Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1027: Diệt tuyệt Lôi kiếp




Linh Vân màu sắc rực rỡ cùng linh khí xoáy vào nhau hội tụ ở đỉnh đầu Diệp Mặc và Nguyên Anh của hắn. Diệp Mặc nhất thời cảm thụ được thương thế của hắn trong nháy mắt đã tiêu tán không còn, tu vi của hắn cũng dần thăng tiến.

Nguyên Anh tầng một không ngờ trong nháy mắt tại thời điểm Kết Anh đã vượt qua và cũng không dừng lại trực tiếp vọt tới Nguyên Anh tầng hai đỉnh cao mới ngừng lại.

Sau mấy giờ, Diệp Mặc luyện hóa năng lượng lôi kiếp ở trữ lôi trận xong, hắn mừng rỡ đứng lên, hắn chưa bao giờ nghe nói qua việc người nào sau khi kết Anh đã là Nguyên Anh tầng hai, trên thực tế hắn xác định tu vi của mình đã là Nguyên Anh tầng hai đỉnh phong rồi. Hơn nữa tu vi ngưng thực không gì so sánh được, hiển nhiên không có bất cứ một chút dấu hiệu của di chứng không tốt nào.

Trước sự kinh khủng của Lôi Kiếp tuy rằng thiếu chút nữa là lấy mất cái mạng nhỏ của hắn rồi, thế nhưng chỗ tốt dành cho hắn sau đó cũng khiến hắn thật không ngờ.

Diệp Mặc nhìn một chút Nguyên Anh của chính mình, sau đó càng mừng rỡ hơn. Nguyên Anh của hắn trong nội thể có thể tự giác vận chuyển ‘Tam sinh quyết’ tiến hành tu luyện.

Nói cách khác sau này hắn dù không có nhiều thời gian tu luyện, thế nhưng tu vi cũng vẫn có thể liên tục tăng tiến.

Trở thành tu sĩ Nguyên Anh quả nhiên là biến thành một người khác, Diệp Mặc âm thầm cảm thán một tiếng, lúc này mới vội vã thu hồi trận pháp chính mình đã bố trí, tùy tiện cầm một bộ y phục mặc lên người sau đó cấp tốc rời khỏi.

Tuy rằng nơi đây rất hẻo lánh, thế nhưng hắn vừa Kết Anh gây ra động tĩnh quá lớn, Diệp Mặc cũng không dám bảo đảm có người phát hiện ra không, vì vậy nến sớm rời đi một chút thì thỏa đáng hơn.

Hắn bay qua mấy ngàn dặm, lúc này mới tìm một hồ nước tắm giặt sạch sẽ một chút. Sau đó chỉnh lại tương đối y phục tóc tai một chút, lúc này mới tiếp tục lên đường.



Sau khi Diệp Mặc rời đi khỏi nơi hắn độ kiếp khoảng nửa giờ thì đã có hai gã tu sĩ đi tới.

- Ở đây hình như vừa có người độ kiếp, nhưng tại sao lại có Linh Vân màu sắc rực rỡ? Chẳng lẽ là một đệ tử thiên tài của tông môn nào đó?

Hai gã tu sĩ đi tới địa phương Diệp Mặc độ kiếp kiểm tra, sau nửa ngày mới có một tu sĩ kỳ quái hỏi một câu.

Một tu sĩ khác lại lắc đầu:

- Nếu như là đệ tử thiên tài của một tông môn nào đó có thể dẫn động Linh Vân màu sắc rực rỡ này thì môn phái đó tuyệt đối sẽ không để hắn đến cái nơi hoang dã này độ kiếp đâu, xem ra người này hẳn là một tán tu có tư chất không tồi rồi.

- Đáng tiếc thật, loại tu sĩ thiên tài này lại là một tán tu. Nếu như xuất thân tại đại môn phái nào đó thì việc tương lai tiến đến Ngưng Thể cũng không có nhiều vấn đề.

Tu sĩ kia có chút cảm thán sau lời nhận xét đó, sau đó cả hai cùng bước lên linh khí của mình đảo mắt đã rời đi khuất dạng.



Cách nơi mà Diệp Mặc Kết Anh mấy trăm vạn dặm, hai cô gái đang trò chuyện cùng nhau. Nhìn trang phục của hai cô gái này thì biết hai người bọn họ là đạo cô. Đạo cô trẻ tuổi hơn mặc một áo váy trắng, còn người có vẻ lớn tuổi hơn lại khoát một bộ đạo bào màu lam nhạt, thế nhưng dung nhan tuyệt mỹ đó thì có thể thấy rằng không hơn kém nửa phần với đạo cô trẻ tuổi kia.

Lúc này trên mặt của đạo cô lớn tuổi là biểu tình rất kinh ngạc, hiển nhiên lời nói của đạo cô kia khiến cô khó có thể bình tĩnh.

- Hiểu Sương, con xác định đó là tấm bia bạch ngọc ‘Hoành không xuất thế’ chứ?

Qua một hồi, đạo cố lớn tuổi mới hít một hơi sâu, không thể tin lại rồi hỏi một câu.

- Đúng vậy sư phụ, con khẳng định đúng y những gì người đã nói. Cho nên con hoài nghi cái chết của Điền Ngạo Phong của Lôi Vân Tông cũng có liên quan đến Diệp Mặc, nếu không phải Lôi Vân Tông đã phong tỏa Thành Nam An thì con đã sớm quay lại rồi.

Đạo cô trẻ tuổi trả lời, hiển nhiên đạo cô trẻ tuổi này chính là người ở quảng trường Bia đề danh Lăng Hiểu Sương, còn người kia chính là sư phụ của nàng Thiện Băng Lam.

Nghe đệ tử nói xong, Thiện Băng Lam trầm mặc xuống, thế nhưng trong lòng cô đã cuồn cuộn phong ba. Cô không dám xác định ‘Hoành không xuất thế’ kia có phải chỉ có một mình cô biết không, nhưng loại chuyện này dù có phát sinh thì cô cũng bó tay hết cách

Bởi vì cô rất rõ ràng, nếu như ‘Hoành không xuất thế’ thực sự có quan hệ với đại kiếp nạn, như vậy Diệp Mặc kia tuyệt đối không thể chết được, chí ít thì hiện tại là hắn không thể chết.

Tu sĩ chú ý chính là nghịch thiên mà đi, coi như cô đem lời đồn này nói với mọi người của Lôi Vân Tông thì cũng sẽ không có ai tin tưởng lời cô.

Bỗng nhiên Thiện Băng Lam đứng lên, sau đó ngơ ngác nhìn bầu trời, trên khuôn mặt lộ ra biểu tình kinh ngạc.

- Sư phụ làm sao vậy?

Lăng Hiểu Sương bước vội lên phía trước kéo tay Thiện Băng Lam lại rồi hỏi.

Thiện Băng Lam thì thào:

- Diệt Tuyệt Lôi Kiếp... Thực sự tồn tại loai Lôi Kiếp này, thực sự có.....

Lăng Hiểu Sương nghi hoặc nhìn sư phụ của mình:

- Sư Phụ, cái gì là Diệt Tuyệt Lôi Kiếp?

Thiện Băng Lam nhẹ nhàng ngồi xuống, bỗng nhiên nhìn sang Lăng Hiểu Sương hỏi:

- Con nói Diệp Mặc kia là tu vi Kim Đan viên mãn đúng không?

Lăng Hiểu Sương không biết ý tứ của sư phụ, nhưng cô vẫn gật đầu nói:

- Đúng vậy sư phụ, lúc đó con nghe thấy người khác nói hắn là tu sĩ tu vi Kim Đan đại viên mãn.

Thiện Băng Lam vô lực ngồi xuống, sau đó lắc đầu nói:

- Được rồi, hiện tại chúng ta cũng không cần quan tâm đến đại kiếp nạn gì đó rồi. Lúc này xuất hiện Diệt tuyệt lôi kiếp khẳng định không nghi ngờ gì chính là tu sĩ ‘Hoành không xuât thế’ kia

Thấy Lăng Hiểu Sương vẫn như cũ không hiểu gì mà nhìn mình, Thiện Băng Lam thở dài nói:

- Thanh Sương, vốn ta dự định tự mình đi gặp cái người tên Diệp Mặc kia một chút, hiện tại không cần nữa rồi, hắn nhất định đã ngã xuống. Người nghịch thiên quả nhiên không được trường thọ....!

Không đợi Lăng Hiểu Sương hỏi, Thiện Băng Lam đã nói tiếp:

- Tương truyền Diệt Tuyệt lôi kiếp chính là tất sát lôi kiếp, từ trước đến nay Diệt tuyệt lôi kiếp không phải lần đầu tiên xuất thế nhưng ta chưa bao giờ nghe nói có ai có thể sống sót dưới Diệt tuyệt lôi kiếp kia. Sở dĩ gọi là Diệt tuyệt lôi kiếp, kỳ thật chính là lôi kiếp đánh xuống cao hơn tu vi một tầng. Nếu như cái người vừa độ kiếp kia là Diệp Mặc, vậy hắn tuy rằng là tấn cấp Nguyên Anh, thế nhưng phải đón nhận lôi kiếp của tu sĩ Hư Thần. Tu sĩ sợ hãi nhất chính là lôi kiếp, coi như là lôi kiếp phổ thông cũng có vô số người phải ngã xuống. Vậy một tu sĩ Kim Đan tấn cấp phải đối mặt thế nào với lôi kiếp của tu sĩ Hư Thần?

- A!

Lăng Hiểu Sương cũng ngây dại, cô nghĩ không ra còn có loại lôi kiếp biến thái này. Tu sĩ Kim Đan tấn cấp Nguyên Anh vượt qua lôi kiếp phổ thông cũng đã không dễ dàng rồi, nói chi là hơn hẳn một tầng tu vi, cho dù là thần cũng là không có cách nào chống đỡ!

Bỗng nhiên Lăng Hiểu Sương nghĩ tới một vấn đề, cô lập tức mở miệng nói:

- Sư phụ, nếu như tu sĩ kia cường hãn không gì sánh được, vậy hắn có thể nào vượt qua Diệt tuyệt lôi kiếp không?

Thiện Băng Lam lắc đầu nói rằng:

- Hiểu Sương, con không hiểu. Cao hơn một tầng tu vi là chỉ đối với bản thân người độ kiếp, hiện tại hắn vốn phải đối mặt là lôi kiếp của Kim Đan tấn cấp Nguyên Anh, cao hơn một tầng tu vi, là phải trải qua lôi kiếp của tu sĩ Nguyên Anh tấn cấp Hư Thần, là lôi kiếp mà hắn sau này tấn cấp Hư Thần mới gặp. Tương lai hắn càng mạnh thì lôi kiếp hắn phải trải qua càng khủng bố.

- Vậy có phải là sau này khi hắn muốn tấn cấp lên Hư Thần, có phải hắn sẽ phải trải qua Diệt tuyệt lôi kiếp, đối mặt với lôi kiếp của tu sĩ Hư Thần tấn cấp Ngưng Thể không?

Lăng Hiểu Sương vô thức hỏi.

Thiện Băng Lam lắc đầu, sau một lúc lâu mới nói nói:

- Hắn không thể có sau này rồi, ta nghe nói Diệt tuyệt lôi kiếp chính là Tất sát lôi kiếp, chưa từng có người nào có thể sống sót qua lôi kiếp này. Trước đây không có, ta nghĩ sau này cho dù có hộ giáp chân khí cực phẩm hay cho dù là tiên giáp cũng như nhau sẽ phải ngã xuống không nghi ngờ.

Lăng Hiểu Sương cũng trầm mặc, cô không quen biết Diệp Mặc, thế nhưng cô nghĩ thật đáng tiếc cho một thiên tài nghịch thiên cứ như vậy ngã xuống. Sau một hồi cô mới hỏi:

- Sư phụ, người làm sao biết ‘Hoành không xuất thế’? Nếu cái người ‘Hoành không xuất thế’ đến bia đề danh Kim Đan cũng bảo vệ, vì sao lại chết dưới Diệt tuyệt lôi kiếp?

Thiện Băng Lam đứng lên, không trả lời câu hỏi của đệ tử. Diệt Tuyệt lôi kiếp hạ xuống, đó chính là thiên đạo muốn tiêu diệt kẻ nghịch thiên, cho dù là bia đề danh muốn bảo vệ cũng không có tác dụng gì.



- Diệt Tuyệt lôi kiếp?

- Diệt Tuyệt lôi kiếp...

- Thực sự có Diệt Tuyệt lôi kiếp?

Trong lúc nhất thời Nam An Châu có vô số người đều nhìn về phương vị mà Diệp Mặc đã độ kiếp, chấn động không thôi. Nam An Châu không ngờ lại xuất hiện Diệt Tuyệt lôi kiếp, ai mà nghịch thiên dữ vậy? Không ngờ lại dẫn tới Diệt tuyệt lôi kiếp?

Song song với tin tức Diệt tuyệt lôi kiếp phủ xuống, vô số tu sĩ đều bay tới nơi Diệp Mặc độ kiếp. Tuy rằng biết chắc người độ kiếp đã hóa thành tro tàn, thế nhưng vô số năm rồi Diệt tuyệt lôi kiếp không hề xuất hiện, nên vẫn hấp dẫn ánh mắt của vô số cao nhân.



Diệp Mặc vừa dừng lại, thần thức của hắn lại phát hiện vài đường chân nguyên dao động xẹt qua, hình như đều là tiến về nơi mà hắn đã độ kiếp.

Không tốt, hắn trước đó độ kiếp với động tĩnh quá lớn, coi như đây là nơi vô cùng hẻo lánh thì cũng đã kinh động đến rất nhiều người, mình phải đi ngay

Diệp Mặc hiểu rõ chính hắn sau khi độ kiếp bị lộ ra ngoài, cũng không nên ở lại đây nữa, liền bước trên ‘Phi vân thuyền’ thay đổi phương hướng rồi nhanh chóng rời khỏi.

Vừa đi, Diệp Mặc vừa suy nghĩ về lôi kiếp mà mình gặp phải, hắn cũng cảm giác được có gì đó không đúng, một tu sĩ Kim Đan tấn cấp Nguyên Anh mà thôi, sao có khả năng giáng xuống Cửu cửu lôi kiếp? Đã vậy còn là Cửu cửu lôi kiếp siêu cường hãn.

Hắn cũng không biết lôi kiếp mà hắn độ chính là Diệt tuyệt lôi kiếp, chính là Tất sát lôi kiếp. Chỉ là hắn tu luyện ‘Tam sinh quyết’ nên bản thân không chỉ có khả năng hấp thu lôi lực, hắn lại còn là một Đại Sư trận pháp có thể bày trận để giảm uy lực của lôi kiếp. Hơn nữa hắn còn có một cây thái đao nghịch thiên cùng với một chiếc hộ giáp bán chân khí vừa mua được.

Nếu như không phải có những thứ này, Diệp Mặc cũng không biết hắn có thể vượt qua được kiếp nạn vừa rồi hay không.

Hai ngày sau, Diệp Mặc ngừng lại ở một thảo nguyên, ở đây linh khí tựa hồ không đầy đủ, thế nhưng Diệp Mặc lại thích cảnh sắc nơi này. Chung quanh đều là những thảm cỏ xanh mượt, những đóa hoa nhỏ không biết tên xen lẫn trong thảm cỏ xanh, mơ hồ hương hoa được làn gió đưa tới trước mũi Diệp Mặc thậm chí khiến hắn có chút say mê.

Cho tới nay, tinh thần của hắn liên tục bị căng thẳng quá mức, không phải vì cầu sinh thì chính là tránh né bị truy sát, rất ít thời gian rảnh rỗi thư giản như bây giờ, giờ khắc này hắn dĩ nhiên không muốn rời khỏi. Hắn ngồi ở trên thảm cỏ, toàn bộ tâm thần đều thả lỏng ra.

Lộc cộc lộc cộc…

Một tràng âm thanh gấp gáp của tiếng vó ngựa truyền đến, nhưng Diệp Mặc ngồi trên thảm cỏ cũng không để ý đến.