Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 885: Giường số 22 đáng sợ (Lăng Hàn Vũ ngoại truyện)




Ed: Tiểu Ly

Beta: Gấu

​"Nhanh, mắt nạ oxy!"

​Bên trong phòng cấp cứu sáng đèn đa dạng các loại dụng cụ, các bác sĩ, y tá đều bận rộn.

​"Trưởng khoa! Người bệnh dấu hiệu sống càng ngày càng yếu rồi!" Y tá nhìn chằm chằm máy biểu hiện nhịp tim cùng huyết áp, báo cáo chi tiết.

​Trưởng khoa một bên bận rộn, một bên lớn tiếng nói: "Chuẩn bị máy kích tim!"

​"Thụp!" "Thụp!"

​Nhịp tim cùng huyết áp bắt đầu từ từ tăng trở lại.

​"Phù - -" vị trưởng khoa kia thở phào một cái, tháo khẩu trang xuống: "Chuyển tới ICU, người bệnh tạm thời tỉnh lại, nhưng không thể đảm bảo hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm."

ICU: khoa hồi sức cấp cứu

​"Vâng!"

​Sau hai tuần.

​"Tiểu Tháp, người bệnh giường số hai mươi hai lại không chịu tiêm, làm sao bây giờ?" Hộ lý chạy đến bàn y tá, tức giận  nói: "Người ở giường số hai mươi hai quả thực là quá khó hầu hạ, là người tôi thấy khó hầu hạ nhất từ trước tới giờ. Tiểu Tháp, cô thường xuyên đối phó với kiểu người bệnh này, bằng không... cô đổi với tôi một phen, chăm sóc bệnh nhân giường số hai mươi hai đi."

​Giường số hai mươi hai, nhân vật nằm giường này toàn bộ bệnh viện đều đã nghe danh đến.

​Không nói đến thân phận cực kì thần bí của anh, đến viện trưởng của nơi này đối với anh cũng phải khom lưng cúi đầu. Chỉ gương mặt tuấn tú của anh thôi liền nổi danh rồi!

​Nhưng mọi người cũng đều biết, người bệnh giường hai hai này tính tình cực kì cổ quái. Chuyển đến ICU một thời gian, y tá hay hộ lý phụ trách đều bị thay đổi! Tất cả hộ lý đều đã bị anh làm cho khóc thét.

​"Này..." Giang Tiểu Tháp khó xử nói: "Tôi đang chăm sóc sáu bệnh nhân, không còn thời gian rồi."

​Huống hồ, tính tình người kia cô cũng đã nghe qua, cô thật sự không muốn tiếp xúc với người này.

​"Được rồi! Tội cố gắng chịu đựng vài ngày nữa là được chứ gì!" Vị hộ lý kia thần tình thống khổ: "Nếu như thật sự không được, tôi phải đến chỗ viện trưởng khóc một lần!"

​Vị hộ lý kia nói xong, lấy dụng cụ y tế rồi đến giường số hai mươi hai.

​Ngày tiếp theo.

​"Bà nội, chúng ta bắt đầu đo nhiệt độ...." Giang Tiểu Tháp cười tít mắt, lấy nhiệt kế: "Tối hôm nay nếu không còn sốt, ngày mai là có thể xuất viện rồi."

​"Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi!" Trên giường bệnh bà cụ vui sướng: "Ta còn lo lắng không kịp về tham dự sinh nhật cháu nội!"

​Giang Tiểu Tháp đang muốn nói cái gì đó thì nghe tiếng gõ cửa.

​Cô theo bản năng nhìn về phía cửa phòng bệnh, viện trưởng Quynh Tư đi về phía cô nói: "Tiểu Tháp, xong việc bên này thì tới phòng làm việc của tôi một chuyến."

​"Được." Cô vội vã đáp lời, Quynh Tư nói xong liền đi, đúng là trong lòng cô vẫn lại là cảm thấy được bất an.

​Viện trưởng giống như... Tâm trạng không được tốt? Sắc mặt khó coi đầy vẻ sát khí.

​"Tiểu Tháp, viện trưởng Quynh Tư làm sao vậy? Tâm trạng có vẻ không tốt, chắc không phải muốn gọi con đến giáo huấn gì chứ?" Bà cụ lo lắng nhìn cô nói: "Con  chọc tới ai rồi hả?"

​"Không có! Con thề con tuyệt đối không có!" Giang Tiểu Tháp kiên định nói: "Chắc chăn đã xảy ra chuyện gì rồi, đo nhiệt độ xong con liền đi tìm viện trưởng."

​"Được, được." Bà cụ cười nói: "Tiểu Tháp, con còn không tìm bạn trai đi? Để ta giới thiệu cho con một người, thế nào? Con trai của hàng xóm ta, diện mạo tuấn tú, nhân phẩm tốt, gia đình bối cảnh cũng hoàn..."

​"Không cần, thực tập xong, con còn phải về nước tiếp tục học." Giang Tiểu Tháp vội vàng từ chối.

​Cô năm nay mười tám, nhưng là đã tốt nghiệp đại học B, đại học y nổi tiếng trong nước. Rõ ràng đã có thể đi tìm bệnh viện công tác, đúng là tại thành phố A mẹ cô Phó Viện Trưởng bệnh viện trung y, lại để cho cô đi tới cái nơi thường xuyên xảy ra chiến loạn này thực tập, nói là nơi này có thể để cho cô học tập.

​Cô là con của gia đình đơn thân, mẹ cô nói gì, cô đều vâng theo.

​Cho nên, cô cũng không nghĩ đến việc có bạn trai.

​Khó khăn lắm cô mới thuyết phục được bà cụ, cô thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nghĩ tới chuyện đi gặp viện trưởng...

​"Thùng thùng thùng." Cô gõ cửa văn phòng, hít sâu một hơi nói: "Viện trưởng."

​Quynh Tư đẩy đẩy mắt kính, gật gật đầu: "Vào đi."

​"Vâng ạ." Giang Tiểu Tháp bước nhanh vào, đi đến đứng đối diện Quynh Tư: "Viện trưởng, người tìm tôi có việc gấp sao?"

​"Cũng không có gì đặc biệt." Quynh Tư gõ gõ cây bút máy: "Ngồi đi."

​"Vâng." Giang Tiểu Tháp ngồi vào ghế dựa, đối diện Quynh Tư: "Viện trưởng, tôi đã làm sai cái gì sao? Ngài cứ nói, tôi sẽ cố gắng thay đổi."

​"Không có không có." Quynh Tư vội vàng nói: "Không phải vấn đề công việc. Chỉ là đột nhiên muốn có ngừoi tâm sự, cô là một trong số ít những cô gái ở đây, nên là phải chiếu cố cô nhiều hơn mới đúng, nhưng tôi trước giờ bề bộn nhiều việc, chưa có cơ hội nói chuyện với cô."

​"Nói gì vậy... viện trưởng cũng đã cực kỳ chiếu cố tôi mà." Giang Tiểu Tháp trên mặt tuy cười, nhưng là trong lòng nhưng là cảm thấy được chộn rộn, cô bỗng cảm thấy bất an.

​Quynh Tư cười cười: "Cô có thể nghĩ như vậy là không còn gì tốt hơn rồi. Cô tới nơi này của chúng ta đã hơn hai tháng thôi? Kỳ thực tập của cô là còn năm tháng nữa, nơi này loạn như vậy, không nghĩ muốn sớm một chút trở về sao?"

​Đây là... Muốn đuổi cô đi sao?

​Tiền lương gì gì đó không có cũng không thành vấn đề, nhưng nếu bị mẹ biết cô bị đuổi, vậy thì không xong rồi! Mẹ là người cực kỳ nghiêm khắc, phỏng chừng sẽ bị cô làm tức chết đi?!

​"Viện trưởng, tôi rốt cuộc đã làm sai cái gì... người không cần đuổi tôi đi! Người cứ nói ra, tôi nhất định sẽ thay đổi!" Cô vội vàng nói.

​Quynh Tư sững sờ một chút: "Cô đang suy nghĩ gì vậy? Tôi không có muốn đuổi cô đi, cô tốt như vậy lại có năng lực, tôi sao có thể đuổi cô đi?"

​Nghe Quynh Tư nói như vậy, Tiểu Tháp trong lòng mới thả lỏng một chút, đúng là nghi hoặc nhưng là quá nặng.

​"Vậy người tìm tôi..."

​"Là như thế này." Quynh Tư đem hồ dơ đẩy đến trước mặt cô, hạ bút máy, nói: "Bệnh nhân này, cô biết chứ?"

​Cô nghi hoặc mở hồ sơ ra, giường số hai mươi hai kích thích ánh mắt cô, huyệt Thái Dương "Thình thịch" của cô giật giật, tiện đà ngẩng đầu nhìn hướng Quynh Tư, bộ mặt cứng ngắc hỏi han: "Viện trưởng, người không phải là muốn tôi đi chăm sóc ngừoi này chứ?"

​"Bingo!" Quynh Tư vỗ bàn: "Tốt nghiệp Đại học B quả thật thông minh! Thế nào? Có được không? Nếu cô chăm sóc người này, tôi sẽ rút ngắn thời gian thực tập của cô sớm hơn một tháng, để cô có thể sớm về nhà, như thế nào?"

​Ngắn lại một tháng...

​Giang Tiểu Tháp sáng mắt...

​"Ngắn lại... Một tháng sao? Thật vậy?"

​Quynh Tư sờ râu của mình, cười hề hề nói: "Đương nhiên, tôi chưa bao giờ gạt người. Bất quá, cô phải thuyết phục người đó đến xuất viện, nếu không, ước định một tháng xoá bỏ!"

Tính ra thì cái người giường số hai mươi hai này, từ lúc đến đây đã thay năm người y tá rồi.

​Nói ra, thời điểm bệnh nhân này xuất hiện, rất nhiều y tá xung phong nhận việc chăm sóc cho anh ta, bởi vì nghe nói người ở giường hai mươi hai rất đep trai. Viện trưởng tìm tới cô, ắt hẳn là không tìm được ngừoi khác!

​Điều này chứng tỏ ngừơi ở giường số hai mươi hai kai khó đối phó đến mức nào.

​Nhận... Hay vẫn lại là không nhận đây?

​Nếu cô kiên trì không được, một tháng ước định sẽ xoá bỏ.

​Thấy cô do dự, Quynh Tư nhướng mày, nói: "Tôi sẽ đưa sáu bệnh nhân của cô cho người khác chăm sóc, được không?"

​Vậy tức là, cô chỉ cần chăm sóc thật tốt bệnh nhân giường hai mươi hai kia sao? Đây giống như chuyện thịt từ trên trời rơi xuống cho cô vậy!

​"Được!" Giang Tiểu Tháp đứng lên, ánh mắt kiên định: "Viện trưởng, người nhó hãy giữ lời hứa!"

​"Người Trung Quốc có câu nói thế nào nhỉ? Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!"

​"Thành giao!"

​"Tốt!" Quynh Tư đẩy đẩy mắt kính, nói: "Cô bây giờ trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai  bắt đầu chăm sóc giường hai mươi hai."

​"Bàn giao hồ sơ bệnh nhân là tôi có thể về sao?" Giang Tiểu Tháp không dám tin, Quynh Tư đối với cấp dưới luôn luôn hà khắc, hiện tại lại cho phép cô về?

​"Không sai." Quynh Tư đẩy gọng kính: "Bỗng dưng muốn cho cô nghỉ phép, cô nhanh chóng trở về đi."

​Mãi cho đến đi khỏi văn phòng viện trưởng, cô vẫn không thể tin được Quynh Tư cho cô nghỉ phép. Bây giờ mới là buổi sáng, nói chuyện cũng chỉ mất có một giờ!?

​Hạnh phúc tới quá bất ngờ, khiến cô cảm thấy được toàn thân không thích ứng được.

​Có phải hay không... Không nên làm này cái giao dịch này?

​"Giường số hai mươi hai..." cô lẩm bẩm nói: "Bản tiểu thư cũng không tin, ngươi đáng sợ đến như vậy."

​"Kẽo kẹt - - "

​Cửa sổ bị mở ra, lại là một ngày mới bắt đầu. Giang Tiểu Tháp duỗi cái lưng mỏi mệt, bên cửa sổ con vẹt trong lồng chim bỗng nhiên nói câu "Buổi sáng tốt lành", thiếu chút nữa dọa cô nhảy dựng.

​"Mày rốt cục đồng ý mở miệng nói chuyện?" Giang Tiểu Tháp tâm trạng vui sướng đi đến lồng chim, đây là con chim cô dùng một tháng lương để mua.

​Ở trong tiệm, con chim anh vũ này rất biết ăn nói, nhưng vừa đến nhà cô liền im bặt, cô còn tưởng rằng mình bị chủ tiệm lừa, không nghĩ tới đúng là có thể nói! Cô nhất thời cao hứng, cho con vẹt ăn thật nhiều rồi lái xe đi làm.

​Nhớ lại thời điểm cô bàn giao hồ sơ của sáu bệnh nhân hôm qua, tất cả y tá đều nhìn cô một cách kinh ngạc, làm sao cô có thể chấp nhận chăm sóc bệnh nhân giường hai mươi hai trong truyền thuyết kia.

​"Cố lên!" Cô tự mình lấy lại tinh thần, bệnh nhân khó chịu cô đã gặp nhiều, không tin là cô không làm được.

​"Buổi sáng tốt lành, y tá trưởng." Đến bệnh viện thay đổi y phục thì bắt gặp y tá trưởng.

​Y tá trưởng đã hơn bốn mươi, luôn giúp đỡ cô, nhìn thấy cô đến, lập tức tươi cười: "Tiểu Tháp, cô tới rồi sao? Đúng rồi, tôi nghe nói cô sẽ chăm sóc bệnh nhân giường số hai mươi hai? Là thật ư?"

​"Vâng." Cô gật gật đầu: "Viện trưởng nhờ, tôi cũng không tiện từ chối."

​Huống chi... Còn có thể giảm bớt thời gian thực tập một tháng, như vậy cô có thể sớm về nước đi gặp mẹ cùng các bạn tốt của mình rồi. Ở nơi đây, cơ hồ không có bất cứ cái gì để giải trí, cũng không có bạn bè thân thiết, cho nên cô rất muốn nhanh lên trở về.