Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1250: Phỉ Hải thành đổ nát




Minh Tâm đã nhìn ra sự lo lắng trong mắt Diệp Mặc, cô bỗng nhiên lên tiếng:

- Căn cứ vào tốc độ của 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt', tôi nghĩ chắc là còn khoảng nửa tháng nữa là chúng ta sẽ tới Bắc Vọng Châu.

Diệp Mặc nghĩ tới thế cục của Bắc Vọng Châu, lập tức đứng lên:

- Tôi đi tu luyện nửa tháng, tranh thủ đột phá lên Thừa Đỉnh hậu kỳ.

Thấy Diệp Mặc tiến vào trong để bế quan, Đường Mộng Nhiêu và Minh Tâm cùng Quảng Vi ba người đều nhìn nhau bằng vẻ mặt khó tin, nửa tháng có thể đột phá từ Thừa Đỉnh tầng sáu lên Thừa Đỉnh tầng bẩy sao? Quả thực là biến thái mà. Nhưng thật ra thì những người còn lại đều không có vẻ gì là cảm thấy việc này rất thái quá cả, dường như đều cho rằng đây là chuyện rất bình thường.

Một hồi lâu sau Đường Mộng Nhiêu mới nghi hoặc nhìn Kỷ Bẩm:

- Kỷ tiền bối, thiên chất như của Diệp Mặc quả thật là tôi chưa từng thấy qua, nhưng nếu nói trong nửa tháng sẽ đột phá đến Thừa Đỉnh hậu kỳ thì, thì, dường như...

Kỷ Bẩm cười ha hả:

- Người khác nói thì tôi khẳng định sẽ không tin, nhưng trên người Diệp Mặc lão đệ có xảy ra chuyện khó tin gì, thì tôi cũng sẽ không hoài nghi. Cho dù là hắn nói nửa tháng sau sẽ đột phá tới tu vi Kiếp Biến, thì tôi thấy cũng không phải là không có khả năng.

Kỷ Bẩm vừa nói ra lời này, thì ba người Đường Mộng Nhiêu đều không biết phải nói gì nữa.

Diệp Mặc nghĩ sau khi hắn tới Bắc Vọng Châu, thì hắn lập tức sẽ phải đối mặt với yêu thú cao cấp hoặc là Phiến Phất. Dù là hắn có tu luyện đến Thừa Đỉnh hậu kỳ, cũng không phải là đối thủ của Phiến Phất, nhưng tu vi cao hơn một chút, thì tiền vốn của hắn cũng sẽ hùng hậu hơn không ít. Chí ít là sau khi tới Thừa Đỉnh hậu kỳ, thì hắn sẽ nắm chắc hơn việc đối phó với tu sĩ Kiếp Biến sơ kỳ.

Sau khi bố trí cấm chế rồi tiến vào Thế giới trang vàng, Diệp Mặc vận dụng linh mạch cực phẩm dự bị của hắn, lúc này hắn cũng chẳng quan tâm đến việc lãng phí nữa rồi. Diệp Mặc cũng biết là linh thạch cực phẩm cũng có thể dùng để tu luyện, nhưng linh thạch cực phẩm thì sẽ không thể làm cho trận pháp gia tốc chuyển động nhanh được, nói cách khác thì linh thạch cực phẩm không thể nào khiến cho trận pháp gia tốc thời gian tăng lên đến mười hai lần được.

Bên ngoài loáng cái đã trôi qua mười ba ngày. Diệp Mặc lại lần nữa ngừng tu luyện. Hơn bốn tháng thời gian trong trận pháp gia tốc vừa rồi, hắn đã sử dụng một lượng lớn 'Đỉnh nguyên đan', còn uống thêm rất nhiều giải độc đan là 'Măng ích đan' nữa, lúc này mới miễn cưỡng đột phá từ Thừa Đỉnh tầng sáu hậu kỳ lên tới Thừa Đỉnh tầng bẩy sơ kỳ.

Thừa Đỉnh trung kỳ và Thừa Đỉnh hậu kỳ chính là một cái ranh giới lớn. Sau khi Diệp Mặc tiến vào Thừa Đỉnh hậu kỳ thì đã cảm thụ được chân nguyên của chính mình một lần nữa tăng lên trên phạm vi lớn. Đồng thời thần thức cũng tăng mạnh hơn, 'Vực' cũng hiểu biết càng thêm sâu sắc.

Sở dĩ Diệp Mặc ngừng việc tu luyện lại là bởi vì việc tu luyện của hắn quá mức lãng phí. Mấy thứ này nếu cấp cho người thường dùng thì không chừng đủ để tu luyện từ Luyện Khí lên tới Kiếp Biến đấy. Nhưng chỉ cần bốn tháng thôi mà hắn đã lãng phí hết sạch rồi.

Sau khi ra khỏi Thế giới trang vàng, Diệp Mặc cảm giác được tốc độ của 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' đã chậm lại, hắn liền đi tới phía trước.

Không đợi Diệp Mặc nói, thì Đường Mộng Nhiêu đã kinh ngạc nhìn Diệp Mặc thốt lên:

- Cậu thực sự chỉ cần dùng hơn mười ngày đã có thể từ Thừa Đỉnh tầng sáu tấn cấp lên Thừa Đỉnh tầng bẩy rồi sao?

Diệp Mặc gật đầu, không nói gì cả, nhưng lại kinh ngạc nhìn cái đảo nhỏ bên ngoài 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt':

- Đã đến Phỉ Kỳ đảo rồi, nhưng Phỉ Kỳ đảo sao lại biến thành cái bộ dạng này rồi?

Phỉ Kỳ đảo thì Diệp Mặc đã từng tới một lần. Coi như cũng là một nơi phồn hoa náo nhiệt, hắn ở chỗ này mua được một viên nội đan của ‘Đề hoa thú’, và cũng là vì viên nội đan này mà hắn và Áo Kỳ Long mới xung đột lẫn nhau. Nhưng hiện tại thì nơi đây đã là một mảnh tiêu điều, khắp nơi đều là những bức tường bị đổ vỡ, khung cảnh vô cùng hoang vắng, chẳng những là không có tu sĩ loài người, mà ngay cả yêu thú cũng không có mấy con cả, chỉ có lẻ tẻ mấy con yêu thú cấp thấp rảnh rỗi ở trên đảo.

- Đã đến Bắc Vọng Châu rồi, đi qua Phỉ Kỳ đảo này thì chính là Phỉ Hải thành. Khi xuất hiện thú triều thì Phỉ Kỳ đảo đã sớm rút lui toàn bộ rồi. Nếu như là thú triều đã qua, thì Phỉ Kỳ đảo sẽ rất nhanh kiến thiết lại, hiện tại bây giờ còn chưa có kiến thiết lại, thì hiển nhiên là thú triều còn chưa bị đẩy lui.

Minh Tâm lập tức nói.

Cũng đã trôi qua năm năm thời gian, vậy mà thú triều còn chưa thối lui sao? Trong lòng Diệp Mặc lo lắng hẳn lên.

Diệp Mặc tăng tốc độ của 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' lên, chỉ mất thời gian một nén nhang thì Phỉ Hải thành đã hiện ra trong thần thức thậm chí trước mắt của mọi người

Mùi máu tanh tràn ngập bốn phía Phỉ Hải thành, khiến mọi người cảm nhận được vô cùng rõ ràng. Trận pháp xung quanh Phỉ Hải thành đã sớm bị tàn phá, nhưng không thực sự bị hủy hoại, Diệp Mặc chỉ cần nhìn vết tích của những trận pháp này thì đã biết được là có cao nhân ra tay tu sửa lại rồi.

Bên trong Phỉ Hải thành bị trận pháp cấm chế ngăn trở, thần thức của mấy người Diệp Mặc không có cách nào đi vào. Bên ngoài Phỉ Hải thành mặc dù có nhiều yêu thú vây quanh, nhưng lúc này cũng không phát động công kích, hiển nhiên là còn đang ở trạng thái cân bằng. Tuy rằng ở Phỉ Hải thành đầy những vết máu loang lổ, các loại pháp bảo sứt mẻ, hủy hoại khắp nơi. Nhưng không có bất kỳ một cái thi thể nào, bất luận là thi thể của yêu thú hay là của tu sĩ loài người.

Lúc này Diệp Mặc lại thở phào nhẹ nhõm một cái. Chí ít thì Phỉ Hải thành lúc này còn chưa bị phá hủy. Còn hắn thì đã là một tông sư trận pháp cấp chín rồi, cho nên hoàn toàn có thể giữ vững được Phỉ Hải thành. Căn cứ vào trận pháp bị sứt mẻ trước mặt, thì cho dù là bọn họ không đến, Phỉ Hải thành cũng chỉ cần có tu sĩ Kiếp Biến trợ giúp, là có thể kiên trì được nửa năm nữa, nhưng nếu nhiều hơn thì sẽ khó mà đảm bảo được.

- Diệp Mặc sư đệ, Phỉ Hải thành vẫn chưa bị phá hủy.

Quảng Vi thở dài một hơi. Cô biết Diệp Mặc rất lo lắng cho Phỉ Hải thành, cho nên thấy Phỉ Hải thành còn chưa bị hủy thì trong lòng cô cũng cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Minh Tâm lập tức gật đầu:

- Phỉ Hải thành so với mấy năm trước càng hoang tàn hơn, nếu như chúng ta không đến, thì sợ là cũng không kiên trì được thêm mấy tháng nữa.

Diệp Mặc cũng đồng ý với lời nói của Minh Tâm, thần thức của hắn bắt đầu quét ra ngoài, lại phát hiện yêu thú ở đây mặc dù nhiều, nhưng yêu thú cao cấp thì cũng không nhiều, chỉ có hai tên yêu tu Kiếp Biến trung kỳ mà thôi, còn lại là hơn mười tên yêu tu Thừa Đỉnh hoặc là yêu thú cấp chín. Còn lại thì đều là yêu thú dưới cấp chín.

Yêu thú và yêu tu có sự khác nhau rõ ràng, ngoại trừ một số ít yêu thú cường hãn vô cùng ra, thì đại bộ phận yêu thú sau khi tấn cấp đến cấp chín thì đều sẽ độ kiếp hóa hình, tấn cấp thành yêu tu. Những yêu thú không thay hình đổi dạng mà bảo trì thân thể yêu thú tấn cấp thành yêu thú cấp mười một, mười hai, thì sức chiến đấu so với yêu tu còn lợi hại hơn nhiều.

Thực lực của loại thú triều này đặt ở Nam An Châu, thì còn không đủ để đối phó với một cái tông môn tám sao, nhưng ở Bắc Vọng Châu lại có thể tàn phá đến hơn nửa châu lục rồi. Vọng Nguyệt Tông và Ngọc Nữ Phái mặc dù là tông môn tám sao, nhưng đấy chỉ là ở Bắc Vọng Châu mà thôi, còn như hai môn phái này đặt ở Nam An Châu thì còn không bằng đại bộ phận các tông môn bẩy sao nữa.

Diệp Mặc nghe xong lời Minh Tâm và Quảng Vi nói, thì cũng buông lỏng được đôi chút, nhưng khi hắn thấy Trận pháp tỏa không bên ngoài thành thì tâm tình lại lần nữa tồi tệ đi.

Trận pháp tỏa không có thể tập trung không gian phụ cận khiến cho truyền tống trận trở nên vô hiệu. Những yêu thú và yêu tu này bố trí Trận pháp tỏa không, hiển nhiên chính là muốn ngăn cản tu sĩ của Phỉ Hải thành chạy trốn. Mà Diệp Mặc vì mấy người Tống Ánh Trúc đã để lại một đường rút an toàn, đó chính là một cái truyền tống trận. Hiện tại không gian đã bị tập trung lại, thì truyền tống trận đó chắc chắn cũng không thể dùng được. Điều này khiến cho tâm tình của Diệp Mặc lại trở nên tồi tệ hơn.

'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' trong nháy mắt đã đi tới bên ngoài Phỉ Hải thành, những yêu thú này cũng đều đã chú ý đến. Lập tức có hai tên yêu tu Kiếp Biến trung kỳ vung tay lên, để những yêu thú dưới quyền tiếp tục công kích Phỉ Hải thành, còn bọn chúng thì chủ động bay tới 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' của Diệp Mặc.

Những yêu thú kia sau khi nhận được mệnh lệnh, thì càng liều mạng nhắm vào trận pháp của Phỉ Hải thành, rất nhiều tu sĩ trong thành cũng bắt đầu lấy ra pháp bảo, ỷ vào trập pháp phòng ngự mà đối công với đám yêu thú bên ngoài. Trong nhất thời, các loại pháp thuật xung đột oanh kích lẫn nhau phát ra vô số những tiếng nổ mạnh xung quanh Phỉ Hải thành, mùi máu tanh lại một lần nữa tràn ngập, liên tục có những tu sĩ và yêu thú bị giết, sau đó lại có thêm những tu sĩ và yêu thú lấp vào chỗ trống tiếp tục đối chiến.

Thần thức của Diệp Mặc lập tức đã nhìn thấy Lê Kinh Mân, lúc này y đã là tu sĩ Nguyên Anh tầng hai rồi, y mang theo vài tu sĩ mặc trang phục của Mặc Nguyệt đứng ở một góc chống lại đàn yêu thú. Lập tức Diệp Mặc đã nhìn thấy Diệp Lăng và Chân Tiểu San ở trong số tu sĩ đó, trong lòng hắn liền dâng lên một chút cảm giác ấm áp và an ủi.

Diệp Lăng từ lâu đã không còn là cô gái nhu nhược và nhát gan nữa, lúc này đã có được sự sát phạt và quyết đoán rồi, tu vi cũng đã đạt tới Kim Đan viên mãn. Cô và Chân Tiểu San cùng nhau đánh giết yêu thú, hơn nữa còn vận dụng chân nguyên và thần thức hết sức nhẹ nhàng nhuần nhuyễn.

Diệp Mặc thở dài một tiếng, sự đau khổ luôn luôn làm cho con người ta trưởng thành, cho dù hiện tại Diệp Lăng một mình ở lại Bắc Vọng Châu thì cũng sẽ không có vấn đề gì rồi. Cô và Chân Tiểu San đã trưởng thành, trở thành một tu sĩ thực thụ.

Lúc này hai tên yêu tu Kiếp Biến trung kỳ đã đi tới ngay phía trước 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' của Diệp Mặc. Diệp Mặc nhìn thoáng qua Kỷ Bẩm và Đường Mộng Nhiêu rồi nói:

- Đường chưởng môn, hai tên yêu tu Kiếp Biến này, tiền bối đối phó một tên được chứ?

Đường Mộng Nhiêu gật đầu:

- Đan dược của Kỷ tiền bối rất tốt, thương thế của tôi đã hoàn toàn bình phục rồi, một tên yêu tu Kiếp Biến trung kỳ mà thôi, tôi sẽ không để vào mắt.

Kỷ Bẩm cũng gật đầu:

- Tên còn lại để tôi là được rồi.

Yêu tu Kiếp Biến chỉ có hai tên, cho nên cũng không có phân chia cho Mông Hàn An, Mông Hàn An liền nhìn Diệp Mặc hỏi:

- Tôi làm gì bây giờ?

Diệp Mặc chỉ vào đám yêu tu và yêu thú cấp chín:

- Đám này để lại cho cô và Nhị Tháp; Đằng Dịch và Minh Tâm tiền bối, còn có Quảng Vi nữa, chỉ cần ở lại khống chế 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' là được rồi.

Đằng Dịch lập tức mất hứng, y nhanh chóng kêu lên:

- Diệp Mặc, có phải cậu thấy tôi là yêu thú, cho nên mới không để tôi động thủ phải không? Cái này căn bản là hai việc khác nhau mà, tôi ở Vô Tâm Hải mỗi ngày đều phải giết yêu thú đấy, sao có thể đứng nhìn ở đây được. Nhị Tháp, chúng ta lên trước, nếu không đợi lát nữa Diệp Mặc bắt đầu, thì chúng ta không có cả chén canh mà uống đâu.

Nói xong thì Đằng Dịch liền trực tiếp lấy ra 'Kim Long chùy', dẫn đầu lao vào đàn yêu thú. Sau khi Đằng Dịch lao đi, thì Biên Phượng Tháp cũng không do dự mà xông ra ngoài.

Hai tên yêu tu Kiếp Biến trung kỳ vừa đến phía trước 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' của Diệp Mặc, thì đã nhìn thấy bên trong có hai tu sĩ Thừa Đỉnh hậu kỳ đi ra. Bọn chúng còn chưa kịp động thủ, thì đã lại có thêm hai tu sĩ Kiếp Biến hậu kỳ và một tu sĩ Kiếp Biến tầng ba lao tới rồi.

Hai tu sĩ Kiếp Biến hậu kỳ này thì Kỷ Bẩm đã là Kiếp Biến viên mãn rồi, khiến cho hai tên yêu tu nhất thời hoảng hốt. Ở Bắc Vọng Châu ngoài Lăng Trung Thiên và Phiến Phất ra, thì lúc nào có thêm cái loại tu sĩ cao cấp này chứ? Về phần Đường Mộng Nhiêu, thì bọn chúng đã nhận ra cô rồi. Lập tức cả hai tên yêu tu đều hiểu được rằng tu sĩ Kiếp Biến viên mãn này và cả những tu sĩ bên trong cái pháp bảo phi hành kia đều là trợ thủ mà Đường Mộng Nhiêu tìm đến.

Cùng lúc có thêm nhiều cao thủ như vậy, thì yêu tu có nhiều hơn nữa cũng như không. Sau khi hai tên yêu tu hiểu được đạo lý này, lập tức vô cùng kinh hoảng. Nhưng không đợi cho chúng hạ lệnh cho yêu tu lui lại, thì Kỷ Bẩm va Đường Mộng Nhiêu đều đã lấy ra pháp bảo cùng công kích về phía hai tên yêu tu Kiếp Biến trung kỳ rồi.