Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 859: Nữ thần trong lòng tớ




Edit:?

Beta: La Pluie

"Nói một câu hoan nghênh, trên mặt lại vẫn bày ra biểu tình như thế, đây là ra đòn phủ đầu cho chúng ta sao?" Một nữ sinh câu lạc bộ Hip-hop thấp giọng than thở.

"Là cô." Lý Nam bước xuống xe, ánh mắt rơi vào người dẫn đầu nhóm người phía trước.

Người kia bề ngoài cũng y như Lý Nam, buộc tóc đuôi ngựa, trên cổ đeo một chiếc còi. Hai tay đặt phía sau lưng, nửa cười nửa không nhìn chằm chằm Lý Nam. Nhìn kỹ, còn có thể phát hiện, tư thế đứng hai người cực kỳ tương tự nhau.

"Huấn luyện viên, đây là ai?" Tiêu Minh Lạc sâu xa hỏi han.

"Em của tôi." Lý Nam thấp giọng nói như vậy một câu, trên mặt biểu tình trở nên có chút ngưng trọng, cô bước lên vài bước, đi đến trước mặt cô gái kia, đưa tay ra: "Đã lâu không gặp, Nhan Nhược."

Cô gái tên Nhan Nhược chậm chạp đưa tay ra, trên mặt ý cười dần tắt ngấm, cầm chặt tay Lý Nam đáp lại: "A, thật đúng là... Đã lâu không gặp."

"Cô là huấn luyện viên của câu lạc bộ bóng rổ Buông Lập?" Lý Nam thu tay, trầm giọng dò hỏi: "Cái miếu này, mời không nổi tôn đại thần cô, phải không?"

Nhan Nhược khóe môi giật giật, trong mắt hiện lên tia băng lãnh: "Này, chuyện này cũng không cần chị quản. Tôi thích ở đây, là tự do của tôi. Sư phụ qua đời, khi còn sống cũng nghĩ tôi không bằng chị, cái này tôi thừa nhận. Như thế hôm nay, liền nhìn xem người của chị và của tôi, ai mạnh ai yếu?"

Lý Nam giận tái mặt, nở nụ cười nói: "Xem ra, cô xuất hiện tại nơi này không phải trùng hợp. Sư phụ năm đó chỉ là thuận miệng nói một câu, không có ác ý, bà cũng không quá để ý đến chúng ta, cô tội gì..."

"Hãy bớt nói nhảm đi." Nhan Nhược xoay người bước đi, tay làm một động tác "mời", nói: " Làm ơn, đừng để cho tất cả mọi người đứng lỳ ở đây, đi tới sân trước để làm quen dần đồng thời làm nóng người. Thời gian trận đấu bắt đầu, vẫn còn một giờ nữa."

Nếu khuyên không thông, như vậy tùy cô rồi.

Lý Nam quay đầu nhìn thoáng qua mọi người, nói: "Đi thôi."

An Sơ Hạ đi bên cạnh Manh Tiểu Nam, còn Hàn Thất Lục và Tiêu Minh Lạc dẫn đầu đi ở phía trước đội hình, Lý Nam đi sau cùng.

"Đó chính là Hàn thiếu gia và Tiêu thiếu gia sao? Quả thực rất đẹp trai." Hai nữ sinh Buông Lập đi ở bên cạnh nhỏ giọng nói thầm.

"Chết tiệt! Thật sự là đi đâu cũng có người để ý!" Manh Tiểu Nam cực kì khó chịu nắm chặt tay thành nắm đấm.

An Sơ Hạ theo bản năng cầm tay Manh Tiểu Nam, cảnh cáo nói: "Không thấy huấn luyện viên trường mình và huấn luyện viên đối phương, lúc nãy không khí có phần không thích hợp sao? Cậu không được gây chuyện ở chỗ này, nhớ kỹ chưa?"

"Nhớ kỹ rồi!" Manh Tiểu Nam nhún vai, nói: "Cậu xem tớ như người không có đầu óc sao?"

An Sơ Hạ vừa định nói với cô vài câu nữa, dưới chân bỗng nhiên vấp cái gì đó, cả người ngã nhào về phía trước.

Đúng lúc này, xuất hiện một cánh tay vòng qua đỡ lấy eo cô, trầm giọng hỏi: "Không việc gì chứ?"

Vừa nhìn lên, cô đã thấy đối diện là Nam Cung Tử Phi.

"Cảm..."

Câu "Cảm ơn" còn chưa kịp nói, Hàn Thất Lục không biết từ khi nào thì xuất hiện, trực tiếp kéo cô lại, nói với Nam Cung Tử Phi: "Cảm ơn cậu rồi."

"Chỉ là chuyện nhỏ." Khuôn mặt Nam Cung Tử Phi không chút thay đổi nói một câu như vậy, rồi cùng Đại Hổ đồng thời đi lên phía trước.

Manh Tiểu Nam liền vội vàng hỏi: "Không sao chứ Sơ Hạ?"

"Không sao cả, ít nhiều nhờ anh ấy đỡ mình, mới không bị thương." An Sơ Hạ mỉm cười với Manh Tiểu Nam, ánh mắt thoáng nhìn thấy Mã Cách ở phía sau lạnh lùng nhìn cô. Cô bất động một lát, rồi nhanh chóng dời ánh mắt, quay đầu nhìn về phía Hàn Thất Lục, cần thận nói: "Em không sao."

"Em còn bé lắm sao, đi đường cẩn thận một chút đi." Hàn Thất Lục lạnh lùng buông một câu, nhưng vẫn nắm chặt tay cô không rời.

Đi không bao lâu, đã thấy sân bóng rổ hiện ra trước mắt, mấy người nhìn giống như ban lãnh đạo trường học đã đi tới. Chỉ nghe thấy Nhan Nhược đối với người đàn ông trung niên kia, lễ phép gọi một tiếng: "Hiệu trưởng."

"Người này là Hiệu trưởng Buông Lập? Dường như tớ từng nhìn ông ấy thấy trên ti vi." Manh Tiểu Nam nhỏ giọng nói.

An Sơ Hạ gật gật đầu, nói: "Đúng. Năm ngoái, thời điểm Buông Lập dẫn đầu tỉ lệ học sinh đỗ đại học của thành phố A, ông ấy có lên ti vi."

Ở thành phố A, ngoại từ Tư Đế Lan có giáo viên tốt nhất, chính là Buông Lập rồi. Nhưng là vào được Tư Đế Lan thì gia cảnh phải cực kỳ giàu có. Khi ấy, cô không dám nghĩ muốn sẽ vào Tư Đế Lan học, cho nên vẫn cực kỳ chú ý đến Buông Lập. Chỉ là không nghĩ rằng, cuối cùng cô chưa bước đến cổng trường Buông Lập, đã lấy thân phận vị hôn phu của Hàn Thất Lục để nhập học ở Tư Đế Lan.

"Đây là Lý Nam." Giọng Nhan Nhược lạnh như băng nói.

Hiệu trưởng Buông Lập gật đầu với Lý Nam một cái, mười phần ra dáng lãnh đạo nói: "Đã vất vả rồi, tới phòng chờ ở sân bóng rổ nghỉ ngơi một chút đi."

Lý Nam gật đầu: "Tốt, cám ơn Hiệu trưởng."

"Không cần khách sáo." Hiệu trưởng Buông Lập nói xong, ánh mắt tìm kiếm ở trong đám người, sau đó liền rơi trên người Hàn Thất Lục và Tiêu Minh Lạc. Nhưng chỉ gật đầu với hai người đó một cái, liền dẫn người của ông bước đi.

Trong phòng chờ, ngoại trừ người phụ trách tiếp đãi, còn lại không có bóng dáng người nào khác, tất cả mọi người còn tưởng rằng thành viên của câu lạc bộ bóng rổ Buông Lập chờ ở chỗ này, không hề nghĩ rằng không có ai.

"Thành viên của cô đâu?" Lý Nam đi đến trước mặt Nhan Nhược hỏi: "Không gặp mặt trước sao?"

Nhan Nhược mỉm cười, nói: "Bọn họ vẫn đang giờ học, chút nữa tan học sẽ tới. Dù sao, bọn họ không giống nhân tài như các người, giàu có và quyền lực. Chỉ là những học sinh bình thường. Tuy bọn họ là thành viên câu lạc bộ bóng rổ, thế nhưng, cũng muốn thi đậu vào Đại học A hay Đại học B."

Những lời này, hoàn toàn là khinh thường học sinh Tư Đế Lan. Ngay cả An Sơ Hạ cũng cảm thấy Nhan Nhược có chút quá đáng rồi.

"Bắt đầu khởi động trước đi." Hàn Thất Lục đột nhiên mở miệng, khẽ nâng cằm, lạnh lùng nhìn về phía Nhan Nhược.

Tuy nhiên anh không rõ huấn luyện viên Buông Lập cùng Lý Nam có chuyện gì, nhưng lời cô ta vừa nói thật sự hơi quá đáng rồi. Thêm nữa, anh đã tiếp xúc với Lý Nam một thời gian dài, tính tình Lý Nam anh biết rõ. Cô là nhân tài nhưng rất hoà đồng với mọi người, chỉ có thể lý giải chuyện này là tính cách Nhan Nhược cực kỳ cực đoan.

Nhan Nhược sững sờ một chút, người này là đại thiếu gia của Hàn thị, cô ta đương nhiên đã nghe nói qua. Bọn họ đã từng tìm hiểu trước về Tư Đế Lan, sáng sớm cô liền biết, vị thiếu gia ác ma của Hàn thị ai gặp cũng phải run sợ này, bây giờ trực tiếp thấy mặt, nhìn qua đôi mắt lạnh lùng, quả nhiên có vài phần sửng sốt.

"Ôi..." Nhan Nhược cười lạnh một tiếng, nghiêng mặt đi, không dám nhìn Hàn Thất Lục.

Dù ác ma như thế nào, bất quá cũng chỉ là một đứa trẻ.

Khoảng chừng mười phút đồng hồ trôi qua, mọi người đã thay quần áo đồng phục mùa đông ra, mặc trang phục bóng rổ vào, nhân tài Buông Lập khoan thai đến chậm. Người cầm đầu họ, An Sơ Hạ nhìn rất quen, một hồi lâu cô mới nhớ ra, buổi sáng cô đã thấy qua, đúng là bạn trai mới của Mạc Hân Vi!

"Honey, anh đã tới a!" Mạc Hân Vi trực tiếp chạy lên, vuốt ve ở tại tay anh ta: "Người của anh hơi quá đáng, hiện giờ mới đến. Tại sao anh không làm cho bọn họ tới sớm một chút?"

Người kia nhìn Mạc Hân Vi liếc mắt một cái, nâng cằm cô ta lên, nửa cười nửa không nói: "Chúng tôi đều là người muốn đọc sách, không giống các người ở trường các em..."

Sắc mặt Mạc Hân Vi nhất thời trầm xuống, đẩy tay anh ta ra, chỉ trích nói: "Lạc Phàn, anh nói lời này là có ý gì?! Anh khinh thường em sao?!"

"Honey, người anh nói cũng không phải là em, ngoại trừ em."

Đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ Buông Lập Lạc Phàn mỉm cười, tiến lên phía trước một bước, nhưng chỉ nghe vang lên một tiếng "Bốp", mặt anh ta nhất thời đen lại.  Đường đường là Đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ Buông Lập, lại bị Mạc Hân Vi tặng cho một bạt trước mặt mọi người.

Hoàn Tử vội vàng đi lên phía trước, kéo Mạc Hân Vì lại, khuyên: "Chị Hân Vi! Chị làm cái gì vậy?!"

"Cô không thấy sao? Đánh người!" Mạc Hân Vi nói xong, hừ lạnh một tiếng, lúc này mới trở lại vị trí.

Lạc Phàn khó thở, chuẩn bị đi lên phía trước vài bước, đã bị Đại Hổ ngăn lại: "Ôi chao ôi! Huynh đệ, định làm gì? Mở miệng coi thường người khác, lại còn muốn động thủ đánh phụ nữ sao?"

"Cậu..." Lạc Phàn sắc mặt càng kém đi.

"Đủ rồi đó!" "Đủ rồi đó!"

Hai tiếng nói đồng thời vang lên, không sai chính là đến từ Lý Nam và Nhan Nhược.

"Trận đấu sắp bắt đầu rồi, vẫn còn chưa khởi động làm nóng người,  lúc nữa lên sân đấu chuột rút thì làm sao hả?!" Nhan Nhược lạnh lùng quở trách, thành viên Buông Lập lập tức bắt đầu khởi động.

Manh Tiểu Nam yên lặng đi tới trước mặt Mạc Hân Vi, vươn ra một cái ngón tay cái, nói: "Trước kia tớ vẫn quen nhìn cậu là tiểu cô nương váy ngắn chân dài, hiện tại tớ cảm thấy cậu quả thực là nữ hán tử! Cậu đã thành nữ thần trong lòng tớ rồi!"

"Thôi đi!" Mạc Hân Vi đẩy Manh Tiểu Nam ra, liếc mắt về hướng Lạc Phàn, căm giận nói: "Chỉ là tớ không thể nghe anh ta nói những lời này thôi! Anh ta cho rằng học sinh Buông Lập là nhất rồi hả? Không biết chúng ta có thần thi Sơ Hạ sao?"

An Sơ Hạ sửng sốt, xấu hổ gãi đầu.

Cô cảm thấy bản thân mình đã tránh đủ xa, không nghĩ rằng vẫn còn bị nhắc tới.

"Đi thôi, mấy chị em! Chúng ta cũng nên đi làm nóng thân nhiệt rồi!" Mạc Hân Vi đứng dậy, cởi bỏ áo khoác thật dày ra, lộ ra trang phục của đội cổ động viên bên trong, vừa gợi cảm vừa tràn đầy sức sống.

Hiện tại, Đội trưởng đội cổ động viên do Mạc Hân Vi đảm nhiệm, những người khác cũng nhao nhao đứng lên, cởi áo khoác.

Trọng tài cho biết trận đâu chính thức chỉ còn mười phút nữa sẽ bắt đầu, vừa lúc lớp học thể dục hoặc là lớp tự học nhao nhao ngồi trên khán đài xem trận đấu diễn ra, thậm chí còn căng lên một biểu ngữ cổ động, trên đó viết: "Buông Lập Buông Lập, vĩnh viễn đứng nhất!"

"Các người hãy chờ xem." Manh Tiểu Nam mở một chai nước khoáng, ngồi ở khu nghỉ ngơi, bắt chéo hai chân nói: "Chờ chúng ta thắng rồi, biểu ngữ kia, sẽ làm cho bọn họ bẽ mặt. Lại còn vĩnh viễn đứng nhất... Phi!"

"Có đạo lý!" An Sơ Hạ đồng ý gật đầu một cái, ánh mắt nhìn về phía Mạc Hân Vi dẫn dắt đội cổ động viên, bọn họ đang nhiệt liệt nhảy múa ở phía dưới. Đợi bọn họ nhảy xong, Hàn Thất Lục và Tiêu Minh Lạc cùng cả đội đã lên sân đấu rồi.

"Phía dưới, xin mời tuyển thủ Buông Lập và tuyển thủ Tư Đế Lan lên sân đấu!" Loa phát thanh vang lên. Tuyển thủ trung học Buông lập vừa ra sân, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, những tiếng thét chói tai cũng liên tiếp vang lên.

Manh Tiểu Nam vẫn hò hét "Tư Đế Lan cố lên", nhưng mà giọng nói vừa thoát ra khỏi miệng đã bị tiếng thét chói tai của học sinh Buông Lập ngồi ở trên khán đài nhấn chìm rồi.

"Thật sự là, hơi quá đáng rồi!" Manh Tiểu Nam nắm chặt tay thành nắm đấm, nói: "Bọn họ nhiều người như vậy, chúng ta lại ít người, có hét khàn cổ, thì cũng sẽ bị âm thanh của bọn họ nhấn chìm!"

Nếu nơi này là Tư Đế Lan mà nói, tiếng thét chói tai khẳng định có thể dời núi lấp biển!