Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1503: Ba mươi ba thiên




Diệp Mặc trực tiếp cắt đứt lời nói của y:

- Tên tu sĩ Thừa Đỉnh vừa bị tôi giết chết chính là người của anh, gã mỗi ngày đều đến đây nói phủ chủ gì đó chính là anh?

- Đúng đúng, đều là người làm của tôi nói chuyện không biết đạo lý, cám ơn anh Diệp xử lý giúp, ý của tôi quả thực là muốn thông qua việc kết giao với hai vị tiên tử này để kết giao với anh Diệp, anh Diệp ngàn vạn lần không nên…

Lời nói của tên tu sĩ béo mập còn chưa dứt, thì lại cảm thấy toàn thân mình ớn lạnh từng trận, lập tức sắc mặt của y liền biến sắc, cũng không phải là khuôn mặt cười híp mắt vừa nãy nữa.

Bùm…

Còn chưa đợi gã tránh thoát, thì một màn lửa màu tím cũng đã vây lấy gã, một giọng hét thất thanh truyền đến, ngọn lửa đó trong tiếng thất thanh cũng biến mất không nhìn thấy nữa, dường như ngọn lửa chính là do tiếng hét đó gọi ra vậy.

Đáng tiếc là sau khi ngọn lửa đó biến mất, thì bóng dáng của tên béo mập đó đồng thời cũng biến mất theo. Đừng nói là tro vụn, đến nhẫn trữ vật cũng biến mất hoàn toàn.

Vương Cảnh đang đứng bên cạnh lén lút qua sát khi nhìn thấy cảnh này, sau lưng cũng ướt đẫm mồ hôi. Trước đó không lâu gã trong lòng vẫn còn căm tức Bành Hỏa Dương không tuân thủ phép tắc, ba cao thủ Hóa Chân hậu kỳ còn chưa ra, y không ngờ lại dám động thủ trước. Nhưng sự căm tức đó lúc này cũng đã biến mất hoàn toàn, Diệp Mặc quay về rồi, hơn nữa vừa quay về đã lại giết một tên tu sĩ Hóa Chân. Nói cách khác chỉ trong chốc lát, liền giết một tu sĩ Hóa Chân trung kỳ, Bành Hỏa Dương đến chút sức lực phản kháng cũng không có.

Vương Cảnh cố gắng trấn tĩnh lại mình, lúc này mới nhanh chóng bay đến trước mặt Diệp Mặc cười cười ôm quyền nói:

- Anh Diệp, tên Bành Hỏa Dương đó tự tìm đến cái chết, tôi đang định xử lý y, không ngờ anh Diệp quay về rồi…

Diệp Mặc liếc nhìn Vương Cảnh, Vương Cảnh theo bản năng nghiêm mặt lại, lại nghe thấy Diệp Mặc lạnh giọng nói:

- Cút…

Khuôn mặt Vương Cảnh lúc này vẫn còn vương chút cười trên mặt lập tức nghiêm nghị trở lại, gã không ngờ Diệp Mặc lại không nể mặt như vậy, đây là ý gì? Mình có lòng đến chào hỏi chẳng lẽ lại sai sao? Trên thế giới này còn có người không biết đến tình cảm và thể diện như này sao?

Cho dù là cảm giác cũng đã bị mài mòn rồi, Vương Cảnh còn cảm thấy trong lòng từng trận nhục nhã và buồn bực, gã là một tu sĩ Hóa Chân tầng thứ chín có bao giờ bị sỉ nhục như này? Gã cảm thấy mặt của mình dần đỏ lựng lên, hỏa khí tăng cao. Nhưng khi gã lại nhìn thấy ánh mắt của Diệp Mặc lại liếc nhìn đến, thì hỏa khí đó không ngờ lại dần giảm xuống.

Gã biết nếu như muốn ra tay, phỏng chừng cũng chỉ là trong tích tắc, thế giới này cũng không còn người nào là Vương Cảnh nữa, sau khi hiểu được điều này, Vương Cảnh nghiêm mặt ôm quyền với Diệp Mặc, rồi nhanh chóng bay đi.

Vương Cảnh trốn một bên thì thôi, còn đến nói lời đẹp đẽ. Loại tu sĩ như này đời này cũng chỉ chết già ở Hải Giác, tên hai lòng, Diệp Mặc đến hơi biểu cảm cũng chẳng thèm làm.

Lúc này Sầm Thiên Cầm đúng lúc đến đây, nhìn thấy Diệp Mặc quát Vương Cảnh cút, còn Vương Cảnh thì một từ cũng không dám nói, trong lòng lập tức cảm thấy sảng khoái.

Không chỉ có một mình Sầm Thiên Cầm cảm thấy thoải mái, ngay cả những tu sĩ còn lại bên cạnh cũng cảm thấy từng đợt thoải mái trong lòng. Những tu sĩ bị Vương Cảnh và Phong Tiễn áp bức quá nhiều rồi, đến Hải Giác đảo này, cũng có nghĩa là phần lớn linh thạch trên người cũng sẽ bị vài người có tu vi cao một chút trên Hải Giác đảo lấy hết.

- Tiền bối…

Sầm Thiên Cầm bước lên trước gọi một câu.

Diệp Mặc gật đầu nói:

- Vào đi rồi nói sau.



- Anh nói may là vẫn chưa hành động, thân thủ của Diệp tiền bối đó quả thực không tồi. Nhưng đến nơi sâu cùng của Hải Giác lấy Giác Hồn Tảo, haizz…

Lúc này trong phòng ở một góc của Hải Giác thành, Hạnh Dực thở dài nói.

Hạnh Khê cũng không ngờ Diệp Mặc với thực lực của một người, tiến vào Hải Giác sao có thể quay về được, lúc này gã cũng có chút khâm phục vào khứu giác của đại ca rồi. Theo cách nghĩ của gã, gã sớm đã đi tìm tiền bối Hóa Chân kia rồi, làm gì còn chờ đợi đến bây giờ?

- Nhưng anh trai à, nếu nói như vậy. Chúng ta cả đời chẳng phải là không ra ngoài được ư?

Hạnh Khê có chút không cam tâm nói.

- Nếu như lại qua mười năm nữa chúng ta chưa tìm được đối tượng để hợp tác. Thì chúng ta tự đi thử xem sao, chết ở nơi này, anh quả thực cũng không cam tâm.

Hạnh Dực trong mắt hiện lên ý không cam tâm, lắc lắc đầu nói.

- Vậy trước đây anh…

Hạnh Khê có chút nghi ngờ hỏi, lúc trước gã khuyên anh trai một hồi lâu, anh trai mới đồng ý hợp tác cùng tên Diệp Mặc kia, sao bây giờ nghe ý của anh trai, thì sớm đã muốn tìm người hợp tác rồi?

Hạnh Dực trầm giọng nói:

- Hạnh Khê, em không hiểu đạo lý trong đó. Diệp tiền bối đó sát tính rất nặng, vừa đến đã giết mấy người rồi, đến phó thành chủ Phong Tiển cũng bị hắn giết rồi. Chúng ta nếu muốn hợp tác với người này, làm không tốt sẽ thịt nát xương tan đấy.

- Nhưng Diệp tiền bối giết Phong Tiển căn bản là nên giết mà, tu vi em quá thấp, nếu như tu vi của em cao hơn chút, em sớm đã giết y rồi. Tên súc sinh đó cướp vợ của Ma Vũ em còn chưa nói, còn trực tiếp giết Ma Vũ, vợ của Ma Vũ cũng tự sát, loại người như này giết cũng có sao, giết là tốt.

Hạnh Khê lập tức nói.

Hạnh Dực lắc đầu nói:

- Em không hiểu ý của anh, anh không phải là nói Diệp Mặc giết Phong Tiển là sai, mà là hắn hơi tí là giết người chứng tỏ hắn là một người cực thích giết chóc, một khi chúng ra cung cấp thông tin không có chút giá trị nào, nói không chừng hắn sẽ lập tức giết chết hai chúng ta. Chúng ta chỉ là nắm được một số quy luật di chuyển mỗi ngày của Giác Hồn Tảo ở Hải Giác và thời gian thủy triều xuống ở khu vực Hải Giác đảo mà thôi, những thứ này ai biết được đối với việc ra ngoài có tác dụng hay không?

Hạnh Dực sau khi nói xong, bỗng nhiên đứng dậy, Hạnh Khê cũng đứng dậy, rõ ràng thần thức hai người đều nhìn thấy ồn ào huyên náo bên ngoài, hình như có chuyện gì đó xảy ra.

Hai người vội vàng ra ngoài, liền nhìn thấy có rất nhiều tu sĩ đang tụ họp một chỗ bàn bàn tán tán.

- Có chuyện gì vậy?

Hạnh Khê vội vàng chen lấn vào hỏi.

- Động phủ của Bành Hỏa Dương bị tranh đoạt rồi, bây giờ động phủ của y đã bị một tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ chín khác chiếm giữ rồi.

Một tu sĩ Ngưng Thể tiện miệng nói ra, gã cũng không nhìn rõ là ai hỏi nữa.

- Bành tiền bối chẳng phải là Hóa Chân trung kỳ sao…

Hạnh Dực cẩn thận hỏi.

Tên tu sĩ vừa nãy trả lời câu hỏi của Hạnh Khê quay đầu lại khinh thường nhìn Hạnh Dực nói:

- Còn Hóa Chân trung kỳ? Y sớm đã bị Diệp tiền bối giết chết rồi, đến Phong Tiển cũng bị Diệp Mặc giết chết, y chỉ là một tu sĩ Hóa Chân tầng thứ tư, cũng dám đến động phủ của Diệp tiền bối diễu võ dương oai, cái này chẳng phải là tìm cái chết hay sao?

- Cái gì? Diệp tiền bối quay về rồi?

Hạnh Dực thất thanh kêu lên, sau khi hỏi xong, gã và Hạnh Khê nhìn nhau một cái, trong mắt cũng hiểu ra ý của đối phương.

Tên tu sĩ đó lại càng lớn tiếng quát:

- Diệp tiền bối làm sao có thể xảy ra chuyện được? Diệp tiền bối tu vi thông thiên, chỉ là Hải Giác…

Nhưng khi gã đang biểu đạt sự ngưỡng mộ của mình đối với Diệp Mặc, thì anh em Hạnh Thị cũng đã biến mất rồi.



Lúc này Diệp Mặc cầm chắc một miếng ngọc giản trong đó trầm mặc không nói gì, hắn không ngờ phong ấn của Ma Ngục cấm địa chính là do Sầm Kim Lĩnh bố trí ra, Sầm Kim Lĩnh bị Lục Chính Quần cố ý kéo đến Tu Chân giới Lạc Nguyệt bố trí phong ấn và trận pháp của Ma Ngục cấm địa.

Chủ yếu là vì Sầm Kim Lĩnh phi thăng từ đại lục Lạc Nguyệt, hơn nữa lại rất quen thuộc Ma Ngục cấm địa, đây mới là nguyên nhân chủ yếu để Lục Chính Quần chọn Sầm Kim Lĩnh, đương nhiên còn có một nguyên nhân nữa chính là Sầm Kim Lĩnh là một Tán tu.

Diệp Mặc cũng hiểu tại sao ấn kỳ của phong ấn đó sau khi bị hắn đánh vỡ tan một trong số đó rồi, vẫn còn cơ hội đi phá tiếp cái thứ hai, đó là vì cái này căn bản chính là để lại tài nguyên tu luyện cho người đời sau.

Sầm Kim Lĩnh đều để lại sơ hở trong toàn bộ ấn kỳ, đến cả phiến đá xanh và tấm bia đá, cũng là do y cố ý để lại khe hở. Nếu không, khi Diệp Mặc phá vỡ ấn kỳ thứ nhất rồi, những ấn kỳ còn lại cũng sẽ tự động giải tán hoặc ẩn nấp đi.

Trong những ngọc giản mà Sầm Kim Lĩnh để lại cho người đời sau rõ ràng có chỉ, nếu như tu vi chưa đến Hóa Chân tầng thứ chín, trình độ trận pháp chưa đến tông sư trận pháp cấp chín đỉnh phong, tuyệt đối không cho phép động đến ấn kỳ của phong ấn. Nếu như sau khi đến được trình độ này rồi, người đời sau của Sầm gia đi phá ấn kỳ sẽ không bị cắn trả lại, hơn nữa ấn kỳ lại càng sẽ không bị tự phát nổ.

Chỉ cần có người đời sau trong huyết mạch của Sầm gia, sau khi đến Ma Ngục cấm địa, có thể lấy được miếng ngọc giản của y để lại để đi giải khai phong ấn, sau đó đi lấy tiên tinh trong phong ấn. Hơn nữa trong ngọc giản mà Sầm Kim Lĩnh để lại cũng nhiều lần dặn dò người đời sau của Sầm gia đừng đến đụng mặt với Bỉnh Thâm trong Thông Minh hà kia, rõ ràng y cũng biết gốc cây kia mặc dù tốt, nhưng không phải là thứ mà Sầm gia nên lấy.

Sầm Kim Lĩnh thậm chí đến đường lui của Sầm gia để trốn tránh Sa hồn thú cũng nghĩ đến, nhưng khiến Diệp Mặc nghi ngờ chính là Sầm Kim Lĩnh lại không nhắc đến Phệ Linh Trùng trong ngọc giản. Y chỉ nhắc nhở người của Sầm gia sau khi phi thăng rồi, lập tức lên Cung Hoa Thiên, nhỡ kỹ không được đến Việt Hành Thiên.

Thông qua ngọc giản của Sầm Kim Lĩnh, Diệp Mặc cũng đại khái hiểu được Tiên giới có ba mươi ba thiên, Việt Hành Thiên và Cung Hoa Thiên chỉ là hai thiên vực trong đó mà thôi. Mỗi một thiên vực đều có thiên chủ, Lục Chính Quần chính là thiên chủ của Việt Hành Thiên thiên vực, tu vi cực cao.

Ngọc giản còn ghi chép một số quy tắc và thế lực của Tiên giới, Diệp Mặc cũng không có tâm trạng đi xem, vứt sang một bên. Năm miếng ngọc giản còn lại đều là giới thiệu trận pháp, hơn nữa mỗi ngọc giản đều là giới thiệu cách bố trí từng cấp Tiên trận, từ Tiên trận cấp một đến Tiên trận cấp năm đều có, còn có một số ví dụ mẫu Tiên trận.

Sầm Kim Lĩnh để lại năm miếng ngọc giản ghi lại Tiên trận, rõ ràng cho rằng trên Tiên giới nắm vững được Tiên trận là rất quan trọng. Diệp Mặc đại khái nhìn qua một chút, lập tức biết được những ngọc giản này hắn muốn nghiên cứu kỹ lưỡng không phải mấy năm thì cũng không nghiên cứu hết được.

Diệp Mặc tin vào lời nói của Sầm Thiên Cầm, cũng tin Hải Giác là một Tiên trận, hơn nữa còn là một Tiên trận có đẳng cấp không thấp. Nhưng hắn bây giờ có cơ hội nghiên cứu cách bố trí Tiên trận, hắn cũng sẽ không ủy thác hi vọng lên người Sầm Thiên Cầm.

Chỉ có nắm chắc vận mệnh trong tay mình mới là chắc chắn nhất, cho dù hắn biết rõ Sầm Thiên Cầm sẽ không như con thiêu thân, hắn cũng không muốn làm như này.

Chính vào lúc này, thần thức của Diệp Mặc lại quét được anh em Hạnh gia đang đến.

Sầm Thiên Cầm rõ ràng cũng nhìn thấy Hạnh Khê và Hạnh Dực, lập tức nói với Diệp Mặc:

- Diệp tiền bối, bên ngoài có hai người đang đến chính là Hạnh Dực và Hạnh Khê, tôi đoán không sai, hai người bọn họ sau khi biết được tin tiền bối quay về, cũng đã tìm đến rồi.

Diệp Mặc gật đầu lấy một truyền tin châu đưa cho Giải Ấu Huê nói:

- Ấu Huê, em đưa truyền tin châu này cho bọn họ, bảo bọn họ về đợi, khi nào anh đi, sẽ truyền tin cho bọn họ.

Diệp Mặc bây giờ còn chưa hiểu dòng hải triều mà Sầm Thiên Cầm nói là có ý gì, hắn cần phải nghiên cứu một chút mấy miếng ngọc giản này, sau đó mới quyết định có nên đến tìm sự giúp đỡ của hai anh em họ không. Nếu như không cần, trong Hải Giác này hắn cũng sẽ không làm người tốt chi cho mệt.