Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 884-2: Bạn đoán thử xem (2)




Edit: Dinh Ha

Beta: Gấu, La

Đồng hồ báo thức tích tắc, có tiết tấu đong đưa, không sai một giây, không lệch một khắc, đến thời điểm, kêu vang thanh âm.

​Cô chậm rãi mở to mắt, trước mắt là căn phòng quen thuộc với đèn chùm pha lê, rèm cửa được kéo sát lại, bên trong phòng tối om. Nhưng nhìn từ khe rèm cửa lộ ra ánh sáng cô nhận ra lúc này không phải buổi tối, là ban ngày.

​Đi lòng vòng, từ Đại học A đến sân bay, từ sân bay đến Tử Cấm Thành, từ Tử Cấm Thành đến bệnh viện, lại từ bệnh viện trở về Hàn gia, đi một vòng lớn, cô vẫn lại quay trở về nơi này.

​Nghĩ lại một chút, thời điểm cuối cùng cô còn tỉnh táo là ở trên ghế dài trước cửa phòng bệnh tại bệnh viện. Nghĩ lại, hẳn là Hàn Thất Lục thấy cô như vậy, bế cô trở về đây.

​Cô cho rằng bản thân mình sẽ cực kỳ kháng cự, chán ghét ngôi nhà này, nhưng thật sự về đến nơi này, cô lại đột nhiên cảm thấy sự an tâm trỗi dậy. Nói đến cùng, khi cô ở đây, nhà họ Hàn cũng không hề đối xử tệ bạc với cô, cô cũng không mất đi cái gì, chỉ là để cho An Dịch Sơn nhận được sự trừng phạt thích đáng.

​An Sơ Hạ từ trên giường ngồi dậy, bàn tay lập tức chạm vào túi đựng hồ sơ bóng loáng bên ngoài. Cô theo bản năng thu tay về, sau khi nhìn rõ túi đựng hồ sơ ấy, cô nghi hoặc nhíu mày, sau đó lùi lên dựa vào đầu giường, lúc này mới mở ra.

​Vừa mở túi đựng hồ sơ ra, đập vào mắt cô là mấy chữ lớn "Giấy chuyển nhượng cổ phần công ty".

​Huyệt thái dương của cô giật giật vài cái. Sau khi cô bình tĩnh lại, cô mở giấy chuyển nhượng kia ra. Ở Đại học A cô học chuyên ngành Ngôn ngữ Trung Quốc, nhưng đối với những thứ kinh doanh thương mại này lại mù mờ không hiểu gì cả. Nhưng giấy chuyển nhượng này viết cực kì ngắn gọn, cô là người ngoài ngành đọc cũng hiểu được.

​Đại ý chính là, trong bốn mươi ba phần trăm cổ phần công ty mà An Dịch Sơn nắm giữ, ông đem ba mươi phần trăm chuyển nhượng sang tên cô.

​Bốn mươi ba phần trăm này có nghĩa là gì? Không phải cô hiện tại đã là cổ đông lớn nhất của An thị rồi sao? Nếu cô muốn An thị, An thị từ nay về sau chính là của cô.

​Làm như vậy, bất quá củng chỉ là vì muốn chuộc tội.

​Đối với mấy thứ tiền tài này, hiện tại cô đã vô cảm rồi. Cô thâm sâu hiểu được một đạo lý, tiền chỉ ở thời điểm túng thiếu mới là thứ tốt, nhưng khi tiền ngày một khi nhiều hơn, chỉ có tồi tệ chứ không có lợi!

​Xem xong những thứ này, cô trực tiếp đặt giấy chuyển nhượng ở một bên, chú ý thấy di động của cô đặt trên tủ đầu giường. Di động này cô đưa cho Khương Quốc Lập cầm đi xử lý, sau cùng vẫn về lại với cô ở nơi này. Cô lấy di động xem giờ, quả nhiên đã là chập tối rồi.

​Cô vừa ngủ đã ngủ thẳng cho đến chiều.

​"Đúng rồi! Chị Kim Khả!" Cô thần kinh căng thẳng, vội vàng gọi cho Kim Khả một cuộc điện thoại, may mắn thay trước đó cô có lưu số di động của Kim Khả, chẳng thế thì thật sự không biết liên hệ với cô ấy như thế nào.

​Sau khi di động vang lên hai tiếng liền được kết nối.

​"Tôi hiện tại trên đường về Bắc Kinh, em chăm sóc bản thân mình thật tốt." Kim Khả mở miệng liền nói một câu như vậy.

​An Sơ Hạ phục hồi tinh thần lại, liền vội vàng hỏi: "Chị như thế nào không nghỉ ngơi một chút? Còn có, em chưa có cám ơn chị thật tốt!"

​"Cám ơn chị?" Kim Khả nhỏ giọng nở nụ cười một phen: " Em muốn như thế nào cám ơn? Đem chị trở về Hàn gia để cám ơn? Điều này sẽ tạo ra thêm biết bao sóng gió, quên hết mọi chuyện cùng nhau qua mấy ngày ở Tử Cấm Thành đó đi. Quên đối với em mà nói, chỉ là có lợi mà không có hại."

​Cô còn muốn nói, nhưng Kim Khả lại là nói thẳng:" Chị đang ở trên đường cao tốc, cúp máy trước."

​Nói xong, Kim Khả lại thật sự trực tiếp ngắt đứt điện thoại di động.

​Kim Khả tính cách liền là như vậy, An Sơ Hạ thở dài, xuống giường ra khỏi phòng.

​Cửa phòng vừa mở ra, cô nhất thời bị cảnh tượng trước mắt cho sợ ngây người.

​Trước cửa phòng, trên sàn, phủ kín màu đỏ cánh hoa hồng, đóa hoa bị xếp thành "SH, gả cho anh" năm chữ. Mà đóa hoa một bên ngọn nến còn lại là bị xếp thành một hình trái tim khổng lồ.

​"Sơ Hạ."

​Hàn Thất Lục đột nhiên từ phòng bên cạnh đi ra, anh toàn thân mặc tây trang thẳng thớm, trong tay cầm một bó hoa hồng đỏ, cũng không biết là làm sao mà biết cô mở cửa phòng.

​"Anh..." Cô có chút không tự nhiên, đôi má ửng đỏ: "Anh đang làm cái gì..."

​"Muốn cầu hôn em, này không phải rõ rang rồi sao?" Hàn Thất Lục cười quỷ dị đi lên phía trước tới, đưa hoa hồng: "Anh là tìm hiểu "Bách khoa toàn thư" biết được, ý nghĩa của ba mươi đóa hoa hồng là điều anh thích nhất, cũng là điều anh muốn nói với em." (Hãy tin vào duyên số)

​Ba mươi đóa hoa hồng hoa là muốn nói cái gì? Tha thứ cô đối cái này không hiểu nha!

​Cô kiềm chế ý nghĩ đi kiếm bách khoa toàn thư để xem nghĩa, chống lại ánh mắt Hàn Thất lục: "Anh đừng náo loạn, như vậy không tốt lắm?"

​"Có không tốt rồi hả?"

​Người nói chuyện là Khương Viên Viên, Khương Viên Viên quả nhiên vẫn trốn ở trong phòng Hàn Thất Lục nghe lén! Bà rốt cục nhịn không được đi ra, mặt đầy lệ: "Tiểu Sơ Hạ, con đáp ứng kia thằng nhóc đi! Phương thức cầu hôn tầm thường như vậy đều đã sử dụng, còn có cái gì không thể đáp ứng?!"

​"Này - - mẹ vừa mới là ở nói phương thức cầu hôn của con cực kỳ tầm thường sao?" Hàn Thất Lục lạnh lùng lườm bà một cái.

​"Là cực kỳ tầm thường." Hàn Lục Hải lại có thể theo Khương Viên Viên từ căn phòng kia đi ra, ông nhìn về phía Hàn Thất Lục, lắc lắc đầu, nói: "Tầm thường không chịu được, hiện tại chỉ có người già mới có thể dụng phương pháp dùng hoa này đi?"

​"Các người..." Hàn Thất Lục tức giận, thật lâu mới thở được!

​"Không tầm thường mà? Đây chính là tớ cùng Thất Lục thiếu gia rất vất vả mới nghĩ ra được!"

​ Âm thanh quen thuộc này là Manh Tiểu Nam!

​Manh Tiểu Nam đi từ trong phòng Hàn Thất Lục chạy ra, đi theo phía sau cô còn có Tiêu Minh Lạc, Lăng Hàn Vũ cùng bạn gái của anh Giang Tiểu Tháp!

​Rốt cục là trên lầu, tới cùng giấu bao nhiêu người?!

​"Tôi cũng cảm thấy không tầm thường." Khương Quốc Lập cũng từ trong phòng Hàn Thất Lục đi ra: "Còn có ngay cửa phòng An Sơ Hạ gắn cameras loại mới nhất của quân đội, ghi lại động tĩnh bên này. Chỉ cần có người đi ra liền có tính hiệu thông báo." 

​"Dừng!" Khương Viên Viên đúng lúc làm một cái động tác đình chỉ, tiện đà hơi chút ủy khuất nhìn về phía An Sơ Hạ, hai mắt đẫm lệ nói: Sơ Hạ, con mau đồng ý với nó đi. Con xem, nó vì con làm ra mấy chuyện sến súa tầm thường như vậy..."

​"Này - - đã nói không tầm thường!"

​Màn cầu hôn tuyệt vời như vậy, bây giờ liền biến thành Hàn Thất Lục cùng Khương Viên Viên khẩu chiến.

​"Em đồng ý."

​Hiện trường tranh cãi ầm ĩ nhất thời im bặt, hiện trường trở nên yên tĩnh vô cùng.

​"Hôn một cái!" Manh Tiểu Nam dẫn đầu phá trầm mặc, hô to ồn ào. Những người khác cũng đi theo ríu rít ồn ào.

​Nụ hôn, ở nơi này tầm thường nhưng ở trong tình cảnh vô cùng ấm áp, ôn nhu rơi xuống.

​"Hàn Thất Lục, anh sờ ở đâu đó?!" An Sơ Hạ đẩy mạnh Hàn Thất Lục ra, nhảy ra một bước, bảo vệ ngực chính mình.

​"Không phải..." Hàn Thất Lục vẻ mặt đầy ủy khuất: "Là mẹ anh!"

​An Sơ Hạ kinh ngạc nhìn tay Khương Viên Viên vẫn còn ở giữa không trung.

​Khương Viên Viên xấu hổ cười: "Ha ha... Mẹ không phải đang thay cháu nội tương lai nhìn xem có đủ sữa cho nó bú không sao?"

​Chuyện này còn xa lắm mà?

​An Sơ Hạ mặt đen xì.

​"Sơ Hạ." Hàn Lục Hải đột nhiên mở miệng nói: "Ta..."

​"Cha không cần phải nói gì cả." Cô hít một hơi dài: "Con biết người có nỗi khổ của mình, con không trách người."

​Hàn Lục Hải đôi mắt một phen trầm, ý tự trách mình làm ra lộ hết. Ông trái lại tình nguyện bị cô trách cứ, có thể...

​Giờ phút này, ông là thật sự hối hận rồi. Mặc dù An thị có tiếp cận Hàn thị với ý đồ đen tối đi nữa, ông lúc ấy cũng không nên đem đứa bé này cuốn vào cuộc buôn bán cạnh tranh này.

​Nhưng lúc ấy, ông sợ không làm như vậy, không có phương pháp nào hoàn toàn đả kích An thị, ông sợ chính mình sẽ hối hận.

​Mà lúc này làm như vậy, ông là thật sự hối hận rồi.

​Hơn nữa ngày, Hàn Lục Hải mới nói nói: "Đứa bé ngoan, xin lỗi con."

​"Sơ Hạ..." Khương Viên Viên yếu ớt nói: "Con,con thật không trách cha sao? Coi như là trách ông ấy, cũng không cần chơi trò mất tích có được hay không? Mẹ cũng sắp lo lắng cho con chết được, sợ con lại giống lúc học lớp mười rơi xuống sông Lệ Giang... Mẹ thật sợ mất đi con!"

​An Sơ Hạ vài bước đi lên phía trước, nhẹ nhàng mà ôm lấy Khương Viên Viên: "Thực xin lỗi, mẹ, đã làm cho mọi người lo lắng rồi."

​"Tớ nói..." Manh Tiểu Nam chống nạnh: "Đây là hiện trường cầu hôn sao. Này! Các người đem không khí khiến cho trầm như vậy làm gì chứ? Sơ Hạ! Dì! Đều đem nước mắt kềm chế lại, con không chịu nổi đâu!"

​Manh Tiểu Nam ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng là ánh mắt cô cũng cũng bắt đầu ngấn nước.

​Cô cùng Tiêu Minh Lạc tuy thân ở nước ngoài, nhưng là vẫn đều đã chú ý tin tức trong nước. Biết được An Dịch Sơn là cha ruột của Sơ Hạ, cô gần như là lập tức liền đoán được khả năng đều là Hàn Lục Hải bịa ra. Cô đang chuẩn bị xin phép về nước, ngay sau đó cô biết được An Sơ Hạ mất tích.

​Đương nhiên cả người cô cũng không ổn!

​Cô còn tưởng rằng, Sơ Hạ của cô, sẽ cùng Hàn Thất Lục triệt để hoàn toàn tan vỡ.

​Lại không nghĩ rằng, Sơ Hạ vẫn lại là trước sau như một thiện lương, vì người khác mà suy xét. Cô ấy thậm chí, một người cũng không hận.

​Thật quá ngốc nghech rồi? Thật khiến người ta đau lòng mà?!

​Lúc cô cùng Tiêu Minh Lạc chạy về nước, lại vừa lúc nhận được cuộc gọi của Hàn Thất Lục hỏi làm như thế nào để cầu hôn. Bọn họ nhất thời ngay cả nhà cũng không kịp trở về liền chạy tới Hàn gia hỗ trợ bày mưu tính kế.

Không tồi, hết thảy mọi chuyện đều còn ở yên trên quỹ đạo của nó.

​Thù hận, rất nhiều khi chỉ biết mang đến càng thêm thống khổ, chẳng bằng, quên thù hận, bỏ qua thù hận.

​Lão đại Sơ Hạ của cô, làm được rồi.

​Manh Tiểu Nam một câu làm tỉnh người trong mộng, Khương Viên Viên lấy tay lau nước mắt, nói: "Con cùng Minh Lạc hai người từ nước ngoài xa xôi gấp gáp trở về, thật sự là khó cho các con rồi. Như vậy đi! Các con trước nghỉ ngơi một chút, ta xuống kêu người hầu chuẩn bị bữa tối! Đã ba giờ hơn, các con hẳn là rất đói bụng!"

​"Tốt quá! Con vừa lúc hơi đói rồi!" Manh Tiểu Nam gật đầu mạnh một cái, còn kém không chảy nước miếng.

​"Đợi một chút, dì." Tiêu Minh Lạc đi lên phía trước vài bước: "Chúng con mới vừa về nước, còn không có về qua nhà, cho nên con nghĩ muốn về, cơm chiều liền không làm phiền người, chúng con vẫn lại là về nhà trước một chuyến, chúng ta về một tuần, sáng ngày mốt trở lại thăm."

​Không đợi Khương Viên Viên nói chuyện, Hàn Lục Hải mở miệng trước nói: "Còn không có về qua nhà là nên là về nhà trước một chuyến. Các con mau đi đi, đi đường cẩn thận, Hàn quản gia!"

​Hàn quản gia vội vã chạy lên lầu: "Lão gia, có cái gì phân phó?"

​"Đưa Minh Lạc cùng Giang tiểu thư trở về."

​"Vâng ạ!" Hàn quản gia nhìn trên mặt đất đầy cánh hoa hồng, khóe miệng cong cong, nói: "Tiêu thiếu gia, Giang tiểu thư, mời đi theo tôi."

​Giang Nam xoay người ôm chặt Sơ Hạ, hai mắt đẫm lệ nói: "Lão đại của tớ sắp rả cho người ta rồi, trước tiên là nói phụ dâu phải là tớ! Không thì, tớ liền đến phá cho hai người không động phòng được!"

​An Sơ Hạ mặt càng lúc càng đen, đang muốn nói chuyện, Hàn Thất Lục liền xen vô nói: "Cô thử xem?"

​Đến lúc đó nếu thật dám quấy rầy anh động phòng, nhìn anh như thế nào giáo huấn Giang Nam!

​Giang Nam thè lưỡi, cười gượng lui đến sau lưng Tiêu Minh Lạc.

​"Chúng tôi đi trước." Tiêu Minh Lạc sủng nịnh nhìn Giang Nam liếc mắt một cái, anh thật là có điểm hâm mộ Hàn Thất Lục, một ánh mắt có thể đem Giang Nam chỉnh đến dễ bảo như vậy, thật hy vọng một ngày kia anh cũng có thể làm được như vậy!

​Giang Nam cùng Tiêu Minh Lạc vừa đi, Khương Viên Viên xuống lầu bận việc, còn lại Hàn Lục Hải đứng tại chỗ, chăm chú nói: "Sơ Hạ, đến thư phòng ta một chuyến."

​Ông nói xong, thật sâu nhìn Hàn Thất Lục liếc mắt một cái.

​Trong ánh mắt kia, là thâm sau mỏi mệt. Hàn Thất Lục ngẩn ra, đây là lần đầu tiên Hàn Lục Hải lộ ra vẻ mặt như vậy. Ngực của anh nổi lên chua xót, cúi đầu không nói chuyện.

​An Sơ Hạ chần chừ một hồi, cuối cùng gật đầu nói: "Vâng."

​Vừa rồi Giang Nam bọn họ đều ở đây, Hàn Lục Hải nghĩ muốn muốn cùng cô giải thích, bị cô ngắt lời, giải thích mà nói, không nhất định cần phải nói ra. Có thể lúc này, Hàn Lục Hải muốn cùng cô nói cái gì?

Bên trong thư phòng ánh sáng tỏ ra có chút mờ tối, Hàn Lục Hải ngồi ở sau cái bàn lớn, chỉ chỉ một bên ghế dựa, nói: "Ngồi đi."

​Cô an tĩnh ngồi xuống, Hàn Lục Hải dùng giọng vạn năm không đổi nói: "Những lời này, vốn có lẽ là trước nên nói cho con, nhưng lại kéo dài cho tới bây giờ."

​"Người cứ nói." An Sơ Hạ hít sâu một hơi, chờ Hàn Lục Hải nói chuyện.

​"Lúc ta đưa mẹ con đến phòng cấp cứu... Bác sĩ nói cho ta biết nói bà ấy sẽ không qua khỏi, nói là có chuyện muốn ta chuyển đạt lại cho con." Hàn Lục Hải ngừng lại một chút, áy náy thở dài một hơi.

​Đôi mắt ông dần dần ngưng trọng, rơi vào trong hồi ức.

​"Hàn tiên sinh, chúng tôi đã tận lực rồi." Bác sĩ trên tay bao tay tất cả đều là máu, vẻ mặt tiếc nuối nói: "Người đưa tới quá muộn, người vẫn lại là đi vào nói với phu nhân đó mấy câu đi."

​Hàn Lục Hải sửng sốt, vẻ mặt trở nên khác thường ngưng trọng, nếu không phải vị phu nhân đã chạy tới đẩy ông ra, chiếc xe bị người đàn ông say rượu kia điều khiển đụng phải chính là ông rồi.

​"Thật sự... Cứu không được sao?" Ông không dám tin tưởng lại hỏi một lần.

​Bác sĩ cúi đầu: "Thật có lỗi... Vừa rồi thử máu thời điểm liền kiểm tra được bản thân bệnh nhân đã là ung thư giai đoạn cuối, rất nhiều cơ quan đã suy kiệt, lại giải phẫu chỉ biết có thể tăng nhanh tử vong."

​"Ta hiểu rồi." Hàn Lục Hải mím môi, hướng tới cửa phòng cấp cứu bước nhanh đi đến tiến vào.

​"Lục Hải!" Khương Viên Viên từ cửa thang lầu đã chạy tới, nhận được điện thoại Hàn Lục Hải gặp chuyện không may, bà lập tức kêu Hàn quản gia lái xe qua, chỉ là trên đường kẹt xe, bà liền xuống xe dọc đường vội vã chạy tới.

​Hàn Lục Hải dừng bước lại, nhìn về phía Khương Viên Viên nói: "Tôi không sao, là người bên trong kia đã cứu tôi. Nhưng là... Vị kia đã..."

​Khương Viên Viên kinh ngạc bụm miệng.

​"Tôi đi vào gặp mặt lần cuối, bà đi một phen đón người nhà của bà ấy, vừa rồi đã thông báo của con gái bá ấy."

​Nghe Hàn Lục Hải nói như vậy, Khương Viên Viên vội vàng gật đầu, đi tới ngưỡng cửa.

​Phòng cấp cứu còn mấy người y tá thấy Hàn Lục Hải tiến vào, liếc mắt nhìn nhau, rất ăn ý đi ra ngoài.

​"Phu nhân..." Hàn Lục Hải đi đến bên giường phẫu thuật, duỗi tay cầm thật chặt tay Thẩm Hi Ngọc, run giọng nói: "Cảm ơn cô, nếu không cô... Cô còn có nguyện vọng gì? Chỉ cần Hàn Lục Hải tôi có thể làm, tôi đều giúp cô hoàn thành!"

​Thẩm Hi Ngọc lúc này thần trí đã khôi phục một chút, dùng thanh âm cực kỳ mỏng manh nói: "Con gái của tôi... con gái của tôi..."

​"Cô nói cái gì?" Hàn Lục Hải để sát tai vào Thẩm Hi Ngọc.

​"Tôi gọi là Hi Ngọc, Thẩm Hi Ngọc, tôi có con gái tên An Sơ Hạ, tôi không bỏ xuống được con bé... Làm ơn giúp tôi chăm sóc con bé!" Thẩm Hi Ngọc trên mặt đều là lệ, bà biết chính mình đã không được, vốn là ung thư giai đoạn cuối, vì tiết kiệm tiền thuốc men, biết được chính mình nhiễm bệnh nặng bà không đi bệnh viện.

​Bà biết chính mình thời gian không nhiều lắm, trị liệu tiếp chỉ là lãng phí tiền bạc, cho nên chuyện này luôn gạt cô.

​Có thể trước khi đi cứu người, bà không oán cũng không hối hận.

​Chỉ là... Không nỡ, không nỡ của Sơ Hạ, con gái của bà.

​Hàn Lục Hải đang muốn đáp ứng, Thẩm Hi Ngọc bỗng nhiên lại nói thêm: "Cha của con bé là An Dịch Sơn, mang con bé... Đi tìm ông ta."

​"An Dịch Sơn?" Hàn Lục Hải ngớ ra: "Là tập Đoàn An thị An Dịch Sơn sao?"

​"Vâng..." Thẩm Hi Ngọc nói xong, khí tức suy nhược, một bên nhịp tim phát xuất tiếng cảnh báo.

​Bức màn bị kéo ra, mờ tối thư phòng lập tức biến sáng.

"Mẹ con một khắc cuối cùng duy nhất không bỏ được chính là con. Vốn là khi đó nên trực tiếp đem con mang tới trước mặt cha con, nhưng ta..." Hàn Lục Hải hối hận thở dài một tiếng: "Sơ Hạ, con là đứa bé ngoan. Ta xin lỗi con. Nhưng là, nếu lại cho ta một lần cơ hội, chỉ sợ, ta vẫn lựa chọn như vậy."

​Mẹ cô vì ông mà chết, ông một mực muốn bù đắp lại, nhưng cũng là lần đầu tiên trong đời cảm thấy hối hận.

​An Sơ Hạ sớm đã khóc không thành tiếng.

​Mười mấy năm qua, mẹ đều là tại vì cô mà sống, trước khi chết, nghĩ muốn vẫn lại là cô.

​Muốn cô như thế nào báo đáp... người đưa cô đến trên thế giới này?

​Muốn cô như thế nào báo đáp... Người ngày ngày đêm đêm vì cô làm lụng vất vả gian khổ?

​"Cạch!" Thư phòng cửa được mở ra, Hàn Thất Lục vội vã đi đến, anh vẫn đứng tại cửa, mãi đến nghe đến bên trong tiếng khóc lóc, anh rốt cục nhịn không được.

​Hàn Thất Lục vài bước đi đến bên người An Sơ Hạ, ôm chặt lấy cô, tiện đà nhìn về phía Hàn Lục Hải: "Cha nói cái gì với cô ấy?"

​"Nói chuyện nên nói từ lâu, chuyện ta đã giấu diếm từ lâu." Hàn Lục Hải đi tới, vỗ vỗ vai Hàn Thất Lục: "Ta đi ra ngoài trước, là cha xin lỗi con, nhưng con phải biết rằng, ta không có lỗi với cái gia đình này."

​Hàn Thất Lục sửng sốt, thời điểm nhìn Hàn Lục Hải, Hàn Lục Hải đã đi ra ngoài.

​Trong thư phòng chỉ có tiếng khóc đè nén của An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục mím môi, ôm chặt cô: "Có anh ở đây, đừng đau lòng..."

​Lời an ủi, nhạt như vậy, nhưng anh có thể nghĩ đến, cũng chỉ có câu này: Có anh ở đây.

Bốn năm sau.

​"Tác giả lớn, hoan nghênh về nhà!" Hàn Thất Lục mặc quần áo ở nhà, trên cổ đeo một chiếc tạp dề, tay phải còn cầm một cái muôi xào.

​"Mệt mỏi quá a... Lần sau lại có hội họp nhà văn gì đó, đánh chết em cũng không đi." An Sơ Hạ duỗi lưng mệt mỏi, tiện đà tiến lên một bước, ôm lấy cổ Hàn Thất Lục: "Ông xã, người ta đói bụng!"

​Hàn Thất Lục khóe mắt có bao nhiêu ôn nhu lộ ra hết: "Này! Không phải hiện tại đang nấu cơm cho em sao? Anh hôm nay cố ý không đến công ty, ở nhà làm bữa tối cho em! Ăn no một chút, có sức lực để làm việc!"

​"Làm việc?" An Sơ Hạ vẻ mặt mê mang: "Làm việc gì? Bản thảo của em đã kết thúc a."

​"Ôi..." Hàn Thất Lục ảm đạm cười: "Em lại quên mẹ anh mỗi ngày thúc giục em điều gì rồi hả?"

​Giọng nói của Khương Viên Viên vang lên trong đầu cô: "Tiểu Sơ Hạ, tới cùng thì khi nào con sinh cho mẹ một đứa cháu để chơi đùa a!"

​"Hàn Thất Lục, anh lưu manh!" Cô tức giận hét lên, nhưng đôi má đã đỏ ửng.

​Đã là một cặp vợ chồng già, thế nhưng cô vẫn cực kỳ dễ dàng bị Hàn Thất Lục trêu đùa đến đỏ mặt, tật xấu này nên sửa đổi một chút!

​"Tại sao nói ông xã của em là lưu manh?" Hàn Thất Lục nghiêng người liếc mắt một cái: "Ngày mai chính là hôn lễ Giang Nam, hôn lễ của chúng ra quá lộn xộn, hi vọng hôn lễ của bọn họ có thể tiến hành một cách thuận lợi."

​"Đúng thế." An Sơ Hạ gật đầu đồng ý: "Đều tại anh, muốn mời tất cả mọi người tới tham gia hôn lễ, một buổi hôn lễ tốt bị anh biến thành..."

​Nghĩ đến việc kết hôn một năm trước, An Sơ Hạ một bụng như bốc đầy hoả.

​Cô chỉ muốn kết hôn một cách khiêm tốn, trực tiếp đi đăng kí không tổ chức hôn lễ cũng được, Hàn Thất Lục nói muốn cho toàn bộ thế giới đều biết cái gì đó. Đầu tiên, anh thông báo cho giới truyền thông, rồi sau đó tất cả mọi người biết đến việc này đều được phát thiệp mời. Giáo đường tuyển chọn để tổ chức hôn lễ lại nằm ở trung tâm thành phố.

​Hôn lễ náo nhiệt như vậy liền dẫn đến kết quả là - - Ách tắc giao thông!

​Từ nhà họ Hàn đến giáo đường rõ ràng chỉ mất một giờ đồng hồ, nhưng lại kẹt xe đến ba giờ, sau đó mới đi chưa được một nửa lộ trình! Sau cùng cô chỉ có thể mặc áo cưới đi bộ đến giáo đường, mới xem như không chậm trễ thời gian kết hôn.

​Nghĩ đến dưới ánh mắt của nhiều người nhiều như vậy thấy cảnh tương cô cùng Manh Tiểu Nam chạy đến giáo đường, cô muốn hung hăng đánh cho Hàn Thất Lục một trận!

​Ban đêm.

​Hai người "sinh hoạt" tắm rửa xong, An Sơ Hạ nhàn rỗi mở máy tính xách tay ra, đăng một chương Ác ma thiếu gia đừng hôn tôi lên trang web.

​"Ác ma thiếu gia đừng hôn ta tôi", có vị độc giả gửi tới: "Tác giả đại nhân, cốt truyện người viết có phải là sự thật không?"

​"Đang nhìn cái gì vậy?" Hàn Thất Lục thân dưới đang quấn khăn tắm, Hàn Lục Hải đã triệt để buông Hàn thị xuống, nhường chức Chủ tịch cho anh, ông cả ngày đưa Khương Viên Viên đi chơi khắp nơi nơi. Nói cách khác, anh hiện tại đã là Chủ tịch tập đoàn Hàn thị rồi.

​Nhưng không một ai biết rằng, đường đường là Chủ tịch Hàn uy nghiêm lại đeo tạp dề nấu cơm cho vợ.

​"Độc giả ở trong forum trang web hỏi em, "Ác ma thiếu gia đừng hôn tôi" cốt truyện có phải là sự thật hay không?" An Sơ Hạ cười hì hì, hỏi: "Em nên trả lời như thế nào?"

​Hàn Thất Lục không trả lời, trực tiếp dời tay lên bàn phím máy tính, gõ ra bốn chữ.

​- - "Bạn đoán thử xem."