Lần này Diệp Mặc phát hiện ra trận bàn quản chế mà hắn ném ra ngoài vừa mới tiến vào Hư không viêm thì còn khá một chút, thậm chí hắn còn nhìn một lúc, Thế giới trang vàng cũng đã dừng lại. Bây giờ nơi Thế giới trang vàng đang trôi vẫn còn là một mảng màu đỏ sẫm, chỉ có điều không còn Hư không viêm nhận và lốc xoáy Hư không viêm kia nữa.
Diệp Mặc khống chế Thế giới trang vàng cẩn thận di chuyển ra chỗ khác, phát hiện nhiệt độ nơi này ôn hòa hơn nhiều so với bên ngoài, nói cách khác nhiệt độ Hư không viêm nơi này ngược lại càng thấp hơn chút.
Vì đề phòng chẳng may, Diệp Mặc lại lần nữa quan sát kĩ càng, hắn phát hiện ra nhiệt độ nơi này quả thực đúng như những gì hắn nghĩ, thấp hơn rất nhiều. Chỉ có điều nơi này vẫn một khoảng màu đỏ sẫm, căn bản không có cách nào tìm được lối ra.
Diệp Mặc biết hắn không đi ra từ Thế giới trang vàng, chắc chắn cũng không thể nào tìm được lối ra.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc điều khiển Thế giới trang vàng đến một trận bàn quả chế kéo dài thời gian dài nhất, dùng một nửa Huyết côn rồi, sau đó nghiến chặt răng rời khỏi Thế giới trang vàng.
Trong nháy mắt hắn lao ra khỏi Thế giới trang vàng, hắn liền cảm nhận được Huyết côn trong cơ thể mình bộc phát một linh lực khủng bố. Lúc trước hắn nuốt Huyết côn là từng giọt từng giọt, bây giờ hắn một lần nuốt hết mười giọt, sự xé rách xung động linh lực và quay cuồng kinh khủng đó, khiến Diệp Mặc nhất thời không chịu nổi.
Vốn dĩ Diệp Mặc định vừa lao ra, rồi phóng đại đỉnh tám cực ra, nếu như không được, thì hắn còn định dùng Vụ Liên Tâm Hỏa khởi động một vòng bảo hộ
Nhưng Diệp Mặc sau khi ra ngoài chẳng những phát hiện nhiệt độ nơi này còn thấp hơn ở bên ngoài nhiều, hơn nữa linh lực điên cuồng của Huyết côn trong cơ thể hắn khiến hắn hận không để cho hư không viêm bên ngoài thiêu cháy thân thể của mình.
Diệp Mặc vừa vận chuyển Tam Sinh quyết và Tam Thần Luyện Thể quyết cường hóa kinh mạch và thân thể mình, vừa nhớ tới một chương mà hắn đã từng xem qua trong thư viện trường đại học, nói nhiệt độ bên trong ngọn lửa là thấp nhất, nhiệt độ bên ngoài ngọn lửa là cao nhất. Bây giờ lấy để hình dung Hư không viêm này, chẳng phải là thích hợp nhất hay sao? Bên ngoài Hư không viêm, hắn đến một giây cũng không thể náu thân được, còn trong này, hắn thông qua Huyết côn không ngờ mới có thể chống cự được với uy lực của Hư không viêm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Diệp Mặc bắt đầu đau đớn xé rách, đến cuối cùng dần dần lâm vào trong quá trình chống cự lại Hư không viêm.
Hắn thậm chí lại lần nữa quên mất cảnh giới của mình. Cái cảm giác xé rách, cường hóa, tái tạo lại xươg cốt, kinh mạch và cả da thịt mình nữa, lặp đi lặp lại. Máu Thần thú côn và Hư không viêm đồng thời giáp công nhau trong hắn, dần hình thành thế cân bằng.
Diệp Mặc thậm chí cảm giác được tinh hoa trong máu Thần thú côn dưới sự đề luyện của Tam Thần Luyện Thể quyết của hắn, hoàn toàn biến thành mở rộng và củng cố kinh mạch và dinh dưỡng của hắn.
Kiếp cảnh trung kì dường như cũng không khó là bao đã có thể đạt đến rồi, Kiếp cảnh hậu kỳ, Kiếp cảnh đỉnh…
Lúc này Diệp Mặc mới hoàn toàn hiểu ra, luyện thể và tu vi hoàn toàn không liên quan gì đến nhau. Hắn lúc trước sở dĩ lệ thuộc vào tu vi, là vì hắn luyện thể ở một nơi vượt quá mấy chục lần cường độ thân thể của hắn, thậm chí không cẩn thận sẽ bị không gian sát cơ xé rách. Còn bây giờ, hắn hoàn toàn trong khi luyện thể, hoàn toàn gác tu vi của mình sang một bên.
Sau khi Kiếp cảnh đỉnh phong, Diệp Mặc đột nhiên tỉnh táo lại, hắn cảm nhận được áp lực của Hư không viêm trong này đối với hắn giảm đi rất nhiều, thậm chí chỉ có thể làm bỏng da thịt hắn. Giờ khắc này, Diệp Mặc cuối cùng cũng hiểu ra, luyện thể chỉ có đạt được Thần cảnh mới có thể là Vương giả thực sự.
Nếu không, cho dù hắn tu luyện đến Kiếp cảnh đỉnh phong, thì cũng chẳng là gì?
Sau khi hiểu được điều này, trong mắt Diệp Mặc hiện lên tia kiên định, hắn không chút lựa chọn dùng toàn bộ số côn huyết còn lại.
Không đến Thần cảnh, hắn căn bản cũng không có cách nào dễ dàng đi lại được trong này, cũng không có cách nào tìm được lối ra thực sự.
Côn huyết lại lần nữa tàn sát cơ thể Diệp Mặc. Nhưng lần này Diệp Mặc cũng có chuẩn bị sẵn. Hắn chậm rãi bay lên. Lúc này Diệp Mặc thậm chí cảm giác được, trung tâm của Hư không viêm này, chính là nơi tốt nhất để luyện thể lên Thần cảnh.
Da thịt và kinh mạch lại lần nữa xé rách, rồi lại tái tạo lại. Cái cảm giác xé rách và âm thanh bị Hư không viêm thiêu đốt, Diệp Mặc đều nghe thấy rất rõ. Nếu không phải hắn đã luyện thể tới Kiếp Cảnh đỉnh phong rồi, thì hắn căn bản cũng không thể nào chịu được sự hành hạ này.
Nhưng Diệp Mặc cũng không lùi nửa bước, trong lòng hắn lại càng rõ, luyện thể chính là quá trình tàn sát bừa bãi cơ thể mình. So với người khác mà nói, hắn cũng tốt hơn nhiều rồi, hắn có các loại linh đan diệu dược, hắn còn có công pháp tu luyện và công pháp luyện thể tốt nhất.
Nếu cộng những thứ này lại, trong trung tâm Hư không viêm này, hắn cũng không thể lên Thần cảnh được, Diệp Mặc thậm chí cảm thấy nếu như không phi thăng, cả đời này hắn cũng chỉ có thể là Kiếp cảnh mà thôi. Vì rất khó lại có được nơi tu luyện tốt như này, sau này cho dù tu vi của hắn thăng cấp đến Hóa Chân viên mãn, thì sẽ thế nào? Có thể tìm được nơi tu luyện tuyệt hảo như trung tâm Hư không viêm này không?
Răng rắc một tiếng, Diệp Mặc cảm nhận được xương cốt cả mình dưới sự vận chuyển của Tam Thần Luyện Thể quyết, cuối cùng không ngừng gãy đứt, không kinh sợ mà còn lấy làm mừng. Lúc trước hắn tu luyện xương cốt chỉ có những tiếng "rắc rắc", cũng có bị nứt, cũng có vỡ vụn, nhưng trước giờ không bị với diện tích lớn như này, sự gãy đứt với diện tích lớn như này đồng nghĩa với việc xương cốt của hắn lại phải tái tạo lại.
Quả nhiên xương cốt của hắn vừa mới bị đứt gãy, Tam Thần Luyện Thể quyết cũng bắt đầu tu bổ. Chỉ trong thời gian ngắn, xương cốt gãy lìa lại lần nữa được khép lại.
Từng đợt âm thanh ken két nhỏ truyền đến, Diệp Mặc bỗng nhiên cảm giác thấy thân mình nhẹ bẫng, Hư không viêm kinh khủng kia cũng không còn nhiệt độ như lúc trước nữa, Hư không viêm phảng phất qua thân thể, giống như hơi nước ấm vậy, hoàn toàn không còn uy thế như lúc trước nữa.
Diệp Mặc đột nhiên đứng lên, vui mừng nhìn xương cốt và da thịt mình, hắn thậm chí còn xem xét kinh mạch của mình.
Kinh mạch từng đường hết sức rõ ràng, chân nguyên lưu động trong kinh mạch rộng rãi vô cùng củng cố, thậm chí vang lên tiếng ồ ồ. Còn xương cốt vừa nãy mới gãy đứt, lúc này cũng hoàn toàn lại trưởng thành, còn mang theo màu vàng kim nhạt. Diệp Mặc giơ tay mình ra, thon dài không thấy một chút tì vết nào, da thịt lại bóng loáng như gấm vóc, còn làn da thì lại vô cùng nõn nà.
Diệp Mặc có chút im lặng, hắn ghét nhất là da quá trắng, không ngờ cuối cùng cũng không chạy khỏi vận mệnh này. Bây giờ cái thân thể này của hắn quá hoàn hảo, hắn không ngờ sau khi luyện thể lên Thần cảnh, lại có hiệu quả như vậy.
Nhưng hắn lập tức lại gác ý nghĩ đó sang một bên, cảm nhận được kinh mạch và lưu động chân nguyên mạnh mẽ trong cơ thể mình, Diệp Mặc bỗng nhiên hét vang một tiếng dài trong Hư không viêm này.
Lúc này hắn cũng đã biết mình luyện thể lên Thần cảnh rồi, Thần cảnh mạnh hơn Kiếp cảnh đâu chỉ có mười lần? Chỉ xê dịch so với Kiếp cảnh một chút thôi, nhưng lại khác nhau nhiều như này, Diệp Mặc lúc trước căn bản cũng không nghĩ đến.
Bây giờ hắn lại càng chắc chắn, trong Hắc Thạch thành tuyệt đối không có ai có thể thăng cấp lên Thần cảnh. Cho dù là lão Hắc nói Tác An Sơn thăng cấp lên Thần cảnh cũng là giả, chỉ có mình thăng cấp lên Thần cảnh, Diệp Mặc mới biết luyện thể Thần cảnh kinh khủng như nào. Tác An Sơn nếu như thăng cấp lên Thần cảnh rồi, thì không thể nào trong khi trận pháp cấp chín phát nổ lại bị trọng thương như vậy được.
Gã bắn tin mình thăng cấp lên Thần cảnh ra ngoài, chắc chắn là vì chấn trụ những tu sĩ còn lại trong Hắc Thạch thành, mặc dù Hắc Thạch thành là do gã thống trị, Hắc Thạch thành cũng có vô số tu sĩ Hóa Chân vì gã mà bán mạng, nhưng lực uy hiếp của gã đương nhiên càng lớn càng tốt.
Diệp Mặc không tiến lên cảm nhận nhiệt độ trên Hư không viêm, cho dù hắn cảm giác mình thăng cấp luyện thể Thần cảnh, cũng không địch lại được nhiệt độ bên ngoài Hư không viêm, muốn tự vệ chắc cũng có thể được, nhưng hắn vẫn không muốn làm như vậy.
Dĩ nhiên còn có một nguyên nhân nữa, hắn không cần phải làm như vậy. Hắn bây giờ dưới đáy Hư không viêm, muốn làm gì thì làm, cần gì phải đi lên? Hơn nữa Diệp Mặc cảm nhận được thân thể hoàn mĩ của mình, cũng không muốn tiếp tục chịu sự hành hạ kia nữa, hắn không phải là cuồng hành hạ.
Diệp Mặc tùy ý đổi một bộ quần áo khác, bắt đầu tìm đường ra cuối Hư không viêm.
Nhưng mấy ngày sau, Diệp Mặc lại có chút khó khăn rồi, dưới đáy Hư không viêm này, hắn đã hoàn toàn sờ thấu rồi. Sợ rằng đúng như những gì lão Hắc nói thật, nơi này là nơi rời khỏi Vết nứt hư không, nhưng Diệp Mặc phát hiện ra, cho dù muốn rời khỏi nơi này, thì cũng cần phải xé rách giới diện.
Cũng may Diệp Mặc sau khi thử lại phát hiện ra giới diện nơi này quả thực cũng là nơi yếu nhất trong Vết nứt hư không này, hắn cũng không phải sợ mình không có cách nào xé rách được giới diện, cho dù hắn bây giờ không thể xé rách giới diện, hắn có nhiều linh mạch như vậy, trong Thế giới trang vàng thăng cấp lên Hóa Chân trung kỳ, rồi lại thiêu đốt tinh huyết mình, cũng có thể miễn cưỡng xé rách được giới diện.
Làm khó Diệp Mặc chính là, hắn phát hiện ra phương hướng xé rách giới diện nơi này có rất nhiều, chẳng may giới diện mà hắn xé rách lại không phải là đại lục Lạc Nguyệt, mà là giới diện khác, vậy thì chẳng khác nào vĩnh viễn không trở lại đại lục Lạc Nguyệt được?
Đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến Diệp Mặc do dự, hắn cân nhắc dưới đáy Hư không viêm này mấy ngày, cuối cùng vẫn quyết định tăng cao tu vi mình lên trước đã.
Trong Thế giới trang vàng, Diệp Mặc ngồi trên Tụ Linh trận do linh mạch cực phẩm tạo thành, trong trận bàn thời gian điên cuồng hấp thụ linh nguyên tu luyện.
Linh khí trong Thế giới trang vàng thậm chí bắt đầu hóa sương hóa mưa rơi xuống, còn những linh thảo trong thế giới trang vàng cũng bắt đầu tươi tốt lên. Những linh thảo vẫn không sinh trưởng gì, cũng vì Diệp Mặc tu luyện cũng bắt đầu có khuynh hướng sinh trưởng.
Đó cũng là động tĩnh tu luyện của Diệp Mặc quả thực quá lớn, lốc xoáy linh khí khủng bố, đến Vô Ảnh nuốt vô số nguyên thần trong lúc ngủ say cũng thức tỉnh lại.
Lúc này thân thể Vô Ảnh cũng biến sắc, lần này nó lại không biến thành màu vàng kim, mà lại biến thành màu xanh nhạt. Tốc độ cũng nhanh hơn trước nhiều lần, rất hiển nhiên, Vô Ảnh lại lên cấp rồi.
Nó bay lên, quay một vòng trên đỉnh đầu Diệp Mặc, rồi rơi lên Khổ Trúc, cũng không thèm để ý đến Diệp Mặc nữa. Nguồn: http://truyenfull.vn
Diệp Mặc cũng không keo kiệt linh khí, cho dù bây giờ lãng phí bao nhiêu linh mạch, hắn cũng không tiếc chút nào. Hắn chỉ biết liều mạng hấp thụ linh khí, nuốt Chân Lạc đan tu luyện. Nếu là những tu sĩ còn lại, ngay cả những đan độc cũng không có cách nào luyện hóa được, nhưng Diệp Mặc thì lại không thèm để ý đến.
Sau khi ở trong trận bàn thời gian được một năm, Diệp Mặc dừng tu luyện, từ trong trận bàn thời gian ra ngoài. Thời gian một năm, hắn mới miễn cưỡng thăng cấp lên Hóa Chân tầng thứ ba, với tốc độ này của hắn, muốn thăng cấp lên Hóa Chân trung kỳ, không có mười mấy năm hiển nhiên không được.