Thiếu Gia Ăn Chơi Đừng Làm Phiền Tôi

Chương 64: 64: Em Xem Anh Không Hề Bị Thương





Sau nửa tiếng đợi hắn ở bên ngoài cuối cùng hắn cũng trở lại ra ngoài, cô thấy hắn trên người hoàn toàn lành lặn liền thở phào nhẹ nhõm
Hắn chậm rãi đi đến trước mặt cô “ Đã hứa với em thì phải giữ lời, em xem anh không hề bị thương yên tâm rồi nhé”
“ Anh có tìm được gì bên trong đó không?”
“ Không tiện nói ở đây chúng ta về nhà nói nhé” hắn nắm tay cô kéo đi ra xe rời khỏi nơi tro tàn này, Giai Nghiên cũng bước theo sau đó
[.

.

]
“ Anh đã gọi báo cho Tịnh Y chưa?”
“ Tin tức cũng đã lan truyền ra khắp nơi chắc em ấy cũng đang gọi ai đó điều tra rồi”

“ Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”
“ Về nhà anh, anh có thứ này muốn đưa cho em”
Hắn đưa cô đến nhà hắn, một tay hắn giữ chặt lấy tay cô tay còn lại chậm rãi bấm mật khẩu vào trong nhà
“ Mật khẩu là sinh nhật em, em có thể đến đây bất cứ lúc nào nếu em cảm thấy thích”
“ Anh đổi khi nào đấy”
“ Từ lúc chúng ta quen nhau anh đã thay luôn ổ khoá mới “
Hắn dặn dò cô vài câu liền đi lên lầu lấy thứ gì đó xuống cho cô, cô đợi một lát nhìn trong tay hắn đang cầm chiếc hộp đỏ sang trọng từ trên lầu bước đến chỗ cô
Hắn mở chiếc hộp đỏ sang trọng dường như đã được cất giấu rất kĩ lưỡng.

Bên trong là một sợi dây chuyền bằng kim cương nhỏ được đính đá rất tỉ mỉ khiến cho người khác nhìn vào liền mua lấy đi.

Hắn cầm trên tay sợi dây truyền nhẹ nhàng vén tóc cô để nó lên cổ cô mà đeo nó
“ Rất hợp với em”
“ Sao lại tặng em thứ này”
“ Nó là kỉ vật mà mẹ anh đã làm từ hồi còn là sinh viên, bà ấy rất thích nó “
“ Vậy thì không nên nhận rồi” cô nhanh chóng đưa tay lên cổ muốn tháo sợi dây chuyền xuống nhưng bị hắn ngăn lại
“ Em yên tâm bà ấy đã giao cái này lại cho anh, chỉ có con dâu tương lai mới được đeo nó.

Em là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng có được sợi dây chuyền này”

Ngãi Giai đưa tay chạm nhẹ vào mặt hình dây chuyền mà mỉm cười
“ Có thích không?”
Cô gật đầu nhìn vào mắt hắn “ Thích lắm”
Hắn kéo cô vào lòng vùi mặt vào trong mái tóc đang được xoã, nhẹ nhàng cảm nhận mùi hương trên đó
“ Dù sau này có bên nhau hay không đời này tôi cho em vị trí mà em không cần phải tranh giành với ai”
Cô khó hiểu trước lời nói của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng săn chắc của hắn mà vỗ về
Hắn ôm cô được một lúc liền bỏ ra “ Trong mặt dây chuyền này anh đã gắn con chip định vị của em bất kì em ở đâu, xảy ra chuyện gì đi nữa thì anh cũng có thế tìm em ở bất cứ đâu, em phải luôn đeo theo nó bên mình có biết không?”
“ Xảy ra chuyện gì vậy anh? Hôm nay em thấy anh rất lạ”
“ Chuyện của mẹ anh và mẹ của em là cùng một người gây ra anh không biết người đó tiếp theo có làm hại em hay không nhưng bằng mọi giá anh sẽ bảo vệ em, em cũng đừng sợ nhé” hắn xoa nhẹ lấy đầu cô để cô bớt đi suy nghĩ
Thời điểm cô lo sợ nhất cũng đã đến, cô sợ cái chết của mẹ mình không phải là dụ giết người mà cô chỉ cầu mong đây chỉ là một tại nạn bình thường điều mà cô sợ nó cũng đã xảy ra nó ép cô phải đối diện với sự thật.

.

cô sợ sau khi tìm được hung thủ hắn sẽ lập tức giết cô và cả những người xung quanh cô, cô thật sự rất sợ nghĩ tới cảnh đó hai chân cô không còn đứng vững nữa mà khẽ run rẩy ôm chặt lấy hắn

Cô liên tục lắc đầu miệng không ngừng lặp lại câu nói “ Không được anh không được vì em mà mạo hiểm em không muốn, có chết chúng ta cũng phải cùng nhau”
Hắn dịu dàng giơ tay xoa xoa tấm lưng đang run rẩy vì sợ “ Ngốc, làm sao chúng ta có thể chết được nếu có em chỉ chết dưới thân anh thôi hửm?”
Cô đánh vào lưng hắn, trong lúc cô đang sợ gần chết thì hắn lại đùa giỡn như vậy thật hết cách nói mà
“ Được rồi anh không đùa em nữa, đã đói bụng chưa anh nhờ quản gia Lục nấu gì đó cho em nhé”
“ Vừa rồi tới công trình em đã ăn bánh mì lót dạ rồi không cần làm phiền bác ấy đâu”
“ Tuần sau anh có chuyến bay về New York một chuyến, em có muốn đi cùng anh không?”
“ Tuần sau em có cuộc họp quan trọng với đối tác rồi không đi cùng anh được”
Hắn bày vẻ mặt ủ rũ nhìn cô “ Tiếc thật còn định dẫn em đi chơi một tuần”
“ Em cũng muốn đi với anh lắm nhưng mà bị vướng lịch họp mất rồi đành chịu yêu xa một tuần vậy”
“ Không chịu bây giờ em bù đắp cho anh đi”.