lại, Tiên nguyên không ngừng cổ động Thế giới thạch, đồng thời dường như còn đang chuẩn bị tấn công lần nữa. Đồng thời còn lạnh lùng nói:

- Anh muốn đánh là đánh, muốn dừng là dừng, anh cho rằng anh là ai?

Nghiêm Cửu Thiên biết Diệp Mặc đang uy hiếp gã, nếu không, Diệp Mặc có thể phóng ra thanh đao của hắn, hoặc là dùng một thủ đoạn nào khác tấn công. Gã trong lòng tức giận, nhưng cũng không còn cách nào, chỉ có thể tiếp tục nói:

- Anh dừng tay trước, chúng ta nói chuyện.

Diệp Mặc cũng không thu lại Thế giới thạch, vẫn tiếp tục tạo áp lực, hơn nữa trong miệng còn lẩm bẩm:

- Chúng ta có chuyện gì đáng nói sao? Tôi có một khối Thế giới thạch, Tiên vương muốn lấy thì lấy, tôi căn bản cũng không quan tâm. Đúng rồi, trận bàn thời gian đó tôi cũng chưa lấy được, tin hay không thì tùy anh.

Diệp Mặc cũng không giả bộ nữa, quả cân Thế giới thạch đột nhiên thoát khỏi đường sương mù màu đen của Nghiêm Cửu Thiên, lại lần nữa huyễn hóa thành tư thế điên cuồng hơn muốn đập xuống. Đối với trận bàn thời gian, Diệp Mặc cũng sẽ không thừa nhận. Cho dù Nghiêm Cửu Thiên chắc chắn rằng trận bàn thời gian đang trên người hắn, nhưng Diệp Mặc cũng sẽ không thừa nhận.

- Anh lập tức dừng tay, tôi đồng ý một điều kiện của anh.

Nghiêm Cửu Thiên cuối cùng cũng sợ Diệp Mặc gây ra động tĩnh lớn hơn, hơn nữa gã còn nghi ngờ Diệp Mặc vẫn chưa lấy được trận bàn thời gian. Gã cho rằng, Diệp Mặc nếu như lấy được trận bàn thời gian rồi, tuyệt đối sẽ giống như gã, không dám lộ ra ngoài.

- Ồ, vậy cũng được.

Rõ ràng, Diệp Mặc là vua cũng thua thằng liều, khi Nghiêm Cửu Thiên nói đồng ý một điều kiện, Thế giới thạch của hắn cũng trôi lơ lửng trên đỉnh đầu, không tiếp tục giáng xuống nữa. Nhưng đồng thời, cũng chưa thu lại.

Nghiêm Cửu Thiên biết Diệp Mặc đang giả bộ, nhưng gã cũng không còn cách nào khác, gã cho rằng, cái mạng của gã và cái mạng của Diệp Mặc căn bản cũng không phải trên cùng một cấp bậc. Cho dù một vạn tên Diệp Mặc, trong mắt gã cũng không bằng cái tính mạng của gã. Chẳng may tên lỗ mãng Diệp Mặc này không cẩn thận lại dẫn đại năng lên Tiên thuyền, thì gã coi như xong đời rồi.

Thấy Diệp Mặc không động thủ nữa, Nghiêm Cửu Thiên quay người muốn rời khỏi. Gã có chút hối hận đã đến đây gặp Diệp Mặc, sớm biết như này gã sẽ tìm cơ hội ra tay trong hư không, sớm giết chết Diệp Mặc.

- Điều kiện kia của tôi còn chưa nói, anh sao đã muốn đi rồi?

Diệp Mặc lạnh nhạt nói.

Nghiêm Cửu Thiên quay đầu đứng lại, sự tức giận sớm đã biến mất, đồng thời lạnh nhạt nói:

- Anh nói đi.

Nếu như gã biết Diệp Mặc cũng đã biết rõ lai lịch của gã rồi, thì gã tuyệt đối cũng sẽ không tìm Diệp Mặc vào lúc này, gã chắc chắn sẽ tìm cơ hội giết chết Diệp Mặc trong hư không. Nhưng bây giờ, gã chủ động tặng cơ hội đó cho Diệp Mặc, cũng là bất đắc dĩ.

- Tôi bỏ ra cái giá cực lớn đến Thượng thiên vực, anh sao lại đến được?

Diệp Mặc ngữ khí lạnh nhạt nói.

- Vì tôi có một Thần khí hạ phẩm Thời Không Toa.

Nghiêm Cửu Thiên trầm giọng nói.

- Thần khí hạ phẩm?

Diệp Mặc lập tức liền tỉnh táo lại, Thanh Nguyệt của hắn mặc dù cũng mấy lần luyện chế lại, thăng cấp lên Tiên khí phi hành thượng phẩm, nhưng so với Thần khí, thì căn bản cũng chưa đủ. Nếu như có Thần khí hạ phẩm, hắn bay từ thượng thiên vực đến trung thiên vực nhiều lắm cũng chỉ năm đến mười năm, từ trung thiên vực đến hạ thiên vực thậm chí chỉ cần một năm là đến được rồi.

Thứ này lại là thứ rất cần, nếu không ngồi Tiên thuyền, từ thượng thiên vực đến trung thiên vực ít nhất cũng phải mấy chục năm đến trăm năm. Hơn nữa vé thuyền cũng là một con số cực lớn, trong đó nếu như gặp phải U Linh thuyền gì đó, vậy chỉ có thể chôn thân cùng thuyền. Còn truyền tống trận, Diệp Mặc nghĩ cũng không nghĩ, truyền tống trận giữa các thiên vực, căn bản không phải là thứ mà hắn có thể ngồi được. Thậm chí truyền tống trận đó có hay không, Diệp Mặc cũng có chút nghi ngờ.

Thấy Diệp Mặc bộ dạng thèm thuồng, Nghiêm Cửu Thiên khinh thường nói:

- Thời Không Toa hàng giả vô số…

Không đợi Nghiêm Cửu Thiên nói xong, Diệp Mặc liền vui sướng nói:

- Cái của anh là hàng thật, đúng không?

- Cái của tôi chỉ là một hàng nhái bình thường mà thôi, thậm chí đến đẳng cấp hàng giả cũng không đến.

Nghiêm Cửu Thiên dường như biết được ý tứ của Diệp Mặc, ngữ khí cũng trở nên bình thản. Đồ vật cứ để ở đây vài ngày, trong hư không, gã không sợ không giết được Diệp Mặc.

Diệp Mặc trong lòng lại chấn động, một Thần khí hạ phẩm, không ngờ còn là hàng giả, vậy Thời Không Toa hàng thật thì biến thái đến mức nào?

Suy nghĩ này chỉ lóe lên chốc lát trong đầu Diệp Mặc, hắn bình thảnh nhìn Nghiêm Cửu Thiên nói:

- Đưa Thời Không Toa của anh cho tôi, sau đó anh có thể ra ngoài, tôi sẽ không tiết lộ chuyện của anh.

Vượt khỏi dự liệu của Diệp Mặc chính là, Nghiêm Cửu Thiên không chút do dự lại ném ra một Tiểu Toa thuyền cực đẹp, sau đó quay người đi, một lát sau, cũng đã rời khỏi phòng của Diệp Mặc.

Diệp Mặc vung tay hủy cấm chế mà lúc trước Nghiêm Cửu Thiên để lại, đóng lại cấm chế trong phòng, lại lần nữa đánh lên mấy đường cấm chế của mình, lúc này mới nhặt lấy Thời Không Toa mô phỏng của Nghiêm Cửu Thiên vứt lại.

Hắn hiểu suy nghĩ của Nghiêm Cửu Thiên, Nghiêm Cửu Thiên sở dĩ dứt khoát vứt lại Thời Không Toa, là đã tự xem mình là người chết rồi.

Nhưng đồ đến tay mình rồi, Nghiêm Cửu Thiên muốn lấy lại, chỉ có là nằm mơ. Trừ phi Nghiêm Cửu Thiên thăng cấp lên Tiên vương rồi, chặn lại hắn, nếu không cho dù hắn không đánh nổi Nghiêm Cửu Thiên, Nghiêm Cửu Thiên cũng đừng hòng lấy lại được.

Thời Không Toa này vô cùng tinh xảo, màu xanh đậm. Thần thức Diệp Mặc quét vào trong, bên trong hình như có vô số cấm chế. Diệp Mặc sợ mấy người Kế Khôn tìm đến hắn, cố ý treo biển bên ngoài thành bế quan, lúc này mới tiến vào trong phòng chuyên tâm luyện hóa Thời Không Toa.

Thứ hữu dụng như này rơi vào tay rồi, ngay lập tức liền muốn luyện hóa. Trong hư không chuyện gì cũng có thể xảy ra, một khi hắn có Thời Không Toa này rồi, khác gì như hổ thêm cánh.

Vì Thời không Toa là thứ lấy được từ trong tay Nghiêm Cửu Thiên, Diệp Mặc trong quá trình luyện hóa cũng rất cẩn thận. Cấm chế bên trong Thời Không Toa tinh xảo tầng tầng lớp lớp bị Diệp Mặc luyện hóa. Nghiêm Cửu Thiên có lưu lại vài dấu tích trên Thời không Toa, cũng bị Diệp Mặc tìm ra không sót cái nào.