Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1604: Băng cực bế quan




- Cậu cho tôi hết những thứ này?

Chân Băng Du nhận lấy chiếc nhẫn, thần thức quét vào thì phát hiện bên trong còn có nhiều đồ thế kia, mấy thứ pháp bảo đó Diệp Mặc đều không lấy cái nào, thậm chí ngay cả cái tháp nhỏ kia, Diệp Mặc cũng để lại trong chiếc nhẫn, cô lập tức hơi kinh ngạc hỏi.

- Không sai, cho cô hết. Nếu không phải là cô, sau cùng thì tôi chịu thiệt không nhỏ.

Diệp Mặc gật đầu nói, nói xong lại bổ sung một câu,

- Tôi đề nghị cô tốt nhất nên len lén đem mấy pháp bảo kia đi bán đấu giá, ai mà biết tên kia có lai lịch như thế nào?

- Cảm ơn.

Chân Băng Du không do dự tiếp nhận chiếc nhẫn. Lời Diệp Mặc nói không sai, hai người là hợp tác, cũng là giúp đỡ lẫn nhau, không có Diệp Mặc hẳn là cô đã chết, nếu không có cô, Diệp Mặc cuối cùng cũng không có kết cục tốt.

Bởi vì Chân Băng Du cũng không biết rốt cuộc tầng thứ ba xa cỡ nào, cho nên hai người chỉ có thể ngồi trên Thải Vân chướng phi hành. Mà Diệp Mặc càng không thể nghỉ ngơi, trận pháp đơn giản trên Thải Vân chướng căn bản là không ngăn chặn Vô Ảnh Kiêu được. Chỉ có hắn trấn thủ ở phía trước, mới có thể đảm bảo an toàn.

Nửa năm sau, Diệp Mặc phát hiện tu vi của hắn chưa tăng lên, trái lại thần thức lại tăng lên. Có vẻ tu luyện thần thức, cũng không nhất định phải đi đến nơi chuyên tu luyện thần thức.

Lại hai tháng sau, Thải vân chướng dừng ở chỗ thành chắn sóng giống như tầng hai, điểm duy nhất khác biệt với tầng thứ hai của Hỗn Độn Tinh vực là ở đây lại chẳng có một tu sĩ nào, càng không có thành thị tự phát gì cả.

- Đúng là rất xa.

Sau khi đến được lối vào của tầng thứ ba, Diệp Mặc mới thở phào một hơi. Hắn mơ hồ cảm giác được một số đại năng đã tiến vào tầng thứ hai của tinh vực.

Chân Băng Du biết Diệp Mặc nói là thời gian quá dài, cô lập tức phản bác:

- Thời gian mà chúng ta đi đã coi như là rất ngắn rồi, bởi vì cậu có thể không sợ Vô Ảnh Kiêu. Lúc đầu sư phụ tôi tu luyện từ tầng thứ hai đến tầng thứ ba, đã dùng tổng cộng thời gian bốn trăm năm. Tuy rằng cả một khoảng thời gian dài đều dùng cho việc tu luyện, nhưng khoảng cách này lại không hề gần. Hơn nữa cửa vào từ tầng thứ hai đến tầng thứ ba cũng không phải chỉ có một cái này, lối vào này hơi chút hẻo lánh, nhưng khá là thích hợp cho chúng ta tiến vào.

Kéo toang cửa vào tầng thứ ba của Hỗn độn tinh vực, Diệp Mặc liền cảm giác được mình đang đứng trong một thế giới tăm tối.

- Không gian của tầng thứ ba, không gian lốc xoáy chẳng những có ở trên mặt đất, mà trên không trung cũng có, hơn nữa Vô Ảnh Kiêu ở tầng thứ ba đã đạt đến cấp ba - cấp bậc của Tiên Yêu thú, chúng ta phải cẩn thận một chút. Lúc đầu khi sư phụ tôi tới tầng thứ ba đã là tu vi Đại Ất Tiên hậu kỳ.

Chân Băng Du sợ Diệp Mặc quá sơ ý, chủ động nhắc nhở Diệp Mặc một câu.

Kỳ thực không đợi Chân Băng Du nhắc nhở, trong lòng Diệp Mặc đã hiểu rõ từ lâu. Nhìn lướt qua Chân Băng Du hỏi:

- Tiên dược sơn mà cô nói kia, là biết tôi không đi được sao?

Chân Băng Du lại đương nhiên nói:

- Đương nhiên tôi sẽ dẫn cậu đi, nếu như chính cậu không đi được tôi cũng hết cách.

Diệp Mặc mỉm cười nói:

- Cô yên tâm. Tôi chắc chắn đi được.

Nếu như trước đây Diệp Mặc nói những lời này, Chân Băng Du nhất định sẽ cực kỳ kinh thường, bây giờ lại không hề phản bác, cô biết nếu Diệp Mặc đã nói vậy, tức là cho thấy hắn có sự nắm chắc nhất định.

Ban đầu dựa theo kế hoạch của cô, cô phải ở tầng thứ nhất và tầng thứ hai của Hỗn Độn Tinh Vực tu luyện tối thiểu là mấy trăm năm mới có thể đến tầng thứ ba. Không ngờ là đi theo Diệp Mặc, chỉ trong thời gian mấy năm ngắn ngủi, cô đã đến được tầng thứ ba rồi.

- Tôi muốn thăng cấp lên Huyền Tiên, cô chọn một chỗ niết bàn đi.

Dọc đường Diệp Mặc đã lãng phí thời gian gần một năm, trong lòng đã rất không dễ chịu rồi. Thời gian của hắn rất quý giá. Thời gian một năm, với hắn mà nói là bằng quãng thời gian trăm năm tu luyện.

Tuy rằng với tu vi không ngừng thăng tiến của hắn, tốc độ trận bàn thời gian ăn tiên tinh cũng không ngừng tăng lên. Thế nhưng đối với Diệp Mặc mà nói chuyện này cũng không thành vấn đề. Hắn hiện giờ cũng không còn là gã tu sĩ hồi đó vì mấy viên tiên tinh cấp thấp mà nhăn nhăn nhó nhó rồi, hiện tại hắn có hàng trăm triệu tiên tinh thượng phẩm trong chiếc nhẫn, còn sợ không có tiên tinh tu luyện sao?

...

Núi băng trôi.

Đây chính là nơi Chân Băng Du chọn, Chân Băng Du vốn định niết bàn ở hỏa lâm, nhưng hiện giờ Diệp Mặc muốn tới tầng thứ ba của Hỗn Độn Tinh Vực. Cô chỉ có thể chọn núi băng trôi thôi.

Nếu như là ở tầng thứ hai, Diệp Mặc và Chân Băng Du tối đa chỉ cần hai tháng có thể tìm được. Thế nhưng ở tầng thứ ba của Hỗn Độn Tinh Vực, hai người mất hơn ba tháng mới tìm được.

Núi băng trôi, bên ngoài vẫn là một mảng xanh mênh mông, thần thức hoàn toàn không thể quét qua. Sau khi Diệp Mặc và Chân Băng Du tiến vào núi băng trôi, mới thấy rõ ở đây toàn là những ngọn núi băng trôi nổi trên không trung, mang theo ánh sáng lờ mờ màu trắng âm u, giữa vô số núi băng trôi nổi, là tầng tầng sương băng tựa hồ như đã ngưng kết.

Hai người vẫn chưa chính thức tiến vào sâu trong núi băng trôi, loại băng hàn thấu xương này đã càn quét qua, Diệp Mặc vô thức run lên một cái, đây không phải là lạnh lẽo về sinh lý, mà là loại rét buốt thấu xương về mặt tâm lý.

Đây đúng là một nơi Luyện Thể tốt, Diệp Mặc gật đầu, tính cách của Chân Băng Du niết bàn ở chỗ này nói không chừng sẽ càng tốt hơn so với hỏa lâm.

Tiên niết thể của Diệp Mặc càng không sợ hãi hàn băng này, dù cho loại hàn băng này có thể chỉ trong nháy mắt khiến một khối sắt hóa thành hư vô, hắn cũng không thèm để ý. Chân Băng Du cũng là Thần Cảnh sơ kỳ, ở ngoại vi núi băng trôi hoàn toàn không bị áp lực.

Hai người tiến vào càng sâu trong núi băng trôi, hàn băng thấu xương xung quanh càng lúc càng lợi hại. Ba ngày sau, Chân Băng Du có chút chịu không nổi nữa, quần áo bên ngoài cơ thể cô đã trực tiếp bị hàn băng làm tan chảy. Ngoại trừ một lớp áo giáp bảo vệ bằng thiên lạc tơ tằm cực mỏng, Diệp Mặc lại một lần nữa nhìn thấy thân hình của nàng.

- Tôi niết bàn ở đây.

Chân Băng Du dừng lại nói, nói xong còn lấy ra một viên thông tấn châu đưa cho Diệp Mặc

- Nếu có việc gì, chúng ta hãy dùng thông tấn châu để liên hệ.

Diệp Mặc đảo qua thân thể gần như không còn mảnh vải của Chân Băng Du, trong lòng lại trù tính đến lúc đám Tố Tố các nàng lên tới đây, có nên kêu các nàng cũng Luyện Thể hay không. Chân Băng Du này chỉ là tu vi Luyện Thể của Thần Cảnh sơ kỳ, không ngờ thân thể lại hoàn mỹ tới mức này.

Da thịt như ngọc kết hợp với cơ thể hoàn mỹ, trần trụi mà đứng giữa núi băng trắng mờ sương này càng khiến cho người ta không nhịn được lại muốn nhìn nữa, thậm chí khiến cho người ta sinh lòng thương tiếc, điều đáng tiếc duy nhất là, người này là Chân Băng Du, một cô gái coi thân thể của mình là túi da thối tha, liên tưởng đến điều này, thực sự là phá hư phong cảnh.

- Nếu cậu xem đủ rồi thì xin cứ tự nhiên.

Giọng điệu Chân Băng Du càng trở nên lạnh lùng. Nếu có thể, hiện tại cô căn bản là không bằng lòng để Diệp Mặc tiếp tục nhìn thấy thân thể của cô. Như Diệp Mặc đã nói, túi da cũng là túi da của chính mình.

Diệp Mặc sờ sờ mũi, nhận lấy Thông tấn châu Chân Băng Du đưa cho hắn, sau đó lấy ra một cái nhẫn đưa cho Chân Băng Du nói:

- Trong này có một nhánh của 'Hỗn độn thanh địch', để lại cho cô, lúc tôi tu luyện, cần bố trí trận pháp, đừng tùy tiện đi tìm tôi. Nếu có chuyện gì, có thể thông qua thông tấn châu truyền tin cho tôi.

Nói thực, hắn đứng cùng một chỗ nói chuyện với Chân Băng Du hầu như khỏa thân, trong lòng cũng hơi thiếu tự nhiên.

- Cảm ơn.

Chân Băng Du lại không có nửa phần ngượng ngùng nhận lấy chiếc nhẫn Diệp Mặc cho cô, không nói gì nữa.

Diệp Mặc biết, đây là đang hạ lệnh đuổi khách rồi. Hắn cũng biết ý, không nán lại lâu, rất nhanh liền tiến vào chỗ sâu hơn.

Diệp Mặc không hề có dự tính Luyện Thể ở đây, hắn dự định ở chỗ này bế quan thăng cấp lên Huyền Tiên, cho nên hắn cũng không đi quá xa. Chỉ đi đại khái thời gian nửa nén nhang liền ngừng lại, đồng thời tìm được một núi băng đứng sững trên mặt đất. Sau khi lẩn vào núi băng này, Diệp Mặc bố trí một trận pháp ẩn nấp và một Xúc phát trận, đặt thông tấn châu lên trên Xúc phát trận, lúc này mới tiến vào Thế giới trang vàng.

Hắn biết lần bế quan này không biết phải mất thời gian bao lâu. Một khi Chân Băng Du niết bàn sớm, phỏng chứng sẽ không tìm thấy hắn. Đặt thông tấn châu trên trận pháp bên ngoài, chính là để khi hắn bế quan ở Thế giới trang vàng, cũng có thể cảm nhận được tin tức từ Thông tấn châu của Chân Băng Du.

...

Trong Thế giới trang vàng, Diệp Mặc dùng tiên tinh bố trí Tụ Linh đại trận bên cạnh 'Khổ Trúc', lại bố trí tốt về mặt thời gian. Bố trí xong mấy thứ này, hắn không lập tức bắt đầu tu luyện. Trước khi tu luyện, hắn phải luyện chế ra 'Tuyết dực đan'. Diệp Mặc hiểu rất rõ tư chất của mình, nếu như không có thật nhiều đan dược, hắn muốn thăng cấp là rất khó.

Mà một khi dùng quá nhiều đan dược, không có 'Tuyết dực đan' để hóa giải đan độc, tu vi của hắn không chỉ sẽ không tiến bộ, nói không chừng còn có thể bị chặn lại

Mặc dù sau khi bước vào Tiên giới, Diệp Mặc cảm thấy tu luyện khó khăn gấp bội, truyền thừa luyện đan của hắn lại không mảy may gián đoạn. Trận bàn Thời gian mới qua mấy năm, ở ngoài thậm chí còn chưa tới một tháng, Diệp Mặc đã luyện chế thành công ra “Tuyết Dực đan”.

Một tháng sau, Diệp Mặc luyện chế ra mười lò 'Tuyết dực đan’, lại chuẩn bị một lượng lớn 'Huyền Nguyên đan’, lúc này mới bắt đầu bế quan tu luyện. Đồng thời linh thảo cấp 4 và cấp năm trên người hắn, ngoại trừ một ít 'Lục Dực tử linh' ra, còn lại cũng đều tiêu hao hết sạch.

Lần bế quan này có thể nói là lần Diệp Mặc chuẩn bị đầy đủ nhất, hơn nữa cũng là lần dư thừa nhất về mặt thời gian.

Dưới sự vận chuyển 'Tam sinh quyết', tiên linh khí trong một lượng lớn tiên tinh bị Diệp Mặc hấp thu, rất nhanh liền tạo thành một tầng sương Tiên Linh xung quanh 'Khổ Trúc'. 'Khổ Trúc' ở trong màn sương Tiên Linh, cũng có vẻ vô cùng xanh biếc, mà gốc cây con ở đằng xa kia bởi vì tiên linh khí lan tràn ra, cũng trở nên khoan khoái không ít.

'Vô ảnh' trốn trong lá của 'Khổ Trúc', ngủ chổng vó vẻ hưởng thụ không gì sánh được, hiển nhiên tiên linh khí dày đặc như vậy nó rất chi là thoả mãn.

Tu chân không màng năm tháng, trên núi băng trôi không hề có chút sự sống nào, hơn nữa ngoại trừ thời gian đang trôi qua ra, tất cả những thứ khác đều đứng im lại.

Trong Thế giới trang vàng của Diệp Mặc, từng viên Tiên tinh thượng hạng một bị Diệp Mặc tiêu hao hết, biến thành Tiên linh khí bị hắn hấp thụ, hoặc tiêu tán trong khoảng không của Thế giới trang vàng.

Tu vi của Diệp Mặc cũng chậm rãi tăng lên, Tiên nguyên lực và thần thức của hắn cùng lúc từ từ nâng cao.

Khi viên Tiên tinh thượng hạng cuối cùng bị Diệp Mặc tiêu hao hết, trận bàn thời gian đã hoàn toàn ngừng lại, Diệp Mặc mở mắt, trong lòng lại có chút thất vọng.

Ngoài mấy trăm viên tiên tinh mà hắn để lại dự phòng cho trận bàn thời gian ra, còn lại gần cả chục triệu viên tiên tinh thượng phẩm toàn bộ đều đã tiêu hao hết, mà hắn tu luyện trong trận bàn thời gian vẫn chưa đến bốn trăm năm. Hơn nữa tiên tinh hắn tiêu hao khi tu luyện tăng lên theo tu vi của hắn, càng trở nên gia tăng gấp bội, cái đà này nếu để hắn tu luyện tới Tiên Đế, vậy cần có bao nhiêu tiên tinh? Có thể tưởng tượng, số tiên tinh này thậm chí không phải là đơn vị hàng trăm triệu à

Bên ngoài Trận bàn Thời gian đã qua bốn năm, nhiều tiên tinh như vậy hắn chỉ từ Kim Tiên trung kỳ tấn cấp tới Kim Tiên hậu kỳ, vẫn còn cách Kim Tiên viên mãn một khoảng cách rất lớn.