Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1372: Tây Đường thành đã là quá khứ




Thấy Diệp Mặc nhìn về phía mình, Ninh Tư Sương vội vàng nói:

- Chìa khóa đó bây giờ không có trên người em, để ở trong ký túc xá của em rồi.

Nói xong cô lại nói thêm một câu:

- Em cũng học ở đại học Ninh Hải, ký túc xá của em ngay trong đại học Ninh Giả. Ngày một em và Nhứ Nhạn trở về Ninh Hải, hay là anh rể hôm nay cứ ở đây đi, ngày mốt chúng ta cùng đến Ninh Hải cũng được, đến lúc đó, chúng ta lại cùng nhau trở về Lạc Nguyệt.

Diệp Mặc cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu mảnh vỡ đuôi cá ở đây, hắn cũng không cần phải lo lắng. Sau đó hắn đứng dậy nói:

- Vậy thì sau này anh sẽ đến đại học Ninh Hải tìm em, tối nay anh có chút chuyện, anh đi trước đây.

- Hả…

Ninh Tư Sương không ngờ Diệp Mặc nói đi là đi, lập tức đứng dậy có chút kinh hoảng thốt lên một câu, cô sợ Diệp Mặc đi lần này lại là mười mấy năm.

- Cũng muộn thế này rồi, hay là anh cứ ở đây một đêm cái đã, ngày mai đi tìm chỗ ở sau, sau đó chúng ta cùng đi.

Ninh Nhứ Nhạn cũng dần bình tĩnh lại, nói một câu.

Diệp Mặc lắc đầu, trực tiếp đi đến bên cửa nói với Ninh Tư Sương:

- Ngày mốt anh sẽ đến đại học Ninh Hải tìm em.

Thấy Phỉ Phỉ cũng đã ngủ rồi, Diệp Mặc cũng không quấy rầy nữa.

Chờ Diệp Mặc ra khỏi phòng một lúc lâu sau, Ninh Tư Sương mới nhớ ra Diệp Mặc còn chưa có vé máy bay, muốn đến nhắc nhở một chút, nhưng Diệp Mặc sớm đã đi mất bóng rồi.

- Anh rể đến vé máy bay cũng chưa có, làm sao đến Ninh Hải được? Máy bay đến Ninh Hải ngày mốt cũng đầy rồi nhỉ.

Ninh Tư Sương có chút lo lắng nói.

Ninh Nhứ Nhạn lại lắc đầu nói:

- Chị nghe thái gia gia nói chỉ cần là chuyện anh rể em quyết định, thì chắc chắn làm được, cho nên em không cần lo lắng.



Ba tiếng sau, lúc trời gần sáng, một chiếc xe tang bình thường mang theo một lớp bụi dừng lại bên ngoài một biệt thự ngoại thành. Mặc dù cũng gần sáng rồi, lúc này đèn của biệt thự vẫn còn sáng.

Hai người từ trên xe bước xuống, không ngờ lại là hai người lúc trước chuẩn bị dẫn Ninh Phỉ Phỉ đi.

Hai người này vừa bước ra, liền vội vã vào trong biệt thự, không đợi hai người này gõ cửa, thì cửa lớn của biệt thự đó cũng đã được mở ra, rõ ràng người bên trong đó cũng đang đợi hai người này tới.

- Người đâu?

Hai người này vừa bước vào, vẫn chưa nói gì, thì lại nghe một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị nói một câu.

- Vẫn chưa dẫn về được.

Người đàn ông gầy gò vội vàng kinh hoảng đáp lại một câu.

Không đợi người đàn ông gầy gò này nói câu thứ hai, người đàn ông vừa mới hỏi cũng lạnh lùng nói:

- Nếu người vẫn chưa dẫn về được, thì hai người quay về làm gì?

- Bởi vì tôi thả bọn họ trở lại.

Giọng nói của Diệp Mặc kịp thời vang lên trong phòng, đồng thời Diệp Mặc cũng nhìn rất rõ trong phòng vốn dĩ có ba người, ba người đang ngồi xung quanh một chiếc bàn tròn, dường như đang đợi hai người kia quay về. Người đàn ông vừa nói xong vẫn đang ngồi phía bên trái, da có chút vàng vọt.

Hai người đàn ông vừa mới quay về kia hoảng sợ quay đầu lại, sau đó hai người nhìn thấy Diệp Mặc, lập tức kinh hoàng thốt lên:

- Là anh?

Bọn họ trên đường đi căn bản cũng không nhìn thấy bất kỳ sự theo dõi nào, không ngờ lại có người đến nơi này. Cái này rốt cục theo dõi như nào mà đến được? Hai người nghĩ thế nào cũng không ra. Hai người nghĩ đến lúc trước bọn họ trước mặt Diệp Mặc căn bản cũng không thể nào nhúc nhích được, lại càng hoảng sợ không ngừng.

- Là anh?

Nằm ngoại dự liệu của Diệp Mặc chính là, người đàn ông da vàng trong phòng kia cũng kinh dị nói một câu, rõ ràng là khẩu khí của gã cũng nhận ra Diệp Mặc.

- Anh tên Đông Phương Trùng? Là Tây Đường Đông Phương lừa gạt Nhứ Nhạn kia?

Diệp Mặc liếc nhìn người đàn ông nói câu này, cũng không ngạc nhiên sao gã lại nhận ra mình. Hắn và ba anh em Đông Phương thù sâu như biển, nếu như đối phương là người nhà Đông Phương, làm sao không biết tướng mạo của gã?

- Ông chủ, chúng tôi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, chính là vì người này.

Một tên béo mặc dù sợ Diệp Mặc, nhưng y cũng lại càng sợ ông chủ của y hơn.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười, tiện tay đánh ra hai quả cầu lửa, hai người đàn ông này trong nháy mắt biến mất, thậm chí đến kêu thảm một tiếng cũng không có.

Người đàn ông sắc mặt chuyển vàng và hai người bên cạnh cũng kinh hãi đứng dậy, một hồi lâu sau người đàn ông sắc mặt chuyển vàng kia mới phục hồi lại thần sắc lại. Từng chữ từng câu nói:

- Quả nhiên anh quay về rồi. Diệp Mặc. không sai, tôi chính là Đông Phương Trùng mà anh muốn tìm.

Diệp Mặc có chút thất vọng lắc đầu nói:

- Người mà tôi muốn giết là Đông Phương Vượng. Haizz, không ngờ chỉ là một con cá nhỏ. Tên Đông Phương Vượng đó đi đâu rồi? Tôi nghĩ Đông Phương Vượng chắc chắn không ở trong này, nếu như có ở trong này, làm sao có thể đưa ra thủ đoạn hạ lưu đi lừa tài sản của Ninh gia như vậy?

Mặc dù biết Đông Phương Vượng có thể đã rời khỏi nơi này rồi, Diệp Mặc vẫn muốn xác nhận lại.

Đông Phương Trùng thở hắt ra, sau đó nói tiếp:

- Thiếu chủ đã rời khỏi nơi này rồi, có một ngày anh ta sẽ quay trở lại, nhưng không phải bây giờ.

- Cho nên, anh kế thừa giấc mộng ban ngày của Đông Phương Vượng, muốn thành lập Tây Đường?

Diệp Mặc lạnh nhạt nói.

Đông Phương Trùng lắc đầu nói:

- Không, tôi biết tôi cũng không có bản lĩnh đó, năm đó khi anh ép thiếu chủ không còn chỗ để đi, thiếu chủ cũng đã không còn cách nào nữa rồi. Thiếu chủ đối với anh mặc dù rất hận, nhưng cũng biết không phải đối thủ của anh, trận pháp kia ở Hoành Đoạn sơn mạnh mở ra, thiếu chủ cũng đi đến tiểu thế giới ngay lúc đó rồi.

- Anh biết anh không có bản lĩnh đó, còn muốn lừa công ty nhà Ninh gia?

Diệp Mặc châm chọc nói một câu, ngữ khí có chút lạnh lùng.

Đông Phương Trùng lại lần nữa nói:

- Bất luận là anh có tin hay không, tôi cũng không định lừa Nhứ Nhạn, tôi yêu cô ấy và Phỉ Phỉ.

Diệp Mặc nghe thấy vậy, nhất thời khinh thường cười lạnh một tiếng.

Đông Phương Trùng giống như không nhìn thấy vẻ cười đểu của Diệp Mặc, tiếp tục nói:

- Chuyện năm đó sau khi xảy ra, Tây Đường Đông Phương cũng đã tan thành mây khói rồi. Đến thiếu chủ cũng không còn khả năng cứu vãn được, huống chi là anh? Người của Đông Phương gia tôi đều chia năm xẻ bảy, ai đi đường nấy, trực thuộc huyết mạch của Đông Phương gia còn ở lại chỉ có một mình Đông Phương Dị tôi mà thôi.

- Tôi từ trước tới giờ cũng chưa từng nghĩ đến chuyện khôi phục lại Tây Đường, tôi chỉ có cùng cách nghĩ giống anh Trùng, để cho người nhà Tây Đường Đông Phương có cơm ăn, sống hạnh phúc là được rồi. Thực ra tôi cũng biết, tất cả mọi người của Tây Đường cũng không nghĩ đến chuyện khôi phục lại Tây Đường, cách nghĩ của bọn họ cũng giống tôi, chính là sống một cuộc sống yên ổn hạnh phúc là được rồi.

Đông Phương Trùng thở dài tiếp tục nói:

- Anh Trùng chết ở Lạc Nguyệt, nhưng tôi lại biết nguyện vọng của anh, tôi cũng không phải muốn xây dựng lại Tây Đường, anh đồng thời cũng muốn tất cả mọi người trong Tây Đường thôn chúng tôi có cuộc sống yên ổn hạnh phúc. Tôi vì chấp nhận nguyện ý của anh Trùng, nên đổi tên thành Đông Phương Trùng, chính là vì hoàn thành mục tiêu này.

Nhìn thấy ánh mắt châm chọc của Diệp Mặc, Đông Phương Trùng thần thái lại trùng xuống nói:

- Xây dựng lại Tây Đường cần rất nhiều tiền của, nhưng Đông Phương gia chúng tôi sau khi chia năm xẻ bảy, cũng không còn chút tài sản nào. Tôi lựa chọn thật lâu, mới chọn ra tâp đoàn Ninh Thị. Sau khi kết hôn cùng Ninh Nhứ Nhạn, tôi yêu cô ấy thật lòng, tôi cũng không có ý hại Nhứ Nhạn, tôi vốn dĩ định mang Nhứ Nhạn đi cùng.

- Cho nên anh phải đi bắt cóc con gái mình.

Diệp Mặc cười khẩy nói.

Đông Phương Trùng lắc đầu nói:

- Trừ phi Phỉ Phỉ có thể khiến Nhứ Nhạn chủ động đến Tây Đường, tôi không còn cách nào khuyên được Nhứ Nhạn đi cùng tôi. Đợi sau khi đến Tây Đường rồi, tôi sẽ cùng Nhứ Nhạn và cả Phỉ Phỉ nữa cùng sống yên ổn, tôi nghĩ vô ấy chắc hẳn cũng hạnh phúc.

Diệp Mặc im lặng lắc đầu, sau đó nhìn Đông Phương Trùng nói:

- Anh lừa tài sản của Ninh gia, dùng để xây dựng Tây Đường, còn hi vọng Ninh Nhứ Nhạn yên ổn sống cùng anh? Đồ của Ninh gia là nước lũ, là để cho Tây Đường dùng sao?

- Nhứ Nhạn cũng đã gả cho tôi rồi, sản nghiệp của cô ấy cũng chính là sản nghiệp của tôi, cái này có gì khác nhau sao?

Đông Phương Trùng không ngờ lại phản bác lại một câu.

- Nếu không có gì khác nhau, anh tại sao lại không trực tiếp nói với Ninh Nhứ Nhạn? Mà lại dùng cách bỉ ổi này lừa lấy? Công ty Tây Đường của anh phỏng chừng cũng là một cái xác không thôi nhỉ.

Diệp Mặc lạnh lùng nói.

Đông Phương Trùng lại lần nữa phản bác lại:

- Tôi chính là sợ cô ấy không đồng ý, ảnh hưởng tới tình cảm của chúng tôi, nên mới ra hạ sách này.

Diệp Mặc cũng chẳng thèm hỏi Đông Phương Trùng nữa, hắn căn bản không cần nghĩ cũng biết được, Đông Phương Trùng chỉ là sợ Ninh Nhứ Nhạn chẳng may không đồng ý, y mới dùng giỏ trúc múc nước.

Diệp Mặc trực tiếp triển khai chân nguyên đại thủ ra hướng về phía Đông Phương Trùng vỗ lên trán, hắn không phải là muốn giết Đông Phương Trùng, mà là muốn nhìn Tây Đường rốt cục là ở xó xỉnh nào.

Nhưng ngay sau đó Diệp Mặc cũng chẳng nói được lời nào, Tây Đường thôn này không ngờ cũng đã di chuyển đến Việt Quốc rồi, tổng số nhân khẩu cũng chưa tới hai trăm. Tên này là muốn làm xong vụ này đến Việt Quốc hưởng phúc, nhưng gã nói những người đó cuộc sống khốn khổ, còn có cả gã muốn giúp những người này là có thật.

Ba anh em Đông Phương sau khi không còn nữa, Tây Đường không ngờ rơi vào thảm cảnh này, còn lý tưởng của Đông Phương Trùng, cũng chỉ đủ để những người còn lại của Tây Đường sống thoải mái chút mà thôi. Diệp Mặc biết, Tây Đường từ nay về sau lịch sử bụi bặm, Đông Phương Vượng kia cho dù có đến tiểu thế giới, có thể sống được không lại là một chuyện khác. Cho dù có thể sống sót được, trong Tu Chân giới và trên địa cầu hoàn toàn khác nhau.

Diệp Mặc để lại Đông Phương Dị không giết, những người còn lại hắn đều giết hết. Còn tại sao hắn lại không giết Đông Phương Dị, vì hắn vẫn còn muốn Đông Phương Dị làm chút chuyện.



Ngày thứ hai, Tây Đường Đông Phương Trùng bỗng nhiên mở cuộc họp báo, nói lương tâm mình trỗi dậy, gã chính là người của tập đoàn Tây Đường, giả chết đánh vào Ninh gia, chỉ là vì lừa tài sản của điện tử Ninh Thị. Còn sinh thái điện tử đó, lại càng là lời nói vô căn cứ.

Kết quả này vừa đưa ra, lại lần nữa khiến cho tất cả mọi người đều ánh mắt kinh hãi, không ngờ đã thành chuyện thực tế rồi, không ngờ cũng là một trò đùa, nhất thời có một bước chuyển ngoặt lớn như vậy. Cái này cũng chưa tính là trò đùa lớn nhất, kỳ quái nhất chính là, Đông Phương Trùng sau khi họp báo xong, trước ánh mắt bao người, không ngờ lại nhảy từ tầng mười tám xuống, kết quả mất mạng.

Không ai có thể tin Đông Phương Trùng nói mình lương tâm trỗi dậy, vì điều này quá kỳ lạ, nhưng trên thực tế lại là như vậy.

- Tại sao lại phải như vậy?

Ninh Tư Sương có chút không dám tin nhìn toàn bộ bản tin, kinh ngạc hỏi.

Bước chuyển ngoặt của chuyện này quá đáng sợ, cô và Ninh Nhứ Nhạn vừa sáng ra đã từ trên tivi nhìn thấy buổi họp báo vội vàng của công ty Tây Đường, thậm chí đến chuyện Đông Phương Trùng nhảy lầu cũng được thông báo ra.