Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1513: Nắp của chiếc dược đỉnh




Là một tông môn bốn sao, thì Thần Dược Môn cho dù không bị tiêu diệt, thì cũng chỉ là một môn phái tồn tại ở tầng dưới chót Đông Huyền Châu, còn sơn môn cũng chỉ có thể đặt ở một nơi hoang vắng có linh khí loãng, huống chi là Thần Dược Môn đã bị tiêu diệt rồi?

Lúc này thì ở nơi đã từng là sơn môn của Thần Dược Môn, hai người Diệp Mặc và Lạc Ảnh đứng yên lặng không nói gì. Nơi đã từng là sơn môn của họ giờ chỉ là một mảnh đất hoang, một ít linh thảo cấp một cấp hai linh tinh sinh trưởng ở xung quanh. Chỗ này chính là dược viên ngày trước của Thần Dược Môn.

Lạc Ảnh kéo tay Diệp Mặc đi vào phía bên trong phế tích, nhìn nơi trước đây mình đã từng sống, mà khiến cho vành mắt của Lạc Ảnh ửng đỏ. Đây không chỉ là nơi mà cô và Diệp Mặc đã từng sống, còn là nơi mà cô được sinh ra.

- Diệp Mặc, nơi này là nơi em luyện đan... Chỗ này là chỗ anh tu luyện...

Cho dù ở đây chỉ còn là phế tích hoang tàn, thì Lạc Ảnh vẫn nhớ rõ ràng từng chi tiết. Mỗi khi đến một chỗ nhất định, thì Lạc Ảnh đều nói ra đây là chỗ nào, sau đó lại là một phen thương cảm.

- Tố Tố...

Diệp Mặc biết trong lòng của Lạc Ảnh lúc này đang vô cùng thương cảm, cho nên liền vội vã an ủi.

- A...

Diệp Mặc chỉ vừa mới an ủi một câu thì lại kêu lên một tiếng.

- Chuyện gì thế?

Lạc Ảnh quay đầu lại nghi hoặc nhìn Diệp Mặc. Sau khi Diệp Mặc kêu lên một tiếng, thì trái lại là tâm tình của cô cũng tỉnh táo lại từ trong nỗi thương cảm.

Diệp Mặc chỉ vào phế tích ở phía trước rồi nói:

- Ở đây còn có người bố trí cấm chế, nói cách khác là chúng ta chỉ cần bước vào trong cấm chế, thì sẽ không có ai biết.

- Ai lại bố trí cấm chế ở một nơi hoang phế này chứ?

Lạc Ảnh nghi hoặc hỏi lại. Sơn môn của Thần Dược Môn là nơi thiếu thốn linh khí, muốn linh thảo thì cũng không có linh thảo, thỉnh thoảng có thể có vài cọng linh thảo cấp một hay cấp hai không đáng để nhắc tới, vì những thứ này ở bất kỳ đâu cũng đều có thể tìm thấy được.

- Ngoại trừ Tây Lưu Môn ra thì anh nghĩ chắc là sẽ không có ai khác đâu!

Diệp Mặc trầm giọng.

Lạc Ảnh trầm mặc. Thần Dược Môn bị diệt, nguyên nhân cũng chính là vì cô. Hiện tại Tây Lưu Môn bố trí một cái cấm chế ở đây, có lẽ cũng là để đợi cô và Diệp Mặc trở về.

Diệp Mặc nắm lấy tay của Lạc Ảnh rồi nói:

- Tố Tố, em không cần phải áy náy, kỳ thực Thần Dược Môn bị diệt, không phaỉ vì em đâu. Tìm đến em chẳng qua là vì Tây Lưu Môn muốn mượn một cái cớ chính đáng mà thôi.

Thấy Lạc Ảnh nghi hoặc nhìn hắn, thì Diệp Mặc hắn cũng không hề giấu giếm:

- Anh trước đây đã kể cho em rồi. Trước đây ở Vẫn Chân Điện anh đã giết tên Kinh Dục Điền, nhưng thật ra còn một chuyện anh chưa nói cho em biết. Đó chính là cha của Kinh Dục Điền sở dĩ muốn diệt Thần Dược Môn chúng ta, là vì Thần Dược Môn chúng ta còn có một cái dược đỉnh.

- Dược đỉnh sao?

Lạc Ảnh càng nghi hoặc.

Diệp Mặc gật đầu:

- Không sai, chính là một cái dược đỉnh. Đáng tiếc chính là sau khi Tây Lưu Môn diệt Thần Dược Môn chúng ta, thì cũng không hề tìm được cái dược đỉnh kia, mà chỉ tìm thấy nắp của một chiếc dược đỉnh mà thôi. Những thứ này đều là anh moi được ra từ trong miệng tên Kinh Dục Điền đấy, anh tin là tên kia lúc trước khi chết thì sẽ không dám lừa gạt anh đâu.

- Vậy bọn họ bố trí cấm chế ở đây vì mục đích gì? Chẳng lẽ cũng là vì muốn tìm cái dược đỉnh kia sao?

Lạc Ảnh cũng có chút sáng tỏ.

Diệp Mặc trầm giọng:

- Nếu như anh không đoán sai, thì Tây Lưu Môn đúng là có cách suy nghĩ này. Đương nhiên mục đich chủ yếu của cấm chế này là dùng để chờ anh và em trở về, đặc biệt là em. Lúc đó em là tu sĩ thiên tài bậc nhất của Thần Dược Môn, cho nên nếu như là chiếc dược đỉnh đã được ai đó mang ra ngoài rồi, thì người đó nhất định phải là em. Đương nhiên, nếu như dược đỉnh không ở trên người em, thì em trở về cũng đều sẽ rơi vào trong tay của Tây Lưu Môn.

- Cũng có nghĩa là hiện giờ chúng ta đã kích phát cấm chế rồi, cho nên lát nữa sẽ có người của Tây Lưu Môn đi tới đây phải không?

Lạc Ảnh nhìn Diệp Mặc rồi hỏi.

- Theo lý thuyết thì hẳn là như vậy, nhưng đã trải qua nhiều năm như vậy rồi, nên bọn họ liêu còn có thể tới đây hay không, thì anh cũng không dám khẳng định. Chúng ta cũng không cần phải ở đây chờ, hiện tại chúng ta cứ trực tiếp đi Tây Lưu Môn đi.

Diệp Mặc nhìn về phía phương hướng của Tây Lưu Môn, trong mắt lóe lên một tia sát khí. Kinh Dục Điền thì hắn đã giết rồi, nhưng vẫn còn có một tên Kinh Thân.

Tây Lưu Môn thì Diệp Mặc chưa từng tới, nhưng anh em họ Hạnh thì lại biết chỗ của Tây Lưu Môn. Sau khi 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' rời khỏi Thần Dược Môn, thì chỉ sau hai nén hương mấy người Diệp Mặc đã tới ngoại vi Tây Lưu Môn rồi.

Là một cái tông môn năm sao, thì Diệp Mặc vốn nghĩ là Tây Lưu Môn hẳn sẽ tốt hơn nhiều so với Thần Dược Môn. Nhưng sau khi mấy người Diệp Mặc xuống khỏi 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt', đi tới sơn môn của Tây Lưu Môn, thì mới phát hiện được là Tây Lưu Môn so với Thần Dược Môn cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

Khắp nơi đều là những bức tường đổ nát, dĩ nhiên đây chính là vết tích bị người ta diệt môn sau nhiều năm tháng.

Diệp Mặc lập tức nhớ tới việc chiếc nắp dược đỉnh mà Kinh Dục Điền đã nói tới. Hắn có một loại cảm giác rất kỳ lạ. Thần Dược Môn vì chiếc nắp của dược đỉnh kia mà bị Tây Lưu Môn tiêu diệt, mà Tây Lưu Môn sau khi chiếm được chiếc nắp dược đỉnh kia, cũng không tồn tại được bao nhiêu lâu đã bị người khác tiêu diệt tiếp.

Nếu như quả thật là vì chiếc nắp dược đỉnh kia, thì nó rốt cuộc là cái loại dược đỉnh nghịch thiên gì?

- Đi thôi.

Lạc Ảnh kéo tay Diệp Mặc. Cô bỗng nhiên cảm thấy buồn chán khi tiếp tục ở nơi này mà muốn sớm quay về Mặc Nguyệt Chi Thành thôi.

...

Phụ thành là một thành thị tu chân lớn nhất của Đông Huyền Châu, mà truyền tống trận đi Nam An Châu của Đông Huyền Châu cũng là được bố trí ở đây.

Lúc này thì trong một cái linh tức lâu nằm gần truyền tống trận của Phụ thành, có bốn tu sĩ Hóa Chân, ba tông sư trận pháp và bẩy tên tu sĩ Kiếp Biến đang cũng ngồi với nhau.

Có thể nói là chỗ này đã tụ tập toàn bộ thế lực mạnh nhất của Đông Huyền Châu rồi. Tu sĩ Hóa Chân của Đông Huyền Châu tổng cộng lại cũng không vượt quá hai mươi người, mà những tu sĩ này phần lớn đều là ẩn tu, căn bản là không bao giờ hỏi tới thế sự. Ở đây có tới bốn người, thì hiển nhiên đã là lực lượng mạnh nhất rồi.

Dẫn đầu những tu sĩ Hóa Chân là tông chủ của Mãng Hải Tông, tu sĩ Hóa Chân tầng bẩy Trì Phỉ. Là một trong những tu sĩ đứng đầu Đông Huyền Châu, thì bình thường cũng khó ai gặp được, nhưng lúc này thì y đã đợi ở trong linh tức lâu này gần một tháng rồi, nhưng cũng không hề có nửa phần lo lắng.

Y đang cùng những tu sĩ Hóa Chân và tông sư trận pháp khác nhiệt tình bàn tán về tâm đắc trong việc tu luyện và một số thủ đoạn trong việc bố trí trận pháp.

Một tên tu sĩ Ngưng Thể cẩn thận đi tới cửa, đầu tiên là khom người hành lễ với các tu sĩ trong phòng, sau đó mới hướng tới tu sĩ có vẻ hơi mập đang ngồi ở vị trí chủ tọa nhỏ giọng nói:

- Trì tiền bối, môn chủ Trường Thanh Phái là Dư Kim Ám muốn cầu kiến.

Người có khuôn mặt hơi mập này chính là Trì Phỉ có tu vi cao nhất ở đây. Sau khi y nghe được việc môn chủ Trường Thanh Phái muốn cầu kiến, thì liền gật đầu:

- Ừ, để cho y vào đi.

Tên tu sĩ Ngưng Thể kia sau khi đi ra ngoài không lâu, thì liền có một tên trung niên bước nhanh tới. Tên tu sĩ này vừa đi tới cửa, thì đã khom người ôm quyền nói:

- Dư Kim Ám của Trường Thanh Phái xin ra mắt Trì tông chủ, Quý trưởng lão, Hề tiền bối, Kha tiền bối cùng các vị bằng hữu.

Dư Kim Ám là tu sĩ tu vi Kiếp Biến viên mãn, lại là môn chủ của một tông môn tám sao, cho nên ngoài mấy tên tu sĩ Hóa Chân khác ra, thì những người còn lại cũng không dám chậm trễ, mà đều đứng lên đáp lễ lại.

Trì Phỉ gật đầu:

- Dư chưởng môn vội vã tới tìm ta như vậy, chẳng lẽ là có chuyện gì quan trọng?

- Vâng, xin Trì tông chủ làm chủ cho Trường Thanh Phái phái của tôi...

Trên mặt Dư Kim Ám lập tức lộ ra biểu tình ủy khuất và cực kỳ không cam lòng, thậm chí còn mang theo cả một tia bi thương nữa.

- Rốt cuộc là chuyện gì? Nói nghe một chút xem nào?

Một tên tu sĩ Hóa Chân tầng bốn bên cạnh Trì Phỉ có chút khó hiểu. Trường Thanh Phái là tông môn tám sao trong số ba tông môn tám sao duy nhất của Đông Huyền Châu, cho nên ngoại trừ các môn phái chính sao ra, còn có ai dám làm gì Trường Thanh Phái phái chứ? Thậm chí còn khiến cho Dư Kim Ám phải bầy ra một bộ dạng muốn sống muốn chết như thế này nữa?

Trì Phỉ nhíu mày, vì y đang có một loại dự cảm không tốt.

Dư Kim Ám cũng không hề thấy biểu tình của Trì Phỉ, mà sau khi y nghe được câu hỏi của tiền bối Hóa Chân tầng bốn là Hề Sinh, thì cũng đã không chút do dự nào mà nói nhanh:

- Có một tên tu sĩ Hóa Chân không biết rõ lai lịch, ở Tất Thông thành giết đệ tử của Trường Thanh Phái phái chúng tôi còn chưa nói, mà còn không hề nói đọa lý gì đã giết Cứu Lương trưởng lão Kiếp Biến tầng ba của Trường Thanh Phái tôi nữa. Tôi và đại trưởng lão Vưu Miễn đi tìm hắn hỏi lý do, thì kết quả là tên tu sĩ Hóa Chân này cũng không thèm nói hai lời, đã giết chết đại trưởng lão Vưu Miễn của Trường Thanh Phái chúng tôi rồi...

Nói xong vẻ mặt của Dư Kim Ám càng biểu lộ ra sự bi phẫn. Dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Người này căn bản là không hề để tu sĩ Kiếp Biến của Đông Huyền Châu chúng ta vào trong mắt, ra tay giết người càng không có nửa phần đạo lý nào cả...

Dư Kim Ám nói đến đây, thì bỗng nhiên ngừng lại. Vì y đã cảm giác được bầu không khí ở đây có chút không đúng. Theo lý thuyết thì sau khi y nói xong, thì hẳn là sẽ phải có người đứng ra nói đỡ cho y, sau đó những tu sĩ Hóa Chân kia sẽ tức giận, Trì môn chủ sẽ lập tức hạ lệnh truy sát cái tên tu sĩ Hóa Chân kia. Nhưng hiện tại thì y lại thấy sau khi bản thân kể lể xong, thì không khí trong phòng lại trở nên nặng nề, thậm chí y còn cảm thấy không khí trái ngược hẳn với khi y vừa tiến vào.

Mấy tên tu sĩ Hóa Chân nhìn thoáng qua y, trong đó có một tên tu sĩ Hóa Chân tầng năm nhìm chằm chằm vào Dư Kim Ám y rồi lạnh giọng hỏi:

- Tên tu sĩ kia tuổi tác thế nào? Từ đâu tới đây? Có phải là tu sĩ của Đông Huyền Châu hay không?

Trong lòng Dư Kim Ám âm thầm run lên, y cảm giác hình như có điều gì đó không đúng. Nhưng câu hỏi mà tu sĩ Hóa Chân đưa ra thì y lại không dám không trả lời:

- Thưa Kha tiền bối, tên tu sĩ Hóa Chân kia tuyệt đối không phải là tu sĩ của Đông Huyền Châu, tôi nghe nói là hắn từ Vô Tâm Hải tới đây, hơn nửa tuổi tác của hắn cũng cực kỳ trẻ...

- Ngươi biết hắn tên gọi là gì không?

Tu sĩ Hóa Chân gầy nhỏ kia nhìn chằm chằm vào Dư Kim Ám, giọng điệu càng lúc càng lạnh lùng hơn.

Dư Kim Ám cảm thấy rất khó hiểu, vì y không biết là mình rốt cuộc đã sai ở đâu, cho nên nhất thời y trở nên rất khẩn trương, càng cẩn thận trả lời:

- Hắn tên là Diệp Mặc...

Nói xong câu đó, thì Dư Kim Ám lập tức cảm giác được điều khác lạ. Vài tên tu sĩ Hóa Chân bao gồm cả Trì tông chủ đều nhìn về phía y bằng ánh mắt lạnh như băng. Mà những tên tu sĩ Kiếp Biến và những tên tông sư trận pháp thậm chí còn nhìn y với ánh mắt thương hại. Trong lòng Dư Kim Ám nhất thời trở nên bồn chồn lo lắng.

Trì Phỉ hừ lạnh một tiếng, ngay cả nói cũng lười nói. Tu sĩ Hóa Chân gầy nhỏ kia chỉ nhìn thoáng qua Dư Kim Ám, rồi châm chọc cười lạnh một câu:

- Tự gây nghiệt, không thể sống. Trường Thanh Phái của ngươi trước nay đều hống hách, nên ta sớm biết sẽ có ngày như thế này rồi. Còn muốn cầu Trì tông chủ làm chỗ dựa cho ngươi sao? Ta thấy ngươi tốt nhất nên rửa cổ chờ đợi đi.

Dư Kim Ám nghe xong lời nói này, thì như rơi vào hố băng. Y không biết rốt cuộc là mình đã sai ở đâu rồi. Tu sĩ Hóa Chân kia tuy rằng lợi hại, nhưng Trì Phỉ cũng là đệ nhất nhân của Đông Huyền Châu, sao có thể sợ đối phương như vậy? Trường Thanh Phái dẫu sao cũng là một môn phái của Đông Huyền Châu, tại sao lại có thể nói đỡ cho người ngoài như vậy chứ?

Dư Kim Ám cho dù là kẻ ngốc, thì cũng biết là cái tên Diệp Mặc kia vốn cũng không phải là người thường rồi. Tuy rằng y còn không biết rốt cuộc Diệp Mặc là ai, nhưng y cũng có thể hiểu được rằng nếu như lúc này y không cố gắng tìm cách khắc phục, vậy thì y xong đời rồi. Trường Thanh Phái của y cũng xong rồi.