Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1387: Hậu nhân sở gia




Không đợi Diệp Mặc nói, thì Sở Đan đã kéo cái áo mà mình đang mặc xuống, thậm chí một bên áo lót mầu lam nhạt cũng bị kéo xuống, lộ ra một bộ ngực tròn chịa trắng như tuyết.

Một điểm đỏ bừng chói mắt vô cùng trên bộ ngực đó khiến cho ngay cả Diệp Mặc cũng không khỏi thầm khen rằng bộ ngực của Sở Đan thực sự là đẹp.

Tuy rằng Diệp Mặc hoàn toàn có năng lực để ngăn cản Sở Đan làm như vậy, nhưng hắn cũng không hề cử động, vì Sở Đan có làm gì cũng không có nửa phần quan hệ tới hắn. Đừng nói là cô ta chỉ kéo một bên áo lót xuống, cho dù là cô ta có cởi sạch thì đó cũng là chuyện của cô ta, không có chút quan hệ nào với Diệp Mặc hắn cả.

-Anh xem, tôi tuyệt đối không kém chút nào so với Ninh Tư Sương đâu, tôi cũng là xử nữ chân chính đấy. Tôi bảo đảm là sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh nói, cho dù anh muốn tôi làm bất cứ chuyện gì, tôi cũng nguyện ý...

Sở Đan dường như là sợ Diệp Mặc lập tức sẽ bay đi, cho nên liền tranh thủ nói hết ra những gì mình có thể nghĩ được. Giọng điệu vô cùng kích động.

Nói xong, Sở Đan liền vương tay ra nắm lấy tay Diệp Mặc, dường như muốn cho Diệp Mặc xem thử cảm xúc trên bộ ngực của mình. Trong lòng Diệp Mặc cười nhạt. Hắn sao có thể để cho Sở Đan bắt được tay của mình chứ, hắn căn bản là không muốn dây dưa cùng cái cô Sở Đan này, chỉ là khi hắn vừa muốn bỏ đi, thì Ninh Nhứ Nhạn đã tới.

Ninh Nhứ Nhạn liếc mắt liền nhìn thấy Sở Đan mang vẻ mặt lo lắng, quần áo thì xộc xệch, cũng nhìn thấy cả nụ cười nhạt của Diệp Mặc. Cô lập tức kinh hãi, không thể hiểu nổi vì sao mà Diệp Mặc lại phải làm cái chuyện này ở ngay tại đây chứ.

Không đợi cho cô nói lời nào, thì một vài nam nữ sinh bên cạnh cũng đã nhìn thấy tình huống bên này và chạy tới xem náo nhiệt.

Ninh Nhứ Nhạn vội vàng kéo áo của Sở Đan lên che lại bộ ngực trắng nõn kia, sau đó lại kéo Diệp Mặc xoay người rời đi.

Diệp Mặc vốn là đi vào đại học Ninh Hải này để gặp Ninh Nhứ Nhạn đấy, nên hiện giờ Ninh Nhứ Nhạn kéo hắn đi, hắn cũng không hề phản đối. Chờ tới khi Sở Đan kịp phản ứng, thì Diệp Mặc và Ninh Nhứ Nhạn đã biến mất trong rừng cây rồi.

Ninh Nhứ Nhạn rất khẩn trương, vì việc đùa giỡn nữ sinh trong trường học, hơn nữa còn gần như là lột cả áo lót của nữ sinh xuống rồi, việc này nếu như bị bắt được, thì chắc chắn là không phải chuyện đơn giản. Mất mặt còn chưa tính, có khi còn phải ngồi tù nữa. Diệp Mặc đương nhiên có bản lĩnh đề không phải ngồi tù, vì hắn là người có lai lịch lớn. Nhưng cái danh thành chủ của Lạc Nguyệt thành mà lại bị truyền đi cái chuyện này, thì hắn sao còn mặt mũi mà gặp người nữa?

Lúc này thì cô hoàn toàn không hiểu nổi, vì sao Diệp Mặc lại có thể ngay giữa thanh thiên bạch nhật mà ra tay với nữ sinh như vậy chứ? Huống chi, cho dù Diệp Mặc ra tay, sao lại còn để cho người khác nhìn thấy? Nếu như những thứ này bị truyền đi, thì Diệp Mặc cũng không còn là Diệp Mặc nữa rồi, hắn cũng không thể nào làm thành chủ của Lạc Nguyệt thành nữa.

-Diệp Mặc...

Giọng nói của Ninh Nhứ Nhạn có chút run rẩy, sắc mặt thậm chí còn trở nên rất khó coi, cô vội vã nói:

- Chúng ta đi nhanh lên, nếu như bị người khác chụp được ảnh anh làm cái chuyện này, vậy thì xong...

Diệp Mặc mỉm cười, rút tay lại rồi nói:

- Cô không cần lo lắng...

Ninh Nhứ Nhạn thấy Diệp Mặc không có chút lo lắng nào, thì càng khẩn trương:

- Hiện tại việc chụp ảnh rất dễ dàng, chỉ cần dùng điện thoại bấm một cái là được, cho nên chúng ta đi nhanh lên. Nếu như anh thực sự cần, thì tôi, tôi... đừng ở đây động vào học sinh... Cha mẹ của Tư Sương cũng cần phải giữ thể diện nữa....

Diệp Mặc vô cùng kinh ngạc nhìn Ninh Nhứ Nhạn, vì ý của Ninh Nhứ Nhạn thì hắn đương nhiên là hiểu. Đây không chỉ là vấn đề mặt mũi của mình, mà còn là danh dự và thể diện của cha mẹ Ninh Khinh Tuyết nữa. Chuyện như vậy nếu như truyền đi, thì cha mẹ của Ninh Khinh Tuyết cũng thật sự là không còn mặt mũi để gặp ai, vì dù sao mình cũng là con rể của họ.

Nhưng hắn không ngờ rằng Ninh Nhứ Nhạn sẽ nói lời này.

Ninh Nhứ Nhạn vừa nhìn thì đã biết Diệp Mặc hiểu lầm ý mình rồi, nên vội vã giải thích:

- Ý của tôi là, cho dù anh có đụng đến tôi, thì cũng không thể nào động tới học sinh nơi này được, hoặc là nói bây giờ không phải lúc...

Ninh Nhứ Nhạn cảm giác được mình càng nói thì càng loạn, cho nên thẳng thắn ngậm miệng lại không nói nữa. Cô biết Diệp Mặc đã hiểu ý của mình. Cô nói như vậy, chỉ là vì muốn nói rõ sự nghiêm trọng nếu như động tới sinh viên đại học Ninh Hải mà thôi.

Trong lòng Diệp Mặc thầm than. Ninh Nhứ Nhạn bây giờ so với cô gái chua ngoa mười mấy năm trước đã quá khác biệt rồi. Có thể là do sự suy thoái của Ninh gia, cho nên đã khiến cho cô ấy trưởng thành lên nhiều.

Diệp Mặc khoát tay:

- Nhứ Nhạn, cô không cần lo lắng, tôi không phải loại người đói bụng là ăn bừa mà không cần biết tình cảnh đâu. Sự tình vừa rồi là cô đã hiểu lầm. Tôi tới nơi này, chính là vì tìm cô.

Ninh Nhứ Nhạn đương nhiên là sẽ không tin lời Diệp Mặc...

Thứ nhất việc mình tới đây thì căn bản là Diệp Mặc không thể biết được. Thứ hai, vừa rồi là mình đã tận mắt nhìn thấy áo lót của cô bé kia đã bị kéo xuống, hơn nữa một bên ngực trắng nõn đã lộ ra gần như hoàn toàn, ngay cả cái điểm đỏ chói mắt kia cũng có thể thấy được. Cô bé kia cũng không phải là kẻ điên, sao có thể tự mình làm vậy được, rõ ràng chính là Diệp Mặc làm.

Nhưng không đợi cho Ninh Nhứ Nhạn nói tiếp, thì Sở Đan đã lại chạy tới, thậm chí áo trên người cũng chưa được chỉnh lại cho tử tế. Ninh Nhứ Nhạn liền bị dọa cho biến sắc, lại muốn kéo Diệp Mặc chạy đi. Chỉ là cô còn chưa kịp làm gì, thì Sở Đan đã chạy tới, rồi ‘Phịch’ một tiếng liền quỳ rạp xuống trước mặt Diệp Mặc:

- Tiên sư, tôi cái gì cũng có thể làm, chỉ cần người thu tôi làm đồ đệ...

Ninh Nhứ Nhạn ngây ngẩn cả người. Đây rốt cuộc là có chuyện gì? Lẽ nào cô bé này có vấn đề về thần kinh? Bằng không thì sao lại tự dưng quỳ ở đây rồi gọi cái gì mà ‘Tiên sư’? Nhưng khi Ninh Nhứ Nhạn nhìn cô bé xinh đẹp đang quỳ trên mặt đất với ánh mắt cấp thiết kia, thì cảm thấy hiển nhiên đây không phải là người có vấn đề về thần kinh rồi. Ngược lại là loại tướng mạo này, chỉ cần vừa nhìn đã biết tuyệt đối là một cô bé khôn khéo. Nhưng một cô bé thông minh khôn khéo thì tại sao lại làm như vậy?

Ninh Nhứ Nhạn không hiểu, nhưng Diệp Mặc lại rất rõ ràng. Hắn biết Sở Đan muốn cái gì, nhưng hắn thì không thể nào thu loại con gái như Sở Đan làm đệ tử được. Bất luận là từ hành động lúc trước đối với Ninh Tư Sương, hay là hành động vừa rồi, thì không một thứ nào không biểu hiện rằng đây là loại phụ nữ không đạt được mục đích thì sẽ không từ bất cứ một thủ đoạn nào. Mà loại phụ nữ như vậy, thì Diệp Mặc vô cùng chán ghét.

-Chúng ta đi thôi.

Diệp Mặc nói với Ninh Nhứ Nhạn một câu. Nếu như không phải là vì còn Ninh Nhứ Nhạn, thì hắn đã sớm bay đi rồi, đâu còn thời giờ mà nghe Sở Đan nói linh tinh nữa?

Ninh Nhứ Nhạn lúc này cũng đã có chút hiểu ra, vừa rồi hẳn là không phải Diệp Mặc phi lễ với cô bé này, mà xác thực là cô bé này chủ động làm như vậy. Ngay cả chuyện áo lót của cô ta bị kéo xuống, cũng là do cô ta tự mình làm. Tuy rằng hiểu được, nhưng Ninh Nhứ Nhạn lại càng cảm thấy khó hiểu. Đây rốt cuộc là chuyện gì, cô bé này điên rồi sao? Sao lại làm như vậy?

Thấy Diệp Mặc muốn đi, thì Sở Đan liền nóng vội hẳn lên, cô vội vã đứng lên muốn níu áo Diệp Mặc, nhưng cô đột nhiên lại cảm giác được mình có cử động thế nào cũng không được. Trong lòng càng hiểu rõ rằng suy đoán của mình không sai, trong nội tâm cũng vừa vội vừa vui.

-Tiên sư, Sở gia trước đây cũng là người tu tiên đấy. Ngay cả hiện giờ, thì Sở gia cũng còn có một Long Môn Bàn được gia truyền lại đến giờ...

Sở Đan vội vàng nói, cô vừa nói vừa nghĩ xem nên nói gì để ứng biến tiếp, mới có thể khiến Diệp Mặc lưu lại.

Nhưng cô đã không cần phải nói tiếp nữa rồi, bởi vì Diệp Mặc đã đứng lại. Hắn từ trong lời nói của Sở Đan mà có được hai tin tức quan trọng. Thứ nhất chính là Long Môn Bàn, thứ hai chính là lúc này hắn mới nhớ tới Sở Đan chính là họ Sở.

Thấy Diệp Mặc đã đừng lại, thì Sở Đan mừng rỡ không thôi. Tuy rằng cô cũng không rõ vì sao Diệp Mặc phải quay lại, nhưng cô cũng hiểu được, chỉ cần hắn quay lại thì cô có hy vọng rồi.

-Cô nói rằng Sở gia có một Long Môn Bàn gia truyền?

Diệp Mặc nghi hoặc hỏi lại một câu.

Sở Đan vội vàng đáp:

- Đúng thế, là do tổ tiên Sở gia truyền xuống, cha của tôi gọi nó là Long Môn Bàn. Nếu như tiên sư nguyện ý tôi sẽ đem Long Môn Bàn tặng cho tiên sư, tự mình cũng xin nguyện ý hầu hạ bên cạnh tiên sư.

Ninh Nhứ Nhạn triệt để hiểu rõ rồi, Sở Đan cũng không có điên, chỉ là cô đã đem Diệp Mặc trở thành tiên sư rồi. Ninh Nhứ Nhạn biết, Diệp Mặc vô cùng lợi hại, nhưng nếu nói Diệp Mặc là tiên sư, thì cô vẫn có chút hoài nghi. Bất quá xưng hô tiên sư đối với người tu đạo, thì cũng không sai. Nghĩ tới đây, thì cô cũng bình thường trở lại. Nghĩ đến việc vừa rồi mình hiểu lầm Diệp Mặc, thậm chí còn cho rằng Diệp Mặc đại phát thú tính, thì trong lòng cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Về phần lời lúc nãy nói ‘Nếu như anh thực sự cần, thì tôi cũng...’. Thì cô lại không có bao nhiêu xấu hổ cả. Đây chẳng qua là lời nói lúc cấp thiết, nên lựa lời nói ra mà thôi.

Không chỉ nói cô đã là gái có chồng rồi, cho dù là năm đó cô còn là một cô gái thanh xuân, thì Diệp Mặc đã không đem cô đặt vào trong mắt rồi. Cho nên hiện tại chắc chắn càng không có chút tâm tư nào với mình cả. Cho nên cái lời nói kia cũng coi như xong. Cô cũng không đoán sai, vì Diệp Mặc vừa nghe xong thì đã quên rồi.

-Nhà cô ở đâu?

Khi Diệp Mặc hỏi câu này, thì Sở Đan cảm giác được cả người nhẹ nhõm hẳn, đã có thể tự do hoạt động rồi.

Sở Đan mừng rỡ không thôi, thậm chí cô có thể nghe được trái tim của chính mình đang đập thình thịch liên hồi. Hiện tại Diệp Mặc hỏi, cô đâu còn có chút do dự nào nữa, vội vàng đáp:

- Ở Lạc Thương Giang Nam...

Diệp Mặc không ngờ rằng Sở Đan lại xuất thân từ Lạc Thương. Vì Lạc Thương hắn đã đi qua vài lần, thậm chí còn mua một căn hộ ở đó. Cho nên đối với Lạc Thương thì hắn vô cùng quen thuộc.

Vừa nghe đến Lạc Thương, thì Diệp Mặc lại lập tức hỏi:

- Nói rõ ràng địa chỉ cụ thể đi!

-Số 763 đường Nhàn Vân thành Lạc Thương, đó là một khu biệt thự tư nhân...

Sở Đan còn chưa nói hết, thì thần thức của Diệp Mặc đã quét tới số 763 đường Nhàn Vân thành Lạc Thương rồi. Nơi này là một biệt thự tư nhân rất lớn, không chỉ xa hoa, hơn nữa diện tích cũng rất rộng, xung quanh đều là nơi ở của các phú hào, hiển nhiên là gia tộc của Sở Đan cũng là loại gia đình cực kỳ có tiền.

Thần thức của Diệp Mặc cũng không dừng lại bên ngoài khu biệt thự, trực tiếp quét vào bên trong. Hắn cũng không tốn bao nhiêu thời gian, thì đã thấy được Long Môn Bàn được cất trong một cái hộp ngọc cực lớn bên trong một cái két sắt bảo hiểm trên phòng ngủ chính ở tầng hai.

Không nói tới cái Long Môn Bàn kia, thì cái hộp ngọc lớn kia cũng là vật báu vô giá rồi. Diệp Mặc vừa nhìn thấy Long Môn Bàn, thì trong lòng đã chấn động. Hắn biết cái Long Môn Bàn này chính là thứ mà hắn muốn tìm. Vì cái Long Môn Bàn này tuyệt đối chính là trận môn của trận bàn ‘Ngư dược long môn’. Hơn nữa còn là cùng một bộ với trận tâm ‘Bát Quái Âm dương ngư’ trong tay hắn.

Sở Đan họ Sở, mà Long Môn Bàn lại đang ở nhà của cô ta. Diệp Mặc lập tức đã hiểu được, có khả năng Sở gia này chính là đời sau của Sở Cửu Vũ, đồng thời cũng là hậu bối của Lâm Dị Bán. Lúc này thì trong lòng Diệp Mặc lại có một chút vướng mắc. Nếu như là người thường, thì hắn chỉ cần trộm đi Long Môn Bàn là được rồi. Nhưng Lâm Dị Bán thì lại là thủ hạ đắc lực của hắn, là người đã tận tâm tận lực vì Mặc Nguyệt Chi Thành.

Hiện tại một hậu nhân của Sở gia muốn bái hắn làm thầy, thì hắn phải làm sao đây? Đồng ý thì hiển nhiên là không được, vì điều này không đúng với nguyên tắc của mình. Không đồng ý, thì cái này cũng có chút có lỗi với Lâm Dị Bán. Nếu như là Lâm Dị Bán ở chỗ này, thì y nhất định sẽ toàn lực ủng hộ cho hậu nhân của Sở gia. Nhưng Diệp Mặc thật sự không thích cô gái Sở Đan này, chính là vì như vậy, cho nên hắn mới bối rối.