Diệp Mặc tỉnh táo lại, hắn phát hiện từ đầu tới giờ đều là cô gái này giành quyền chủ động nói chuyện, hắn căn bản là không có chút cơ hội chủ động nói chuyện nào.
- Tu vi của Viên Quan Nam là Nguyên Anh tầng năm, bất quá cũng chỉ là một phế vật xếp hạng trên hai trăm của Bia đề danh Nguyên Anh mà thôi, anh có thể đi lên tới tầng sáu Vẫn Chân điện thì việc có thể giết hắn cũng không có gì là quá ngạc nhiên.
Cô gái kia không để ý tới Diệp Mặc, thản nhiên tiếp tục nói.
- Cô làm sao biết tôi đã giết Viên Quan Nam?
Diệp Mặc trầm giọng hỏi, nói đến nước này rồi mà hắn còn cố ý giấu giếm cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Cô gái vẫn chậm rãi nói:
- Bởi vì đại bộ phận đệ tử của tông môn tám sao và chín sao đều có một đạo "Hồn ký", bất luận ai là người giết đệ tử nòng cốt của những tông môn này thì "Hồn ký" sẽ tự động bám vào trên thân thể người đó, đạo "Hồn ký" này trong vòng mấy năm cũng sẽ không tiêu tán, hơn nữa đạo "Hồn ký" này chỉ có các tu sĩ Ngưng Thể trở lên mới có thể nhìn thấy. Mà trên người của anh có một đạo "Hồn ký", thậm chí còn rất rõ ràng, chứng tỏ cách đây không lâu anh vừa mới giết một tên đệ tử nòng cốt nào đó.
Nói đến đây, cô gái liền dừng lại một chút rồi mới nói tiếp:
- Đệ tử của tông môn chín sao có thể lên tới tầng năm Vẫn Chân điện cũng không nhiều, mà Viên Quan Nam lại là một kẻ chỉ có vẻ phong độ bên ngoài, còn nội tâm tối tăm, có thù tất báo. Nếu như là hắn muốn giết người nào, khẳng định sẽ không nói với bất cứ ai, sẽ tự mình đơn độc lén lút đi chặn giết kẻ đó. Tôi nghĩ anh có thể đã đắc tội hắn, cho nên bị hắn chặn giết, cuối cùng thì kẻ chết lại chính là hắn.
Diệp Mặc nghe đến đó, trong lòng đầy khiếp sợ, song cũng không khỏi bội phục tâm tư của cô gái này, quả thực là cô quá thông minh, cô thật giống như là đã tận mắt thấy rõ mọi việc vậy. Chỉ là thông qua phân tích tính cách của Viên Quan Nam đã có thể nhận định người bị mình giết chính là Viên Quan Nam rồi.
Sự khiếp sợ trong lòng Diệp Mặc cũng không có biểu hiện ra ngoài, nhưng cũng không thừa nhận hay phủ nhận mà hỏi ngược lại:
- Cô đã nói là chỉ có tu sĩ Ngưng Thể trở lên mới có thể nhìn thấy được đạo "Hồn ký", thế nhưng tại sao cô lại có thể thấy được?
Cô gái kia tựa hồ biết Diệp Mặc sẽ hỏi như vậy, cô liền hé miệng cười nhẹ một cái, tiện tay lấy ra một mặt kính tròn rồi đưa cho Diệp Mặc nói:
- Bởi vì tôi có cái này. Nó gọi là "Cực kính" có thể nhìn thấy được những thứ mà mắt thường không thể thấy thậm chí cả linh hồn thể, cũng có thể nhìn thấu các pháp bảo mặt nạ bình thường.
Diệp Mặc nhận lấy chiếc kính tròn, tùy ý soi một chút, trong lòng nhất thời cả kinh, hắn không chỉ nhìn thấy có một cái bóng nhàn nhạt bám vào phía sau mình, thậm chí còn có thể thấy được dung mạo thật dưới "Cửu biến".
Tuy rằng Diệp Mặc không biết sau khi dùng "Nặc sa" cái gương này có thể nhìn thấu hay không? Thế nhưng lúc này hắn đã không có lòng tin với pháp bảo mặt nạ nữa rồi.
Đặc biệt là cái bóng giống như hồn ma kia, với thần thức và cảm ứng của hắn hoàn toàn không cảm thấy được, tông môn chín sao quả nhiên là nội tình thâm hậu. Loại "Hồn ký" này thật sự là một đại sát khí.
- Cô có thể giúp tôi xóa bỏ được "Hồn ký"?
Diệp Mặc cũng không đem chiếc gương trả lại cho cô gái kia, chỉ trầm giọng hỏi một câu. Sự tình tới mức này, nhưng hắn trái lại vẫn rất tỉnh táo, lúc này cái hắn nghĩ chính là làm thế nào để đối phó với tông môn chín sao mà không cần phải lo lắng.
Cô gái nhìn Diệp Mặc với ánh mắt tán thưởng, rồi nhẹ nhàng nói:
- Tôi không có cách nào giúp anh xóa bỏ đi "Hồn ký", nhưng tôi có thể giúp anh che giấu "Hồn ký". Ngoại trừ tu sĩ Hóa Chân mới có thể nhìn ra thủ đoạn che giấu của tôi, còn dưới tu vi Hóa Chân thì không có cách nào nhìn ra được.
Diệp Mặc âm thầm lắc đầu, nếu như tu sĩ Hóa Chân có thể nhìn ra được thì hắn căn bản là không cần đến cô gái này giúp hắn. Ai biết sau khi hắn ra khỏi Vẫn Chân điện có tu sĩ Hóa Chân chờ ở đó hay không? Không nói đến Viên Quan Nam, ngay cả môn phái của Điền Ngạo Phong ở thành Nam An còn có tu sĩ Hóa Chân nữa mà.
Diệp Mặc rất muốn biết bản thân có thể dùng thiên hỏa để hủy đi cái "Hồn ký" này không? Thế nhưng hiện tại cô gái này đang đứng ngay đây, nên hắn không thể thử được.
Hắn suy nghĩ một chút, rồi lại nói:
- Có đúng loại "Hồn ký" này chỉ có thể biểu thị trên người tu sĩ Nguyên Anh hay không. Mà không thể nào có trên người tu sĩ Kim Đan.
- Anh nói không sai, "Hồn ký" phải có thần hồn của tu sĩ Nguyên Anh mới có thể làm được, tu sĩ Kim Đan chưa ngưng kết được Nguyên Anh nên không thể nào có thần hồn của Nguyên Anh, thế nên không thể nào tạo được "Hồn ký".
Nói đến đây, cô gái ngừng lại một chút, có chút thâm ý mà nhìn Diệp Mặc, bỗng nhiên cười nhạt một tiếng, nói:
- Xem ra là gan của anh không nhỏ, lúc trước Điền Ngạo Phong chết hẳn cũng là do anh giết phải không? Cơn giận của Lôi Vân tông còn chưa qua đi, anh lại tiếp tục khiêu khích Vô Cực tông. Anh vẫn còn có thể sống đến tận bây giờ cũng thực là một kỳ tích đấy.
Diệp Mặc im lặng không nói gì, cái cô nàng này thật quá thông minh, mình chỉ tùy tiện hỏi có một câu, cô ta đã có thể đoán ra được Điền Ngạo Phong cũng do mình giết rồi. Thế nhưng Diệp Mặc cũng không có lên tiếng phủ nhận, giết một tên cũng là giết, giết hai tên cũng không có làm cho hoàn cảnh của mình có thể tệ hơn hay khá hơn được.
Thấy Diệp Mặc trầm mặc, cô gái cũng không tiếp tục kích động Diệp Mặc nữa, mà nói:
- Anh có thể lên tới Vẫn Chân điện tầng sáu, cho thấy anh có biện pháp có thể chặt đứt sự áp bức tinh thần của thang đá, yêu cầu của tôi rất đơn giản, bản thân tôi tuy cũng có một biện pháp giống như thế, nhưng tôi biết không thể một mình một người để đi lên tầng bảy được, tôi cần sự trợ giúp của anh. Và thù lao cho việc này chính là tôi giúp anh che giấu đi cái "Hồn ký" kia.
Diệp Mặc chỉ trầm mặc trong chốc lát rồi nói:
- Đồng ý, nhưng tôi và cô không nên đi cùng nhau. Như vậy đi, năm ngày sau, chúng ta sẽ gặp nhau ở cửa thang đá đi lên tầng bảy. Nhưng hiện tại cô cho tôi mượn cái mặt gương này vài ngày, tôi không cần cô giúp tôi che giấu cái "Hồn ký" này, tôi chỉ cần cô có thể giúp tôi tìm một thân phận để đi ra ngoài là tốt rồi.
Cô gái kia kinh ngạc nhìn Diệp Mặc một chút, một hồi lâu mới lên tiếng:
- Anh muốn tự mình xóa"Hồn ký"? vậy tuyệt đối không có khả năng. Thế nhưng chuyện anh muốn tôi giúp anh tìm một thân phận để đi ra ngoài, vậy thì lại rất đơn giản, tôi tùy thời đều có thể giúp được.
- Được, cứ như vậy.
Diệp Mặc không chút nào do dự mà gật đầu. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY truyenfull.vn
Cô gái kia thấy Diệp Mặc thẳng thắn, cũng không nói cái gì nữa, chỉ nói:
- Tôi là Cảnh Anh Ly, anh hãy nhớ cho kỹ.
- Tôi là Diệp Mặc.
Cô gái này đã biết mình giết hai đệ tử nòng cốt của tông môn chín sao, Diệp Mặc cũng thấy không cần phải tiếp tục che giấu tên của mình nữa.
Diệp Mặc nói tên của mình xong, tựa hồ lại nghĩ đến cái gì đó, nghi hoặc nhìn Cảnh Anh Ly:
- Tôi biết một tông môn chín sao là Huyền Âm các có một cô gái tên Cảnh Anh Mộng, cô và cô ta có quan hệ như thế nào?
Cảnh Anh Mộng được xếp thứ tư trong mười đại mỹ nhân Nam An châu, Diệp Mặc đối với mười đại mỹ nhân Nam An châu đã nhớ được toàn bộ, thế nên mới mở miệng hỏi.
Cảnh Anh Ly lạnh lùng cười:
- Anh hóa ra lại là một kẻ đa tình, thế nhưng với bộ dạng anh như vậy, tôi thấy anh không nên mơ tưởng đến Cảnh Anh Mộng.
Lần này Diệp Mặc cuối cùng đã cảm nhận được dao động trong cô gái này rồi, hắn và Cảnh Anh Ly nói chuyện nãy giờ, cô ta vẫn bình tĩnh không chút biểu hiện dị thường nào, chỉ là sau khi có nghe được ba chữ Cảnh Anh Mộng kia, Diệp Mặc liền cảm nhận được một tia tâm tình dao động. Cảm quan của Diệp Mặc rất nhạy cảm, hận thậm chí có thể được một chút lửa giận và phẫn hận của Cảnh Anh Ly, nhưng khi hắn nghe được ngữ khí bình tĩnh không gì sánh được của Cảnh Anh Ly, hắn lại cho rằng cảm giác của mình chỉ là một loại ảo giác.
- Năm ngày sau gặp lại.
Diệp Mặc không tiếp tục tìm hiểu cách nghĩ của Cảnh Anh Ly nữa, trực tiếp lấy ra "Tử Đao" bay đi, đảo mắt đã không còn thấy nữa.
Thấy Diệp Mặc đã bay mất, Cảnh Anh Ly cũng thay đổi một phương hướng khác mà rời đi. Tuy rằng mục đích của cô chủ yếu là Vẫn Chân điện tầng bảy, thế nhưng đã đến tầng sáu rồi thì cũng có thể tìm được rất nhiều thứ tốt, trong năm ngày tới, cô cũng muốn tự mình đi thu thập một chút.
Diệp Mặc sau khi chia tay với Cảnh Anh Ly, trực tiếp tìm một chỗ tiến nhập vào Thế giới trang vàng.
Trước tiên hắn đeo "Nặc sa" rồi lại dùng "Cực kính" để nhìn thử. "Nặc sa" quả nhiên có đẳng cấp cao hơn "Cửu biến" rất nhiều. Thế nhưng nhìn qua "Cực kính" này thì vẫn có thể thấy được một chút dấu vết, nhưng mà nhìn không kỹ thí cũng khó có thể nhìn ra.
Diệp Mặc thu hồi "Nặc sa", nhìn cái gương này một chút, "Cực kính" này có thể nhìn thấu được các loại pháp bảo mặt nạ, hiển nhiên đây chính là một loại pháp bảo không tầm thường, mà Cảnh Anh Ly không ngờ lại dễ dàng cho mình mượn, có thể thấy được việc tiến vào Vẫn Chân điện tầng bảy đối với cô mà nói nhất định rất quan trọng.
Diệp Mặc thu hồi "Cực kính" đem thần thức của mình vận chuyển tới cực hạn, chỉ là lần này vận chuyển thần thức tới cực hạn cũng không phải là để làm chuyện gì lớn mà chỉ nhìn xung quanh thân thể của mình kiểm tra tỉ mỉ vài lần.
"Cực kính" rốt cuộc cũng là đồ của người khác, nếu như hắn không thể tự dùng thần thức của bản thân để tìm ra được "Hồn ký", vậy thì sau này nếu gặp phải một lần nữa thì phải làm sao?
Sau hơn mười lần cố gắng, Diệp Mặc quả nhiên đã tìm được ở phía sau người mình một cái bóng nhàn nhạt, hắn khẳng định đó là "Hồn ký" đã bám vào hắn sau khi giết chết Viên Quan Nam rồi.
Diệp Mặc càng không chút do dự xuất ra "Vụ liên tâm hỏa", dưới sự thiêu đốt cực nóng của thiên hỏa, "Hồn ký" cũng trở nên nhạt dần, thế nhưng tốc độ cũng rất chậm.
Diệp Mặc thầm mắng trong lòng, đây là cái thứ gì đến thiên hỏa cũng không đốt được?
Hắn dứt khoát lấy ra cả "Tử Quỳ hỏa" và Tuyết Tinh hỏa", dưới sự thiêu đốt mạnh mẽ của ba mồi lửa, cái bóng "Hồn ký" nhàn nhạt kia rốt cuộc kêu lên một tiếng chói tai, biến mất vô ảnh vô tung.
Diệp Mặc lại một lần nữa lấy ra "Cực kính" nhìn thử một chút, phát hiện bên trong cái gương không còn thấy cái bóng của "Hồn kỳ" nữa, cô gái Cảnh Anh Ly này thật sự là đã giúp hắn một việc lớn rồi, nếu như không gặp được Cảnh Anh Ly, vậy thì sau khi rời khỏi Vẫn Chân điện, rồi bị một tu sĩ Ngưng Thể giết chết, có lẽ hắn vẫn còn không biết lý do vì sao nữa.
Những đại môn phái này đúng là không thể coi thường được, nơi nào cũng đều nguy hiểm khôn cùng.
Đã không còn đạo "Hồn ký" làm sự việc phức tạp, Diệp Mặc cảm giác toàn thân dễ chịu hơn, lúc trước sau khi giết Viên Quan Nam, hắn vẫn luôn có một loại cảm giác khó chịu, giờ thì hoàn toàn không thấy nữa.
Lúc này Diệp Mặc cuối cùng cũng hiểu rõ nguyên nhân rồi, hóa ra chính là do đạo "Hồn ký" kia tác quái.
Với tâm trạng vui vẻ, Diệp Mặc mở ra mấy chiếc nhẫn trữ vật trước đó đã lấy được, phát hiện bên trong đều là lượng lớn linh thảo và khoáng thạch, hiển nhiên những thứ này đều là bọn chúng thu thập trong Vẫn Chân điện rồi, thế nhưng giờ đây tất cả đã là của hắn.
Diệp Mặc cầm lên chiếc nhẫn thứ hai của Viên Quan Nam thì kinh ngạc phát hiện, đây không ngờ lại là một Thú linh giới. Đạo cấm chế được hạ trên Thú linh giới này đối với Diệp Mặc mà nói thì rất đơn giản, sau khi hắn phá vỡ mặt trên của cấm chế, thì đi ra lại là một chú tiểu hồ ly dễ thương.
- Tuyết Nhung Hồ?
Diệp Mặc thốt lên, lẽ nào đây chính là "Tuyết Nhung Hồ" mà ngày trước ở địa cầu hắn đã gặp trong Mai Nội Tuyết Sơn? Sao lại tới đây rồi? Hơn nữa đã là một linh thú cấp năm.