Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1701: Thế nào là đạo?




Diệp Mặc tăng tốc, đợi sau khi hắn tăng tốc tiến vào trong Vấn Đạo đại môn, một cơn lốc xoáy cuốn đến, trong nháy mắt đã cuốn hắn đi không nhìn thấy.

Sau một hồi choáng váng, Diệp Mặc bỗng nhiên tỉnh lại. Tiếng còi xe vang lên bên tai hắn, mấy nam nữ thiếu niên cực kỳ sành điệu đi qua người hắn, thậm chí còn nghi ngờ nhìn trang phục kỳ quái trên người hắn.

Đây là Đại học Ninh Hải, Diệp Mặc lập tức biết đây là nơi nào. Hắn vừa mới tiến vào Vấn Đạo các, liền đến Đại học Ninh Hải. Chẳng lẽ những thứ này đều là thật, không phải là ảo tưởng hư không?

Hơn mười năm trôi qua, vật đổi sao dời, cổng trường đại học Ninh Hải cũng hoàn toàn thay đổi rồi. Diệp Mặc thở dài, hắn nghe Khải Phong Tiên vương nói qua, tầng thứ nhất của Vấn Đạo các là Tâm Ma đạo. Nhưng hắn tu luyện Tam sinh quyết, có Khổ Trúc hun đúc, hoàn toàn không có tâm ma, thì nói đến Vấn Đạo Tâm Ma làm gì?

- Tôi không có tâm ma thì đâu cần Vấn Đạo Tâm ma!

Diệp Mặc căn bản cũng bỏ qua những nam thanh nữ tú bên cạnh, trực tiếp nói lớn.

Một lát sau hắn lại lần nữa cảm thấy một trận choáng váng, trong nháy mắt hắn đã biến mất khỏi cổng của Đại học Ninh Hải, xuất hiện trước mặt hắn là vô số Tiên linh thảo, các loại nguyên liệu quý giá, thậm chí các loại nguyên liệu chế phù và trận pháp.

Một giọng nói từ phía xa vang lên bên tai Diệp Mặc, giống như lời dạy bảo của ân sư vậy:

- Thuật đạo giả, đan, khí, phù, trận đều có bên cạnh anh… con đường đan đạo xa xôi, nhưng trăm vạn lần đừng quay lại…

Các loại thủ pháp luyện đan, các loại thủ pháp luyện khí, đều dung hợp vào nhau trong hư không…

Tầng này không ngờ lại khiến người ta cảm nhận được đan đạo, khí đạo, phù đạo, trận đạo, bàng môn tà đạo, Diệp Mặc không ngờ bàng môn tà đạo lại đến từ Vấn Đạo các, cái gì mà ước tính, tính nhẩm đều đến từ bàng đạo. Diệp Mặc thậm chí đang nghĩ Lục Chính Quần tìm cao thủ bàng đạo tìm tung tích của hắn, không biết đã tìm được chưa.

Nhưng những thứ này trong nháy mắt bị Diệp Mặc gác sang một bên, mặc dù hắn không có hứng thú với phù lục, nhưng đan đạo vào khí đạo và cả trận pháp nữa hoàn toàn hấp dẫn hắn. Hắn điên cuồng tiếp thu những tri thức này, hoàn toàn quên hết thời gian, thậm chí quên đi việc mình đến Vấn Đạo các chủ yếu là vì Vấn Đạo thần thông, mà không phải là học luyện đan và luyện khí.

Cũng không biết qua bao lâu, Diệp Mặc đột nhiên bừng tỉnh, hắn không biết mình ở lại tầng thứ hai này bao lâu rồi, nhưng hắn cũng biết mình không thể tiếp tục ở lại đây nữa, nếu như ở lại, hắn ở lại trong này mấy trăm mấy nghìn năm là chuyện có thể. Đạo vô chỉ cảnh, cho dù là đan đạo, cũng có thể khiến hắn ở lại vô số năm. Đối với hắn mà nói, chỉ cần hiểu một chút về đạo lý và phương hướng, thì hắn sẽ có cách của riêng mình.

Nghĩ tới đây, Diệp Mặc cũng không thèm để ý đến những âm thanh quanh tai mình nữa, lại lần nữa cao giọng nói:

- Thuật đạo tôi đã hiểu rồi, không cần phải hỏi, xin lên tầng thứ ba!

Nhưng lần này lại không có chút phản ứng nào, bên tai hắn vẫn vang lên các loại âm thanh của thuật đạo. Diệp Mặc sắc mặt đại biến, hắn chẳng lẽ lại phải nghiên cứu thuật đạo cả đời trong Vấn Đạo các sao?

Nếu như vậy, thì những người tiến vào trong Vấn Đạo các chẳng phải chỉ có thể vấn thuật đạo trên tầng thứ hai, đến khi già hay sao? Hay là đạo bài màu vàng kim của hắn khác với những đạo bài khác?

Diệp Mặc nghĩ đến chuyện đạo bài màu kim của hắn khác với những đạo bài còn lại, lúc trước khi Khải Phong Tiên vương nói với hắn, chỉ là nói tâm ma Vấn Đạo và pháp thuật Vấn Đạo, cũng không nói gì đến thuật đạo cả?

Diệp Mặc cũng không còn tâm trạng đi học thuật đạo nữa, một lúc lâu sau, hắn lại nói:

- Đan đạo, khí đạo, trận đạo của tôi cũng vào đạo môn rồi, xin lên tầng Vấn Đạo thứ ba!

Ầm.

Sau khi Diệp Mặc nói xong, cảm thấy trong đầu của mình ầm lên một tiếng, sau đó hắn cảm nhận được một màn sáng chói mắt truyền đến, trong nháy mắt hắn lại lần nữa bị truyền tống đi.

Sau khi Diệp Mặc rơi xuống, đập vào mắt hắn là cảnh tượng các pháp thuật tung hoành, xung quanh vẫn một khoảng hỗn độn. Diệp Mặc trong lòng vui sướng. Hắn cuối cùng cũng hiểu đây là chuyện gì, trong tầng thứ hai ít nhất phải có một môn đạo thuật nhập môn, sau khi hắn nói ra mới có thể tiến lên tầng thứ ba. Nếu không, chỉ có thể đợi Vấn Đạo các cảm nhận chính xác thuật đạo của hắn cũng đã tinh thông hoàn toàn rồi, thì mới có thể chủ động cho hắn lên tầng thứ ba. Hoặc là Vấn Đạo các biết trình độ học vấn của hắn cũng đã đến cực hạn, không còn cơ hội thăng tiến nữa, mới trực tiếp truyền tống hắn ra khỏi Vấn Đạo các.

Diệp Mặc tin rằng, cũng chưa có người nào tài giỏi như vậy, dám nói thuật đạo của mình hoàn toàn tinh thông rồi. Đừng nói là hoàn toàn tinh thông, cho dù là hoàn toàn nhập môn, cũng không phải là chuyện đơn giản, thậm chí hắn cũng không làm được trong khoảng thời gian ngắn.

- Pháp đạo giả, vạn pháp đều có, đâu chỉ tại công pháp, pháp thuật, đạo thuật…

Giọng nói trong hư vô lại lần nữa truyền đến, Diệp Mặc trong lòng lại vui sướng, hắn đúng là muốn dung hợp pháp thuật, cái hắn muốn là thần thông, xem ra tầng thứ ba của Vấn Đạo các là Vấn Đạo các pháp thuật rồi.

Nhưng bao nhiêu thời gian trôi qua, những gì mà Diệp Mặc nhìn thấy và nghe thấy đều là các loại công pháp, pháp thuật dung hợp giao hội, hắn hoàn toàn không lĩnh ngộ được chút thần thông nào. Còn những thứ đó, cho dù bản thân hắn không ở trong này, cũng có thể thông qua Tam sinh quyết dần dần diễn sinh ra. Lợi ích lớn nhất trong này chính là cho hắn một tiểu sử sơ lược về pháp thuật mà thôi, để hắn sau này có một phương hướng.

Đối với những Huyền Tiên khác, tầng thứ ba có thể cả đời cũng không thể nào học thông thấu được, thậm chí là một trong những tầng quý giá nhất trong chín tầng, nhưng Diệp Mặc cũng không có chút hứng thú nào.

Hắn lại lần nữa cao giọng nói:

- Đao thuật của tôi đã nhập đạo môn, chỉ thiếu duy nhất thần thông mà thôi, xin lĩnh ngộ thần thông đạo pháp.

Một cầu thang ánh sáng màu vàng kim bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Mặc, Diệp Mặc lập tức biết, tầng thứ tư không phải thông qua truyền tống, mà là thông qua một cầu thang mà bước lên.

Diệp Mặc không chút do dự bước lên cầu thang màu vàng kim đó, hắn vừa mới bước lên bậc thứ nhất, liền có một giọng nói hư không hỏi:

- Đạo là gì?

Sau khi âm thanh này vang lên, Diệp Mặc liền cảm thấy một lực đẩy cực mạnh, đừng nói là hắn bước lên bậc thứ hai rồi, cho dù dừng lại ở bậc thứ nhất cũng có chút khó khăn.

Diệp Mặc biết rõ đây là câu hỏi mà hắn phải trả lời, nếu không lập tức sẽ bị đẩy trở lại tầng thứ ba, hắn lập tức đáp:

- Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên, cố tự nhiên vi đạo.

Hắn cũng không biết đây là đáp án ở đâu, hắn chỉ biết khi dùng Tam Sinh quyết suy diễn công pháp, dường như có một câu như này, hắn trực tiếp nhắc lại.

Quả nhiên sau khi Diệp Mặc trả lời xong, lực cản trước mặt hắn lập tức biến mất, Diệp Mặc liền bước lên bậc thứ hai, đồng thời lại nghe thấy giọng nói hư không truyền đến:

- Đạo là gì?

Cùng một câu hỏi sao?

Diệp Mặc nhíu mày, lại nói:

- Hữu vật hỗn thành, tiên thiên địa sinh. Tịch hề liêu hề, độc lập nhi bất cải, chu hành nhi bất đãi, khả dĩ vi thiên địa mẫu. Ngô bất tri kỳ danh, tự chi viết đạo.

Sau khi trả lời câu hỏi thứ hai xong, Diệp Mặc lại bước lên một bậc thang nữa, sau đó lại lần nữa nhận được một câu hỏi tương tự:

- Đạo là gì?

- Nhất âm nhất dương vị chi đao.

- Đạo là gì?

- Nhân chi sở đạo, sử vạn vật bất tri kỳ sở do, vị chi đạo.

- Đạo là gì?



Mồ hôi lạnh của Diệp Mặc túa ra, hắn phát hiện ra mình bất luận nói bao nhiêu, cũng chỉ tiến lên được một bậc, nếu cứ tiếp tục thế này, cả đời này của hắn chỉ trả lời câu hỏi ‘đạo là gì’. Chẳng lẽ đây chính là Vấn Đạo?

Vấn Đạo này hỏi cũng có chút quái, Diệp Mặc rất muốn nói bừa, mặc dù nói bừa cũng là một kiểu nói, nhưng hắn không biết một khi nói bừa, có bị truyền tống ra ngoài, mất cơ hội Vấn Đạo hay không.

Diệp Mặc dừng trên bậc thang thứ tám, suy nghĩ thật lâu rồi nói:

- Tôi đến Vấn Đạo, là muốn biết nơi nào Vấn Đạo? Hỏi đi hỏi lại như này, tôi cần gì phải Vấn Đạo? Hỏi nữa, tôi chính là đạo.

Khi Diệp Mặc nói xong câu này, bỗng nhiên nguyên thần đập mạnh, hắn bỗng nhiên được khai sáng. Các loại đạo mà hắn trả lời đều là đạo của người khác, mỗi một người đều có đạo của riêng mình, mình chính là đạo chẳng lẽ không phải là đạo của mình?

Vốn dĩ muốn biết nơi nào Vấn Đạo? Bây giờ hiểu ra đạo chính là bản thân, cần gì Vấn Đạo?

Ầm.

Diệp Mặc cảm thấy bậc thang dưới chân mình bỗng nhiên biến mất, còn hắn lại đang ở một nơi mới, ba chữ Thần thông đạo xuất hiện trước mặt hắn, Diệp Mặc lập tức biết mình đã lên đến tầng thứ tư rồi, Thần thông đạo các.

Các loại pháp thuật dung hợp với các loại đạo thuật trong thức hải mình đều đang nhảy lên, khiến hắn không thể kìm chế được mà đắm chìm vào.

Diệp Mặc căn bản cũng không cần nghĩ, hắn đã đắm chìm vào trong đó rồi.

Đắm chìm vào trong thần thông dung hợp, Diệp Mặc vốn muốn vì Hắc thạch cân mà tìm một môn thần thông, nhưng sau khi hắn hoàn toàn đắm chìm vào trong cảm giác này, thứ đầu tiên xuất hiện trong thức hải của hắn không ngờ là một ngón tay của Quan Phi Kiếm trước lúc chết.

Ngón tay đó giống như ngân hà cuốn ngược, dãy núi bạo liệt, hấp thụ sát cơ của trời đất lại lần nữa tuôn ra trước mặt hắn vậy.

Ầm…

Thức hải của Diệp Mặc từng đợt quay cuồng, giống như chân trời xa xôi lại lần nữa giơ một ngón tay ra, chỉ vào nguyên thần của hắn.

Một giọng nói đáng sợ truyền đến trong hư không:

- Hạo thiên đệ nhất chỉ, tịch diệt...

Tịch diệt?

Giác quan thứ sáu của Diệp Mặc hoàn toàn bị ‘tịch diệt’ đó thu hút, toàn thân đang ở trong quy tắc thần thông dung hợp, không ngừng dung hợp, chuyển hóa, hấp thu…

Thời gian giống như nước trôi vậy, Diệp Mặc hoàn toàn đắm chìm trong nhất chỉ đó, không thể nào tự kiềm chế được.

Một ngày, một tháng, một năm…

Hôm nay Diệp Mặc bỗng nhiên lại tỉnh dậy, đồng thời đánh ra một quyền…

Tầng thứ tư của Vấn Đạo các trong nháy mắt liền bị một quyền này cuốn đi, giống như toàn bộ không gian đều bị một quyền này hút hết vậy, hình thành từng trận lốc xoáy sát diệt khí thế bàng bạc, sau đó toàn bộ không gian đều bị biến mất, hư vô, tiêu tan…

- Quyền lợi hại.

Diệp Mặc nhìn không gian xung quanh vẫn không ngừng kích động, rồi lại nhìn nắm đấm của mình nói.

- Sau này đây chính là thần thông đầu tiên của mình, hư không.

Diệp Mặc kìm nén sự kích động trong lòng lại.

Hư không chỉ là một quyền, lại dung hợp với Tịch diệt chỉ và cùng nhân tố không gian, thậm chí có chút thần thức tấn công trong đó. Diệp Mặc chắc rằng, nếu như lúc trước hắn lĩnh ngộ được hư không, thì quyền này hoàn toàn có thể chặn lại Tịch diệt chỉ của Quan Phi Kiếm được, thậm chí có thể áp chế được gã.

Diệp Mặc không tiếp tục nghiên cứu quyền thứ hai nữa, hắn có thể lĩnh ngộ được một quyền đã là quá may mắn rồi, hắn không hi vọng mình có thể tiếp tục lĩnh ngộ được quyền thần thông thứ hai.

Lúc này Diệp Mặc lấy ra Hắc thạch cân của mình, đối với hắn mà nói, hư không chỉ là một chiêu thức tuyệt sát, quả cân mới là thủ đoạn chủ yếu của hắn.